“Ta cam đoan từ nay cha con ta sẽ rời xa ngươi, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa…”
Lời vừa dứt, sắc mặt Cố Nguyên Thừa liền biến đổi, hắn siết chặt cằm ta, giọng nói đầy trào phúng: “Tống Uyển Ân—”
“Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ tha cho ngươi và cha ngươi?”
“Ngày đó khi ta quỳ trước mặt cha ngươi cầu xin ông ta, ngươi có từng mảy may mềm lòng?”
“Không hề. Tất cả sự ân cần chăm sóc ngươi dành cho ta chẳng qua là một màn diễn. Ta chỉ là công cụ để ngươi cầu con nối dõi.”
“Ngươi tùy tiện đùa bỡn ta trong tay, bây giờ lại mong ta bỏ qua cho ngươi?”
Ngón tay thô ráp của hắn siết mạnh vào cằm ta, đau đến mức mắt ta đỏ hoe, nhưng ta vẫn cố chịu đựng.
Một ngày nên nghĩa, trăm ngày nên ân, vậy mà Cố Nguyên Thừa lại ghi hận ta đến mức này.
Hắn tiến gần hơn, mùi m.á.u trên người hắn càng nồng, khiến dạ dày ta âm ỉ khó chịu.
“Vậy điện hạ muốn thế nào mới chịu buông tha cha ta?”
6
Cố Nguyên Thừa nhếch khóe môi: “Ngươi giam ta trên núi Uy Hổ mấy tháng trời, đại tiểu thư còn đoạt đi sự trong sạch của ta, làm nhơ bẩn ta, tự nhiên phải trả lại.”
“Có qua có lại, mới là công bằng nhất.”
Ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt hắn nghiêm túc, chẳng chút đùa cợt.
Lập tức cau mày, khi đó ta thật lòng đối xử tốt với hắn, làm gì có chuyện nhơ bẩn như hắn nói?
Người này quả thực là kẻ lòng lang dạ sói!
“Sao? Không đồng ý à?”
“Vậy thì cha ngươi e là sẽ…”
Ta vội vàng cắt ngang: “Ta đồng ý!”
Hắn nhếch môi cười nhẹ: “Thế thì tốt.”
Cố Nguyên Thừa ngả người nằm trên giường, hơi ngẩng cằm, ánh mắt trần trụi dừng trên môi ta.
Đã thành thân hơn hai tháng, ta tự nhiên hiểu một vài thói quen của hắn.
Hắn ngoài mặt luôn tỏ vẻ cao ngạo, nhưng trong chốn khuê phòng lại vô cùng phóng túng, nhất là trên giường, chẳng khác nào kẻ cám dỗ người ta phạm tội.
Nghĩ đến đây, mặt ta đỏ bừng, chậm rãi tiến lại gần.
Cố Nguyên Thừa không động đậy, thản nhiên quan sát ta.
Môi ta chạm vào hắn, hơi ấm lạ lùng trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của hắn.
Hắn vẫn không có ý định đáp lại, ta đành cắn răng làm theo những gì từng học được từ hắn để khiến hắn hài lòng, nhưng mãi vẫn chẳng đạt được kết quả.
Ngay sau đó, hắn khẽ thở dài, một tay kéo ta vào lòng, môi lưỡi quấn quýt.
Ta mềm nhũn người dựa vào hắn, mặt nóng bừng, còn hắn thì đưa ngón tay lần đến thắt lưng ta. Lúc này, ta bừng tỉnh.
“Không muốn?”
Hắn dừng lại, ánh mắt hơi trầm xuống, hàng mi hạ thấp nhìn ta.
“Không muốn thì thôi vậy.”
“Suýt nữa ta quên, cha ngươi đuổi ta đi, hẳn là có người khác tốt hơn chờ sẵn rồi.”
Cố Nguyên Thừa lùi lại, chỉnh trang y phục, ánh mắt tối tăm khó dò.
Ta vội níu lấy ống tay áo hắn: “Không phải, phu quân…”
Hắn bất ngờ gạt tay ta ra, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, giọng nói lạnh băng: “Ta tính là phu quân gì của ngươi?”