Sau khi bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, Quan Mỵ Du là em họ của Lâm Hạo, mọi người đều biết đến cô như thế.
"Anh họ, anh họ, nghe cũng vui vui." Quan Mỵ Du đang trên đường đi về lớp học, cô cười cười với anh.
Sau đó một thân ảnh lướt ngang qua thu hút sự chú ý của cô, chính là người đàn ông đẹp trai trong lớp học.
"Thầy Triệu!"
Giọng nữ sinh gọi hắn, Triệu Tuấn Dương theo quán tính quay lại nhìn. Hắn vẫn nhớ rõ cô nữ sinh về cuối cùng hôm qua, vì cô thật sự rất xinh đẹp. Dáng vẻ mà nhìn một lần hắn liền nhớ ngay.
Quan Mỵ Du chạy về phía hắn, cô cười híp mắt:"Thầy Triệu à."
"Ừ hừm, học sinh Quan, vào học rồi em học lớp nào thì mau lên lớp kẻo trễ."
Hắn làm bộ ho ho, vì thái độ của nữ sinh trước mặt quá lộ liễu. Đồng ý là hắn đẹp trai, đi dạy học cũng nhiều nữ sinh mến mộ. Nhưng ở cái lứa tuổi lớp 12 thì chưa từng có nữ sinh nào bạo gan như cô, nhìn qua là biết cô có thiện cảm với hắn.
Nhưng cũng không cần thiết gọi hắn thân mật mấy lần rồi cười như thế, xung quanh còn biết bao nhiêu người dòm ngó, lời ra tiếng vào không nên.
Thầy giáo với nữ sinh là mối quan hệ nhạy cảm.
"Mỵ Du, lên lớp thôi em. Trễ giờ học bây giờ." Lâm Hạo lôi cổ áo cô kéo đi. 𝘛ìm 𝘁ru𝑦ệ𝔫 ha𝑦 𝘁ại ( 𝘛 𝐑 u M 𝘛 𝐑 𝐔 𝑌 𝘌 N.𝒗𝔫 )
Anh cũng không biết vì sao khi thấy Triệu Tuấn Dương cô gái này mừng như thấy vàng như vậy, nhưng đó là tín hiệu tai hoạ tới.
Anh lôi cô đi một nước, giở giọng răn đe:"Nè nha, cô em đừng có quậy phá chọc người ta. Không phải ai cũng không sợ ma quỷ đâu, lộ một cái là chết đấy!"
"Tôi thích người đó, đẹp trai quá." Quan Mỵ Du chỉ về hướng Triệu Tuấn Dương nói.
Lâm Hạo lườm cô, ma nữ mà cũng mê trai, đúng là mê trai đầu thai cũng không hết mà.
Anh nói:"Cô em nên nhớ bây giờ cô em là học sinh cấp ba, bẽn lẽn chút được không vậy? Cô em chết năm bao nhiêu tuổi, mà cô em có phải ma không hay thứ gì khác?"
"Học sinh cấp ba không như vậy à?" Cô tưởng chỉ cần thích là cứ nhào vô thôi.
"Dĩ nhiên là không, bộ cô em không phải học sinh cấp ba hả? Sao lúc anh gặp cô mặc quần áo học sinh mà?"
"Thấy người ta mặc nên mặc theo. Từ nhỏ tôi đã ở dưới Địa Phủ rồi, không biết gì cả. Đây là lần đầu tiên lên đây chơi, anh nói xem nếu muốn thích thầy Triệu thì nên làm gì?"
Nghe những lời cô nói, Lâm Hạo lại ngờ ngợ hiểu ra là nguồn gốc của cô. Thảo nào cứ thấy cô ngơ ngơ, thì ra là từ nhỏ đã ở dưới Địa Phủ. Tính ra số phận của cô cũng hẩm hiu lắm, anh cũng thấy thương cho cô.
"Anh khuyên cô em từ bỏ đi, vốn cô em và thầy Triệu đâu cùng một thế giới."
Hai người nói tới đây cũng là đứng ở cửa lớp học, Lâm Hạo dặn trước mặt người sống không nói tới chuyện ma quỷ, cô nghe lời răm rắp.
Triệu Tuấn Dương là chủ nhiệm của lớp này, lúc thấy hắn bước vào hai mắt của Quan Mỵ Du sáng rực. Lâm Hạo giật tay cô liếc xéo, cố ý nhắc nhở cô không nên quá lộ liễu.
"Chào các em, hôm nay có bài kiểm tra chất lượng đầu năm nha."
Cả lớp "ồ" lên một tiếng uể oải, cô chưa hiểu là vì sao. Nhưng thấy Triệu Tuấn Dương nhìn xuống cô, Quan Mỵ Du cười xán lạn đáp lại.
Thấy vậy, hắn đánh ánh mắt đi chỗ khác, nữ sinh đó thật là...
Bài kiểm tra cô nhìn mà chẳng hiểu, Lâm Hạo ngồi ở bên cạnh ngoáy bút. Quan Mỵ Du mới nhìn qua, anh viết chỗ nào cô cũng viết chỗ đó.
"Học sinh Quan, tập trung làm bài." Triệu Tuấn Dương gõ bàn nhắc nhở.
Cô copy bài của bạn cùng bàn, hơn nữa còn làm rất lộ liễu, hắn muốn làm ngơ cũng không được.
"Đánh đại đi, cô em có ở đây lâu đâu mà sợ ở lại lớp." Lâm Hạo nhắc nhở.
"Nhưng không biết làm, đọc cũng không hiểu nữa."
Hai người rù rì qua lại cho tới hết giờ làm bài.
Quan Mỵ Du ngồi trong giờ học chống cằm suy nghĩ, chắc cô phải học mấy nữ sinh lớp 12 này cách cư xử cho giống.
Lâm Hạo nói chẳng có nữ sinh nào như cô cả.
Quan Mỵ Du làm phép, xong bắt đầu thơ thẩn. Bây giờ đầu óc cô đang thu nạp kiến thức, hình ảnh các nữ sinh lớp 12 theo đuổi người mình thích. Có người bẽn lẽn nhìn trộm, cũng có người viết thư tình cố ý bỏ trộm vào học bàn, có người bày tỏ trong thẹn thùng, mà sao chẳng ai thích thầy giáo giống cô vậy nhỉ.
Trường hợp này, hiếm gặp sao?
"Học sinh Quan, xuống phòng tiếp học sinh chờ tôi. Tôi có chuyện cần trao đổi với em."
Triệu Tuấn Dương bất thình lình xuất hiện trước mặt làm cô thoát ra khỏi những hình ảnh chạy trong đầu. Cô cong ánh mắt, cười với hắn:"Dạ vâng ạ."
Hắn nhận được hồi đáp thì quay lưng ra khỏi lớp, hết tiết của hắn rồi, cô mới thơ thẩn có một chút xíu thôi mà.
"Này cô em, đừng có làm ra vẻ mặt giống sắp đi hẹn hò coi." Lâm Hạo chề môi nói.
"Anh ấy đẹp trai quá." Cô cười khen ngợi.
Quan Mỵ Du định chạy theo hắn liền bị người bên cạnh kéo lại.
Lâm Hạo nói nhỏ:"Nè nha, anh nói cho cô em biết người đó là cậu nhỏ của anh. Nhà anh ba đời làm thầy pháp cô em cũng biết đó. Tuy là cậu không theo đạo nhưng vẫn phân biệt được ma và người, em mà để cậu anh biết em là ma thì không có cơ hội xuất hiện trong trường nữa đâu."
"Thế phải làm sao?" Quan Mỵ Du còn muốn gặp Triệu Tuấn Dương vài lần nữa, không muốn bị đuổi cổ sớm vậy đâu.
"Em đừng cho cậu chạm vào người em. Anh thấy dương khí của em khá mạnh, chỉ trừ cơ thể không có hơi ấm ra thì mọi thứ đều rất giống người sống. Chỉ cần đừng để cậu anh biết cơ thể cô em lạnh ngắt, chắc là không bị phát hiện đâu."
Quan Mỵ Du xuống phòng tiếp học sinh gặp Triệu Tuấn Dương, hắn đã rót trà chờ cô sẵn từ lâu.
"Thầy Triệu!" Vẫn là cách gọi ngọt ngào xong rồi nụ cười đó.
Triệu Tuấn Dương ho ho vài cái nhắc nhở nữ sinh này chẳng giữ ý tứ gì cả.
"Em ngồi đi, tôi muốn trao đổi với em về tình hình học tập."
Cô ngồi xuống bên ghế đối diện, nụ cười đã thu lại. Ánh mắt cô không dừng trên người hắn mà dừng ở khoảng trống bên cạnh, sau đó chân mày nhíu lại rất không vui.
Quan Mỵ Du trừng mắt, bặm môi. Cái con ma nữ chết tiệt kia tại sao dám ngồi sát thầy Triệu của cô như vậy?
Cô ở dưới bàn thi triển phép thuật, ma nữ nọ bị thổi bay lên vách tường ngã sóng soài. Mà gương mặt của Quan Mỵ Du rất bình tĩnh, ngay cả ma nữ kia cũng không biết là ai làm mình bay lên như thế.