• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hạo trà trộn vào đám oan hồn đang xếp hàng coi lại ký ức kiếp trước của mình, bọn họ thơ thẩn giống như người mất hồn, nhìn về một hướng. Ai xuống Địa Phủ cũng vậy, sẽ không còn lý trí nữa. Chỉ cần tay bị còng xương của Hắc Bạch Vô Thường còng thì sẽ biến thành oan hồn vô tri vô giác.

Anh đã tính toán từ trước, chỉ giả vờ bị còng. Lúc xuống đây Lâm Tự đã dán lá bùa miễn phép lên tay anh, khiến cho anh có lý trí để len lén gỡ còng ra.

Quỷ sai lơ là, anh nhân cơ hội trốn thoát ngay.

Chốn Âm Ty là nơi xa lạ với anh, Lâm Hạo không biết đi đông hay đi tây. Anh chỉ dựa theo quán tính để lần mò đường xá. Đi qua mấy tầng Địa Ngục, nhìn những oan hồn bị trừng phạt bởi những cực hình khổ sở. Anh lo lắng lắm, lo lắng cho Quan Mỵ Du sẽ chịu chung số phận.

Cô sẽ bị đày ở tầng thứ mấy? Kiếp trước đã phạm vào tội gì?

Đi một lúc, anh dừng lại ở một hang động. Đi vào bên trong, bỗng cảm nhận được điều khác lạ. Chỗ này không có nhiều âm khí, thậm chí là có dương khí rất là mạnh.

Lâm Hạo nghi ngờ nhìn xung quanh, trong đầu anh thầm nghĩ có khi nào cũng có con người tò mò và đến đây không? Nếu không phải vậy tại sao dương khí của nơi này lại mạnh đến vậy?

Đi thêm vài bước, anh bắt gặp một bảo hộp được đặt trên một cái bàn đá. Tò mò, anh mở ra xem. Chiếc vòng tay màu đỏ xuất hiện trước mắt anh, trông nó vô cùng quen mắt.



Là vòng tay của Quan Mỵ Du, tại sao nó lại ở đây?

Lâm Hạo cầm chiếc vòng tay lên xem, bỗng nhiên chiếc vòng phát ra ánh sáng chói loá. Anh nheo mắt, sau đó vì quá chói mà phải nhắm tịt hai mắt lại. Anh cảm nhận được thời gian và không gian ở đây dần thay đổi.

Anh mở mắt ra một lần nữa, Lâm Hạo không còn ở hang động ban nảy mà đứng trước cửa một cái phòng. Ở dưới Địa Phủ tự dưng lại mọc ra một căn phòng nhìn rất uy nghiêm, xung quanh bị bao phủ bởi luồng ánh sáng tím huyền ảo.

Lâm Hạo nhấc chân bước từng bước đề phòng, đúng lúc này cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Quan Mỵ Du xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh vừa giật mình vừa vui mừng.

Cô cũng tròn mắt nhìn người đứng bên ngoài:"Lâm Hạo, sao anh ở đây? Chẳng lẽ anh chết rồi hả?"

Cô nhớ là Lâm Hạo nói với cô là anh sống ba trăm năm rồi, chưa có chết nên anh mới liều mạng muốn xem sổ sinh tử. Sao giờ anh lại xuống Địa Ngục rồi?

"Quan Mỵ Du là cô em phải không?" Anh có chút nghi ngờ.

Địa Phủ là một nơi bí ẩn, có nhiều lời đồn đại xung quanh nơi này. Có quỷ tha ma ăn linh hồn, cũng có thuật che mắt dẫn dụ, bao nhiêu cám dỗ, cạm bẫy đầy rẫy xung quanh.

Gặp được Quan Mỵ Du quá dễ dàng, anh sợ mình bị một ẩn thuật nào đó lừa gạt.

"Tôi đây chứ ai. Mà sao anh ở đây, anh nói anh không chết mà?" Cô ngơ ngác hỏi ngược lại. Mới có không gặp có nửa tháng, anh quên cô nhanh vậy à?

Người ta cũng đẹp gái mà, nhan sắc cũng gây thương nhớ mà?

Loài người đúng là vô tình, vậy Triệu Tuấn Dương có quên cô hay không?

Nghe Quan Mỵ Du hỏi về bí mật của mình, Lâm Hạo mới dám chắc chắn người trước mặt là người anh muốn tìm. Anh đi tới, chạm tay vào kết giới, nó giống như vách ngăn vô hình cản trở anh.



"Đây là gì, cô em có sao không? Cô em mất tích nên anh xuống tìm cô em đây?"

"Anh còn sống à?" Cô nghe vậy giật mình nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, anh dùng thuật che mắt để qua mặt quỷ sai tới tìm cô em." Anh giải thích.

Quan Mỵ Du thấy anh đúng là làm liều, Địa Phủ là nơi nào mà người sống như anh dám đến?

"Anh mau về lại Dương Thế đi, chỗ này âm khí nặng lắm. Ở lâu sẽ có chuyện đó!"

"Cô em bị giam ở đây là sao?" Anh quan tâm chuyện này hơn.

Không bị lưu đày xuống các tầng Địa Ngục. Căn phòng này là gì, sao trong sách vở không có nhắc đến?

"Thì tôi bị cấm túc chứ sao, giờ tôi không ra ngoài được. Anh men theo con sông trước mặt là lên được Dương Thế đó." Cô chỉ chỏ đường đi cho anh.

Lâm Hạo lấy ra cái vòng, anh nói:"Vòng tay của cô em này, cô em đi với anh đi."

"Trời đất, sao anh lại lấy nó!!!"

Anh không hiểu gì cả, đúng lúc đó cái vòng tay chạm vào ánh sáng tím huyền ảo kia, nó biến mất trước mắt hai người. Lâm Hạo vươn tay ra chạm thử, cái thứ vô hình ấy đã biến mất. Anh nhìn cái vòng trên tay mình, thứ này lợi hại vậy sao?

"Mở được rồi, mau đi thôi. Đi với anh."

Mục đích của anh xuống đây là để giải cứu cô, nên gặp được cô phải dẫn cô lên Dương Thế càng nhanh càng tốt!

"QUAN MỴ DU, CON ĐÚNG LÀ KHÔNG BIẾT HỐI CẢI!!!"

"Trời ơi, hoạ tới rồi." Cô ôm đầu, đó là tiếng của cha cô.

Kết giới bị phá ông ấy đương nhiên cảm ứng được, cô chết chắc rồi.

Nhưng mà không để ông ấy thấy Lâm Hạo được, anh sẽ bị bắt hồn mất!

"Anh lên Dương Thế đi, đừng tìm tôi. Tôi không sao hết!"

Nói rồi cô đẩy anh một cái, khiến cho Lâm Hạo lao vào một vòng xoáy vô hình.

"Aaaa…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK