• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Thúy canh chừng cô giống như canh chừng tù nhân của cô ấy vậy. Từ trước đến giờ cô ấy chưa từng đối xử như vậy với Quan Mỵ Du.

Cô làm sai cô ấy xin tội giúp, cô ấy làm sai cô cười hì hì bỏ qua, tình cảm chị em phải nói là vô cùng khắn khít. Ấy vậy mà bây giờ cô ấy vì một Quỷ Vương đại nhân tôn tôn kính kính mà giám sát cô?

Thật là khiến người ta đau lòng quá đi!

Trái tim thiếu nữ ba trăm tuổi bị người ta khứa một nhát, bởi vậy Quan Mỵ Du mới không thể nào ngồi yên để người ta tổn thương mình. Thuật che mắt của cô luyện tập rất thường xuyên, Tiểu Thúy chỉ là người làm việc vặt chắc chắn sẽ không thể nào phát hiện ra.

Quan Mỵ Du lén lút ở trước cửa phòng sách của Địa Phủ. Chỗ này chính là nơi chứa đựng tất cả sổ sinh tử.

Nơi này được quỷ sai canh phòng nghiêm ngặt, hòng những thế lực có ý đồ xấu tiến vào. Sổ sinh tử là quyển sổ quan trọng nhất của cuộc đời con người, chỉ cần một nét mực vô tình vẽ lên đấy cũng đủ để thay đổi cả số mệnh.

Cho nên có rất nhiều yêu ma quỷ quái muốn trộm sổ sinh tử để nuôi nấng ý định sẽ được sống lại.

Quan Mỵ Du đi qua mấy hàng sách, trong lòng hơi rầu rĩ. Nếu tìm theo tên có khi tới lúc cô đi lấy chồng cũng chưa tìm ra được, còn dùng ma pháp thì sợ có kẻ phát hiện.

Cô nhìn đông ngó tây, bấm bụng liều một phen.

Quan Mỵ Du đọc thần chú, sau đó chỉ tay lên những quyển sách. Từng quyển sổ nhúc nhích di chuyển, giống như đang thay cô tìm thứ mà cô muốn.

"Thưa ngài, mấy trăm năm nay Lục Phán Quan làm việc rất cẩn trọng. Mọi thứ gần như đều thuận theo quy luật ạ."

Có quỷ sai đi vào, Quan Mỵ Du đành thu hồi ma pháp rồi núp ở một góc.

Theo cô thấy là có hai quỷ sai đi vào. Do quá xa nên cô nhìn không rõ ràng lắm, nhưng mà cái bóng lưng ấy sao quen thế?

Người đó mặc áo sơ mi, quần tây dài chứ không phải là đồ của Địa Phủ. Trông giống với phong cách của Triệu Tuấn Dương vô cùng.

Quan Mỵ Du len lén thò đầu ra muốn nhìn kỹ hơn, bỗng linh cảm mách bảo cô nấp đi. Cô vừa rụt đầu vào thì quỷ hồn kia vừa hay nhìn thẳng vào vị trí của cô.

Tim của Quan Mỵ Du đập mạnh, dáng người vừa nảy rất giống hắn. Nhưng cô không nhìn rõ mặt, cô không dám, cô cũng sợ bị phát hiện.

Bọn họ nói chuyện qua lại, cô vểnh tai lên nghe.

Quỷ sai nọ gọi hắn là "Quỷ Vương đại nhân" cô trợn mắt, nói vậy hắn ta là chồng tương lai của cô đó ư?

Quan Mỵ Du liền tò mò muốn nhìn, nhưng cô đã chậm một nhịp, hắn biến đi rồi.

Cô bĩu môi, trong lòng thầm rủa:"Chắc là xấu ma chê, quỷ hờn nên mới sợ tôi nhìn thấy rồi chạy mất dép chứ gì."

"Quan tiểu thư!" Quỷ sai bất thình lình xuất hiện trước mặt cô làm cho cô giật bắn mình.

Tiêu rồi, cô bị phát hiện mất rồi.

Nụ cười giả lả xuất hiện, Quan Mỵ Du nhìn quỷ sai mà không biết nên nói gì. Nhận tội với anh ta, hay là thôi đi, vô ích thôi.

"Quỷ Vương đại nhân dặn dò tôi đưa tiểu thư về. Thư phòng ngột ngạt, ngài nói tiểu thư không nên chơi ở đây."

"Lão biết tôi nấp ở đây?" Cô kinh ngạc hỏi, hỏi xong liền líu lưỡi. Cô cắn đầu lưỡi mình, sao cô hỏi câu ngu ngốc quá vậy chứ?

Quỷ sai cung kính cúi đầu trước cô, ý bảo mời cô ra khỏi đây. Quan Mỵ Du cũng không cự cãi gì mà đi ra, lần sau cô lại tới, hắn nghĩ hắn quản được cô chắc?

Cô bị quỷ sai đưa về, Tiểu Thúy chạy lại lo lắng, vừa ngạc nhiên cầm tay cô hỏi:"Tiểu thư sao chị ở đây, chẳng phải chị đang đọc sách trong phòng hả?"

"Không nói với em, lão già đó đáng ghét quá đi!"

Quan Mỵ Du bỏ vào phòng chán nản, ở Địa Phủ đi đâu cũng phải dòm trước ngó sau. Thật sự chán quá đi, chi bằng cô bỏ trốn lên Dương Thế có khi còn tự do tự tại hơn.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trẻ con, bồng bột thôi. Quan Mỵ Du biết rõ trên vai mình gánh một mối hôn sự, nếu cô dám bỏ trốn thì cha Quan cũng sẽ bị liên lụy. Cô cũng không có lá gan đối đầu với Quỷ Vương đại nhân.

Hắn ta tài giỏi, đó là điều cô không phủ nhận!

Nhưng giỏi mà già khú đế thì có ích gì? Bắt cô nhìn bộ mặt nhăn nheo của lão già đó cả đời, thật sự quá bất công.

Quan Mỵ Du thở dài nằm ra bàn, dùng ma lực đóng mở cánh cửa phòng giải khuây. Cánh cửa cứ đóng rồi mở ra theo sai khiến của chủ nhân, Tiểu Thúy chỉ biết thở dài.

Nghĩ thì cũng tội cho tiểu thư nhà cô ấy, Quan Mỵ Du không thích cuộc sống gò bó.

Tiểu Thúy từng ví hôn ước của họ giống như là liên hôn của hai gia tộc lớn, nó giống mấy phim truyền hình mà lúc còn sống cô ấy hay xem.

Nhưng mà thực tế phũ phàng hơn, không có tổng tài đẹp trai như trong truyền thuyết mà chỉ có Quỷ Vương đại nhân hơn một nghìn tuổi thôi.

Tiểu Thúy cũng bắt chước Quan Mỵ Du thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK