• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiểu Mai chủ động hiến kế cho cô, cô ấy đưa cho Quan Mỵ Du viên thuốc màu trắng, cũng không biết là thuốc gì.

Lúc đưa cô ấy nói:"Cậu cho thầy Triệu uống thuốc này đi, lúc đó cậu nói cái gì thầy ấy cũng nghe lời cậu."

Quan Mỵ Du nhìn kĩ viên thuốc bé xíu nằm trong lòng bàn tay, chẳng lẽ đây là bùa mê thuốc lú mà người ta hay nói tới hay sao?

Nếu cho Triệu Tuấn Dương uống thì cô nói gì hắn cũng nghe thật sao?

Vậy, cô sẽ nói gì đây?

Quan Mỵ Du đi học về liền chủ động rót nước cho hắn, Triệu Tuấn Dương không có nửa điểm nghi ngờ uống hết sạch ly nước.

Cô nhìn hắn, trong ánh mắt là sự mong chờ khó che giấu.

"Làm sao vậy?" Thấy cô nhìn mình chăm chú nên hắn chủ động hỏi.

"Thầy Triệu, thầy hôn em một cái đi." Nói xong Quan Mỵ Du đỏ mặt.

Mặc dù cô đã sống ba trăm năm rồi nhưng vẫn chưa từng hôn ai, nụ hôn đầu sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?

Cô chu môi lên, nhắm mắt mong chờ.

Triệu Tuấn Dương nhìn cô mà ngây ngốc, hôm nay ai cho cô ăn gan hùm uống mật gấu mà trắng trợn như vậy. Hắn nếu nói về quan hệ cũng là thầy giáo của cô mà?

Ai lại yêu cầu thầy giáo hôn mình, còn chu môi lên sẵn?

"Ừm hừm..." Hắn ho nhẹ rồi đi lên phòng.

Chờ đợi lâu quá không có phản ứng gì, Quan Mỵ Du mở mắt ra nhìn. Triệu Tuấn Dương hắn đi đâu rồi?

Đáng ghét!

Quả nhiên không có gì dễ dàng hết mà, làm gì có thuốc tiên nào uống vào mà người khác nghe lời mình chứ. Trần Tiểu Mai lừa cô, mất mặt quá!

Con người thật không đáng tin chút xíu nào, trừ thầy Triệu của cô.

Quan Mỵ Du nuối tiếc bỏ lên phòng, cô vừa mới nằm trên giường chẳng bao lâu đã có người gõ cửa. Nhà này chỉ còn cô và hắn, Quan Mỵ Du lại nghĩ có phải hắn đã đổi ý rồi không?

Thấy cô đáng yêu quá nên động lòng rồi!

Nghĩ vậy cô hớn hở ra mở cửa, miệng ngọt dẩu lên nói:"Thầy Triệu có phải... Ưm... Ưm..."

Người đàn ông vồ lấy cô hôn môi, Quan Mỵ Du mở to hai mắt nhìn hắn. Biết là hắn đổi ý, nhưng có cần gấp tới mức vậy không?

Ngay cả nói một lời cũng không nói, vồ lấy người ta. Triệu Tuấn Dương có sở thích bạo lực sao, nhìn không ra đó.

Triệu Tuấn Dương đè cô lên vách tường, hôn ngấu nghiến. Đây là cảm giác hôn môi sao?

Hơi thô bạo, hơi... Khó thở.

Nhưng mà hắn không chỉ muốn hôn môi, tay hắn chui vào trong đồng phục học sinh của cô, sờ sờ vùng eo con kiến nhẵng nhụi. Đúng lúc này những lời nói của Lâm Hạo chạy quanh quanh đầu cô.

"Không được cho Triệu Tuấn Dương chạm vào người."

"Cơ thể cô rất lạnh."

"Chú ấy sẽ phát hiện ngay."

Quan Mỵ Du dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, Triệu Tuấn Dương nhìn cô, đôi mắt hắn mơ màng khó hiểu. Trạng thái của hắn giống như không tỉnh táo?

Chẳng lẽ là do loại thuốc đó?

"Thầy Triệu... Ưm..."

Hắn lại nhào tới hôn cô, hắn làm sao vậy?

Bất quá Quan Mỵ Du phải làm cho hắn ngất xỉu. Hôn cũng đã hôn rồi, không được tham lam đâu. Hắn biết cô là ma, cỡ nào cũng đuổi cô đi cho coi.

Cô xem sạch nhiều rồi, con người rất sợ ma.

Đặt hắn lên giường, cô nhìn hắn ngủ say mà thở dài. Cô sắp phải về nhà rồi, không biết sẽ được ngắm nhìn gương mặt đẹp trai này bao nhiêu lần nữa...

Đúng là đáng tiếc, nếu hắn cũng là ma, cô sẽ xin cha cho mình rước hắn về làm chồng. Ngày ngày hắn đều ở bên cạnh cô, tươi đẹp biết bao.

*

Triệu Tuấn Dương thức dậy, đầu đau như búa bổ. Hắn nhìn khung cảnh, phát hiện mình đang nằm ở phòng ngủ của Quan Mỵ Du. Hắn chẳng nhớ gì cả, chỉ nhớ cả người nóng như lửa cực kỳ thèm khát phụ nữ.

Sau đó hắn qua gõ cửa phòng cô, lúc ấy không hiểu sao trong đầu toàn hình bóng của ma nữ xinh đẹp. Cô cười với hắn, lộ ra đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp rồi còn chủ động chu môi ra đòi hôn.

Cô đáng yêu đến mức hắn cảm thấy rạo rực, cực kỳ muốn gần gũi với cô gái nhỏ.

Nghĩ tới đây hắn mới bật dậy, hắn đã làm gì với cô?

C**** bức?

Mà Quan Mỵ Du đâu rồi? Cô sợ nên bỏ chạy rồi?

Hắn xuống giường với tâm trạng hốt hoảng, mở tung cửa phòng chạy ra ngoài. Phòng khách trống trơn chẳng có ai, trong lòng hắn có loại cảm xúc khó tả. Hắn đang lo sợ cô sẽ bỏ đi sao? Nếu như cô bỏ đi, hắn cũng không biết tìm cô ở chỗ nào nữa...

Triệu Tuấn Dương gọi cho Lâm Hạo, hắn hỏi tung tích của Quan Mỵ Dụ.

Lâm Hạo cũng như hắn, không biết cô đang ở đâu.

"Quan Mỵ Du?" Hắn gào to, trong thâm tâm hắn thầm nghĩ, hắn dọa cô sợ bỏ chạy rồi phải không?

Dù cô là ma nhưng cô còn rất trẻ, còn mặc đồng phục học sinh. Bị một người đàn ông c**** h*** chắc là oan ức lắm, hắn muốn gặp cô để xin lỗi, sao cô lại đi vội như vậy?

Kể từ ngày hôm đó, Quan Mỵ Du biến mất triệt để, giống như chưa từng xuất hiện vậy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK