Ánh sáng nó phát ra chói loá, đến độ khiến cô hoa cả mắt. Quan Mỵ Du theo phản xạ dùng tay che mắt, sau khi mở mắt ra thì phát hiện mình ở dưới Địa Phủ, hơn nữa còn đang ở vị trí cất chiếc vòng bảo vật.
Ngoài cô ra, xung quanh là các vị quan sai của Địa Phủ, trong đó có cả cha của Quan Mỵ Du. Cô nuốt nước bọt nhìn các vị tiền bối, trong lòng thầm nghĩ mình tiêu đời rồi.
Cái vòng chết tiệt này tự dưng lại kéo cô về đây?
"Con quậy phá quá rồi, bảo vật của Địa Phủ mà cũng dám lấy trộm?" Cha Quan quát, gương mặt ông ấy dữ tợn thiếu điều muốn đánh cô ngay trước mặt mọi người.
"Ông chủ tiểu thư chỉ nhất thời hiếu kỳ nên mới phạm sai lầm, ông chủ đừng trách tiểu thư mà tội nghiệp." Tiểu Thúy giúp cô xin xỏ.
Tuy chỉ là một hồn ma giúp việc thấp cổ bé họng nhưng Tiểu Thúy rất thương Quan Mỵ Du. Mỗi lần cô làm sai, cô ấy sẽ không sợ hãi mà đứng ra xin xỏ giúp.
Bình thường cha cô cũng không thật sự muốn phạt cô, nhưng lần này cô lấy trộm vòng bảo vật của Địa Phủ nên không thể không phạt. Đứng trước các quan quỷ sai của Địa Phủ, cha Quan phạt cô đóng cửa tự suy nghĩ, đợi tới lúc Quỷ Vương tỉnh lại qua hỏi cưới mới được ra ngoài.
Chưa bao giờ cô bị phạt nặng như vậy, cũng có thể thấy, cha Quan rất tức giận!
Quan Mỵ Du không dám cãi lời, cô mà còn cãi cha Quan chắc chắn sẽ phạt nặng hơn.
Kết quả cô bị nhốt trong phòng, cha Quan còn đặc biệt tạo kết giới khoá trái nhốt cô lại, sợ cô lén lút bỏ trốn. Cha con mà chẳng tin tưởng nhau gì cả!
Ở trong phòng với đống sách vở chán muốn chết, đúng giờ Tiểu Thúy mang âm khí đến cho cô dùng bữa. Cô ấy được mở kết giới trong vòng 3 phút, chỉ đủ đưa âm khí vào rồi kết giới sẽ tự đóng lại.
Tiểu Thúy nói:"Tiểu thư chị ở trong đó có ổn không?"
"Không ổn, không ổn chút nào, chị chán lắm Tiểu Thúy, chán lắm luôn đó." Cô đi vòng vòng trong phòng, bộ dạng chán chường vô cùng.
Tiểu Thúy đứng bên ngoài chỉ có thể nhìn chứ không thể đi vào. Cô ấy thở dài, Quan Mỵ Du xưa nay là cô gái không thể nào ngồi yên một chỗ, lần này ông Quan phạt cô nặng quá.
"Đợi mấy bữa nữa ông chủ bớt giận em xin giúp chị. Chị ráng chịu đựng một chút nha tiểu thư."
"Chịu đựng chút nữa sẽ chết, chị sắp điên rồi này!!!"
Quan Mỵ Du vùi đầu vào trong chăn, tâm trạng hút âm khí cũng không có. Cô sẽ tuyệt thực để đả đảo chính quyền, làm cha người ta mà chẳng thương người ta chút nào...
*
Triệu Tuấn Dương thường xuyên đi tới nghĩa trang, bãi tha ma để tìm bóng dáng của ma nữ Quan Mỵ Du. Hắn thậm chí đã cho người điều tra về những cô gái chết trẻ ở độ tuổi của cô, mong tìm ra được danh tính.
Cái tên Quan Mỵ Du rất xưa cổ, hầu như chẳng có ai sử dụng tên đó. Mọi cuộc tìm kiếm gần như vô vọng.
Nửa tháng trời, không nhìn thấy cô, Lâm Hạo cũng đến tìm Triệu Tuấn Dương để đòi người.
Hắn nói không biết cô đã đi đâu, hắn ngủ dậy cô đã biến mất. Lúc ấy Lâm Hạo cho rằng cô bị quỷ sai bắt, rất có thể là bị đánh hơi ra xong rồi bắt xuống Địa Phủ chịu tội.
Anh nghĩ vậy, trong lòng hơi lo lắng. Cô là nữ quỷ có phép thuật đầu tiên mà anh nhìn thấy, cô mạnh như vậy mà cũng không trốn thoát được sao?
"Đường xuống Địa Phủ? Con hỏi chuyện này để làm gì?" Ông Lâm thầy pháp tức là cha của Lâm Hạo vô cùng ngạc nhiên hỏi lại.
Đứa con trai của ông tự dưng lại về nhà đã thấy lạ, đã vậy còn hỏi về đường đi xuống Địa Phủ.
Lâm Hạo tuy mang danh là con trai của Lâm Tự ông nhưng thật ra chỉ là mang danh che mắt thiên hạ mà thôi. Thiếu niên này từ đâu tới, nói muốn nhận ông làm cha, muốn xài danh tiếng của Lâm gia. Chuyện nghe có vẻ khá hoang đường nhưng thật chất nó đã xảy ra.
Họ Lâm xưa nay là một gia tộc nổi tiếng về những thuật bùa chú, trấn yểm. Lâm Tự là một thầy pháp chính hiệu, ông có vợ nhưng không có khả năng sinh con. Từ xưa đến nay, đa phần hễ ai đụng tới những thứ vô hình, tâm linh đều phải trả cái giá không hề nhỏ.
Không thể sinh con nối dõi chính là lời nguyền của nhà họ Lâm. Ngay cả Lâm Tự cũng không mang họ Lâm, ông được thầy Lâm đời trước nhận nuôi, nói trước thiên hạ là nhận làm con nuôi nhưng thật ra là nhận đệ tử truyền nghề.
Lâm Hạo đến gặp ông, nói muốn mang họ Lâm. Ông coi đó là chuyện hoang đường, đệ tử phải do ông chọn chứ làm gì có đệ tử chọn sư phụ. Lâm Hạo không phải người thường, anh không già, không chết, cũng không bệnh tật gì. Lâm Tự sống hơn nửa đời, Lâm Hạo vẫn là thiếu niên mười mấy tuổi. Anh thấy được oan hồn, có khả năng diệt trừ tà khí. Lâm Tự có muốn không nhận cũng không được.
Lâm Hạo nghĩ rồi, anh phải xuống dưới đó một chuyến tìm Quan Mỵ Du. Không biết nữa, cô đã cứu anh mấy mạng rồi, không thể nào để cô biến mất không rõ lý do được.
"Tôi cần xuống đó tìm một người."
"Con điên rồi à? Địa Phủ là nơi nào, con nói muốn đến là đến?" Lâm Tự nhảy dựng lên.
Lâm Hạo xem sách cổ, anh có cách nên mới đích thân đến đây.
"Tôi cần ông làm phép cho tôi. Đây là yêu cầu, chứ không phải là cầu xin ông."
"Nhưng mà rất nguy hiểm!"
Lâm Tự đang lo, nếu Lâm Hạo có chuyện gì thì danh tiếng Lâm gia coi như mất hết. Lâm Tự nói là người đứng đầu Lâm gia nhưng chỉ biết dùng bùa, luyện chú. Còn việc bắt ma hay trừ tà đều là do Lâm Hạo một tay mượn danh ông làm.
Nếu như anh một đi không trở lại, thì danh tiếng của Lâm gia sẽ không giữ nổi nữa.
"Lâm Tự, nếu ông còn do dự tôi sẽ không cần họ Lâm ông nữa."
"Kìa Lâm Hạo, con là con ta."
"Ông cho rằng đó là sự thật sao?" Anh cười khẩy.
"Được rồi." Lâm Tự không thỏa hiệp được chỉ đành đồng ý.
Muốn xuống Địa Phủ thì phải giả dạng người chết để quỷ sai tới dẫn đi. Trên đời này thật ra có một loại bùa trấn giữ dương khí, làm cho dương khí con người chạm tới mức thấp nhất.
Điều này có thể qua mặt được hắc bạch vô thường, thành công qua được cửa ải đường Hoàng Tuyền. Sau khi qua được ải kiểm tra âm hồn, lúc đó anh sẽ lựa thời cơ trốn đi để tìm Quan Mỵ Du.