Mộc Di từ sớm đã đến quán sau đó thì ngồi ngẩn ra ở quầy bar đến trưa cũng không có dấu hiệu muốn nói chuyện. Tiểu Ái và tiểu Hân bắt đầu cảm thấy lo lắng, hai cô liền gọi cho tiểu Ngãi cầu cứu. Một lúc sau thì tiểu Ngãi cũng đến, cô ấy nhanh chóng đi vào quầy bar tìm hiểu sự việc.
- Chị, chị làm sao thế?
Lúc này Mộc Di cảm thấy có người chạm vào mình thì mới giật mình. Nhìn tiểu Ngãi đang ngồi bên cạnh nhìn cô lo lắng, Mộc Di cười nhẹ vỗ vỗ tay cô, ý không cần lo.
- Không có gì, chỉ suy nghĩ một số chuyện thôi. Sao em lại đến đây, không có tiết học à?
Tiểu Ngãi lắc đầu
- Không có, lúc nãy em đang đi mua đồ với mẹ thì tiểu Ái gọi cho em nói chị có vẻ kì lạ nên em mới chạy đến đây. Chị, có gì thì nói với em đi, không phải chúng ta là chị em tốt hay sao?
Mộc Di đưa tay xoa đầu cô, thầm nghĩ có nên nói ra hay không. Sao một hồi lưỡng lự cô cũng đem chuyện của mình nói ra.
Một lát sau
- Sao chứ? Chị thật sự nói với anh rể như thế? Chị, chị sao vậy, anh rể yêu chị đến thế kia mà!
Mộc Di lắc đầu, cô cũng không biết. Bây giờ trong lòng cô rất rối, không suy nghĩ được gì cả. Cô cũng biết khi bản thân nói ra câu đó cả hai đều đau đớn, nhưng không nói thì phải làm sao, thà đau sớm vẫn hơn là sau này càng đau nhiều hơn. Tiểu Ngãi vẫn không ngừng lải nhải bên tai cô, cô ấy rất không đồng ý với cách làm của cô.
- Chị, chị nói đi, chị là đang sợ mình sẽ trở thành Giản Nghi thứ hai có phải không?
Mộc Di ngẩn người, trong lòng cô tự hỏi bản thân có phải thật sự là cô đang sợ hãi? Cô sợ tình cảm của anh đối với mình chỉ là yêu thích nhất thời, sẽ có một ngày cô cũng sẽ trở thành Giản Nghi thứ hai bị anh ruồng bỏ. Sợ anh sau khi đá cô đi sẽ cướp đi đứa con của cô. Cô sợ mình sẽ không có biện pháp giành lại con của mình, cô sợ, rất sợ!
Tiểu Ngãi nhìn biểu hiện của cô thì trong lòng đã có đáp án. Cô ấy biết rõ từ nhỏ chị mình sau khi mất đi cha mẹ thì đã không có cảm giác an toàn. Khi lớn lên, chị cũng chưa từng yêu qua ai, chị nói chị sợ chia tay, sợ không quên được người cũ sẽ rất đau đớn. Tiểu Ngãi cảm thấy lòng mình đau đớn, cô rất thương chị của cô. Cô không muốn nhìn chị mãi đau khổ như thế, cô phải nói cho chị mình hiểu, không thể để chị ấy luôn sống trong tình cảnh mỗi ngày đều lo sợ nữa.
- Chị - cô ấy nắm lấy hai tay Mộc Di - chị nghe em nói có được không. Trường hợp của chị và Giản Nghi hoàn toàn không giống nhau. Anh rể yêu cô ta là chuyện của năm năm trước, cô ta bỏ anh ấy đi nên hiện tại anh ấy không còn yêu chỉ là chuyện bình thường. Còn chị là người anh ấy đang yêu, vậy hà cớ gì mà anh ấy lại bỏ chị? Chị xem, hai người hiện tại là vợ chồng, bảo bảo cũng đã có, anh ấy lại không muốn ly hôn chứng tỏ anh ấy trân trọng chị, yêu chị, yêu bảo bảo nữa!
- Nhưng....
- Chị còn nhưng nhị nữa là anh rể sẽ bị người khác cướp luôn cho coi. Chị, mau về nhà đi, anh ấy đang đợi chị đó. Về nắm lấy tình yêu của mình đi!
Mộc Di cắn môi bị tiểu Ngãi đẩy ra ngoài, cô thở dài một hơi suy nghĩ những lời vừa rồi của tiểu Ngãi.
- Thôi được, bảo bảo hai mẹ con mình đánh cược một phen vậy!
Tự cổ vũ bản thân thêm vài lần nữa, Mộc Di liền bắt taxi về nhà. Sau khi mang thai hầu như cô chưa từng láy xe, để bảo đảm bảo bảo được sinh ra khoẻ mạnh, cô quyết định từ bỏ sở thích của mình.
Cùng lúc đó, tại hội sở nơi tụ tập của các vị giàu có. Chủ nhân của hội sở này là một người vô cùng có tiếng tăm và quyền lực trong thành phố.
Phòng VIP 1, nơi yên tĩnh duy nhất của hội sở chỉ dành cho bộ tứ tiên sinh của thành phố S. Đó là, Du Khải Trạch - chủ tịch tập đoàn Thịnh Nguyên, Kỳ Niên - lão đại của Huyết Vũ, Mộ Tử Du - chủ tịch của tập đoàn giải trí Phong Lệ và người cuối cùng chính là ông chủ của hội sở này - Nhan Mặc.
Lúc này, Khải Trạch đang ngồi trên sofa uống rượu, dưới sàn là những vỏ chai nằm lăn lóc. Cửa phòng mở ra, bên ngoài xuất hiện hai người đàn ông cao lớn anh tuấn. Một người mặt mày lạnh nhạt, một người lại có tư vị phong trần. Một trong hai người tiến đến giựt lấy chai rượu trên tay anh sau đó ném xuống sàn, làm cho mùi rượu trong không khí càng nồng hơn. Khải Trạch không quan tâm, anh đưa tay định tiếp tục lấy rượu thì người đàn ông kia vung tay đấm vào mặt anh khiến Khải Trạch ngã ra sau. Một đấm này không hề nhẹ, máu từ khoé miệng anh chảy ra, Khải Trạch điên tiết hét lên.
- Kỳ Niên, cậu đánh tôi?
Người đàn ông đó là Kỳ Niên lão đại của Huyết Vũ- bang phái lớn nhất thành phố không ai là không biết. Nghe anh nói vậy, người đàn ông đứng ngoài cửa cũng tiến vào nắm cổ áo anh mà lôi lên.
- Cậu ấy đánh cậu còn tôi thì muốn đạp cho cậu tỉnh đây này! Du Khải Trạch, hôm nay cậu sao vậy, công ty phá sản hay ba mẹ ly hôn mà cậu lại thành bộ dạng này hả?
Người vừa nói chính là ông chủ của hội sở này - Nhan Mặc. Hôm nay khi anh còn đang bàn công việc với đối tác thì nhân viên gọi tới nói tình hình Khải Trạch không ổn. Thế là anh lập tức trở về, trên đường còn gọi theo cả Kỳ Niên.
Khải Trạch gạt tay Nhan Mặc ra, ngồi xuống sofa tay ôm lấy đầu bộ dạng vô cùng đau khổ. Hai người kia liếc nhìn nhau, lần gần đây nhất thấy anh như vậy là vào năm năm trước khi Giản Nghi bỏ đi. Còn hiện tại thì vì cái gì đây? Nhan Mặc ngồi xuống cạnh anh vỗ vỗ vai anh.
- Có chuyện gì?
- Vợ tôi muốn ly hôn!
Cả không gian chìm vào yên lặng, một lúc sau thì vang lên tiếng cười khẽ, sau đó tiếng cười càng lớn hơn. Khải Trạch điên tiết trừng bọn họ.
- Khốn nạn! Anh em như hai người tôi thà không có.
Hai người kia nghe anh nói thế nhưng cũng không ngưng cười, một lát sau, khi cười đủ rồi thì Kỳ Niên mới lên tiếng.
- Nhan Mặc cậu xem, cách đây không lâu cậu ta muốn ly hôn, hiện tại lại đau khổ vì vợ muốn ly hôn, cái này người trên mạng rồi là gì ấy nhỉ?
Nhan Mặc tiếp lời.
- Là nghiệp quật đó!