Lại là Thái tử?!
Cha ta quả thật giỏi bắt người.
Ta hẳn là xong rồi. Đường đường Thái tử, lại bị cha ta ngang nhiên bắt về, còn đưa lên giường của ta, sau đó bị đuổi đi.
Hôm cha đuổi hắn đi, ta đang làm gì nhỉ?
À đúng rồi, ta đang ăn hạt dẻ hắn bóc sẵn từ sáng, lạnh nhạt nhìn mọi chuyện.
Nghĩ đến dáng vẻ lãnh đạm của Cố Nguyên Thừa hôm nay, trong lòng ta không khỏi lo lắng.
Hắn… sẽ không làm gì cha ta chứ?
Không được, ta phải đi xin tha.
Nhưng, giữa ta và hắn có chút tình cảm nào để cầu xin sao?
Hắn… sẽ không làm gì ta chứ?
“Thái tử điện hạ hắn… tính khí tốt chứ?”
Phó tướng Triệu đáp: “Điện hạ lưu lạc nhân gian nhiều năm, gần đây mới được Hoàng thượng tìm về, vừa hồi kinh đã gây chấn động. Bất luận dung mạo hay tài học, đều đứng hàng đầu ở kinh thành. Mới được lập làm Thái tử, ở Đông cung, hiện chưa có thê thiếp. Cô nương là nữ tử duy nhất mà điện hạ dừng ánh mắt lại lâu như vậy kể từ khi mạt tướng theo hầu.”
… Phó tướng Triệu quả thật thẳng thắn quá mức.
Dừng ánh mắt lại lâu?
Hẳn là muốn xé xác ta ra.
Ta trầm ngâm một lát: “Ta có thể gặp hắn không?”
Phó tướng Triệu khó xử: “E rằng có chút khó khăn.”
Hắn đổi giọng, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng sáng: “Nhưng ta có thể thay cô nương hỏi thử.”
Nói xong liền phấn khởi lui ra ngoài.
……?
4
Trời dần tối, vẫn chưa thấy tin tức gì từ Triệu Quân.
Ta mở cửa trướng, thử bước ra nửa bước, lập tức bị thị vệ đứng canh chặn lại.
Ta lặng lẽ rút chân về: “Ta muốn gặp Thái tử của các ngươi, phiền báo giúp.”
Thị vệ mặt không biểu cảm: “Điện hạ rất bận.”
Ta cũng bắt chước vẻ mặt họ, không chút cảm xúc: “Vậy ta muốn gặp Triệu phó tướng.”
Họ nhìn nhau, ánh mắt kỳ lạ đánh giá ta: “Triệu phó tướng đã được điều xuống núi để an dân.”
Trong khoảnh khắc, ta liền hiểu ra. Không phải Triệu Quân không truyền lời, mà là Cố Nguyên Thừa không muốn gặp ta.
Danh Sách Chương: