• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai giờ sau, Khải Trạch dần tỉnh táo ngồi yên lặng trên sofa. Nhan Mặc nhìn anh rồi lại nhìn Kỳ Niên, sao đó thở dài.



- Hai người nói chuyện đi chứ, yên lặng làm tôi sợ đó!



Kỳ Niên mở lời.



- Sao vợ cậu lại muốn ly hôn thế?



Khải Trạch thở dài định vươn tay lấy chai rượu nhưng sao đó lại rút tay về.



- Tôi nói tôi yêu cô ấy, cô ấy lại nói không tin vào tình yêu của tôi, còn nói qua một năm sẽ ly hôn.



Khải Trạch nở nụ cười chua xót, Nhan Mặc nhìn anh sao đó tiến đến vỗ vai anh.



- Không sao, cô ấy muốn ly hôn thì cậu còn có tôi mà!



Kỳ Niên ngồi một bên cười như điên, Khải Trạch đen mặt đánh cậu ta một cái.



- Cút!



Nhan Mặc ôm tim đau khổ, chạy đến bên Kỳ Niên cầu che chở, Kỳ Niên cũng không nể mặt thẳng chân đá anh ta một cái. Sau đó thì quay sang nói chuyện với Khải Trạch.



- Thực ra tôi rất hiểu cảm giác của vợ cậu, cô ấy cảm thấy cậu không hề mang đến cảm giác an toàn mình nên mới từ chối.



- Tại sao tôi lại không mang đến cảm giác an toàn cho cô ấy chứ?



Anh không hiểu, hoàn toàn không hiểu. Anh quan tâm cô, chăm sóc cô, yêu thương cô như thế không đủ sao?



- Cái này là do cậu, cậu không nhớ sao cách đây không lâu cậu vừa muốn ly hôn với cô ấy vì cậu nhận định muốn quay về với Giản Nghi. Vậy mà bây giờ cậu lại quay sang nói yêu cô ấy, cậu nghĩ cô ấy tin cậu sao?



Nhan Mặc chen ngang.



- Có chó mới tin cậu!



Khải Trạch ngẩn ra, tất cả là do ở chính anh hay sao? Anh phải làm sao đây, làm sao cô mới tin anh, không ly hôn với anh, không rời xa anh?



Kỳ Niên lại nói tiếp.



- Cậu phải mau chóng dùng hạnh động chứng minh tình yêu của mình với cô ấy đi, cậu đừng quên cô ấy còn đang mang thai, phụ nữ có thai rất dễ bị bệnh về mặt tâm lý.



Nhan Mặc nhìn Kỳ Niên bằng ánh mắt sâu xa, anh ta nhích lại gần Kỳ Niên nhưng vẫn giữ chút khoảng cách vì sợ mình lại bị đá.



- Này, không ngờ cậu lại hiểu rõ mấy chuyện tình cảm như vậy đấy. Chỉ cho tôi chút bí quyết đi chứ.



- Xem phim ngôn tình nhiều chút!



Nhan Mặc cùng Khải Trạch ngẩn ra, phim ngôn tình là cái thể loại gì vậy chứ? Là phim mà mấy người mơ mộng hay coi hả?



- Không phải chứ, cậu đừng nói cậu xem thể loại này?



Kỳ Niên gật đầu, cằm của hai người kia xém chút rớt xuống. Lão đại lạnh lùng vô cảm tàn nhẫn, ai nghe thấy tên cũng sợ lại đi xem phim ngôn tình? Chuyện này đem kể ra chắc sẽ là chuyện cười hay nhất từ trước đến nay. Nhan Mặc thầm nghĩ nhất định sẽ đem chuyện này nói với Mộ Tử Du để anh ta dựng thành phim hài.



- Tôi cũng không hề thích xem thể loại này, chỉ là lúc trước Nhan Nhan mất trí nhớ suốt ngày chỉ thích ngồi xem phim, tôi mỗi khi dỗ cô ấy đều phải ngồi xem cùng nên biết chút ít mà thôi.



Khải Trạch gật đầu, nói đến mới nhớ rất lâu rồi anh cũng không gặp cô nhóc Nhan Nhan kia. Còn nhớ lúc trước khi mới gặp, cô nhóc đó còn gọi anh một tiếng " chú đẹp trai" khiến Kỳ Niên đen cả mặt.



- Bây giờ cô nhóc đó sau rồi?



Kỳ Niên mỉm cười, nhớ đến hình ảnh cô vợ ở nhà liền thấy hạnh phúc.



- Cô ấy sắp sinh rồi, là một tiểu công chúa.



Hai người kia ngạc nhiên, mới cưới mấy tháng nay lại sắp sinh. Tên họ Kỳ này nhất định đã làm chuyện xấu trước hôn nhân rồi. Khải Trạch lại nghĩ đến bảo bảo của anh và cô, lòng càng thấy đau ê ẩm. Vớ tay lấy cái áo vest, anh phải quay về nhà rồi.



Tại biệt thự



Lúc này đã hơn 10 giờ, Khải Trạch láy xe về nhà, thấy đèn phòng khách vẫn còn mở anh nhíu mày. Đầu lại càng đau, gặp mặt cô anh phải nói gì đây? Anh chậm chạp đi vào nhà, được rồi gặp thì gặp, dù sao hôm nay không gặp mai cũng phải gặp.



Bước đến mở cửa ra, anh nhìn thấy một bóng người mặc đồ ngủ màu trắng, đang nằm trên sofa. Khải Trạch hoảng sợ vứt cả áo vest chạy đến, anh thấy cô nhắm mắt, nổi hoảng sợ lại lớn hơn. Mẹ anh cùng Kỳ Niên đã nói phụ nữ có thai tâm lý rất yếu ớt, anh sợ cô sẽ làm chuyện ngu ngốc. Khải Trạch run run, lắc lắc người cô.



- Di Di, em sao thế, tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi. Không phải em muốn ly hôn sao, được anh sẽ đồng ý chỉ cần em tỉnh dậy được không, Di Di...



Mộc Di đang ngủ thì bị lắc người đến choáng váng, cô nheo mắt tỉnh dậy muốn xem tên nào phá giấc ngủ của cô. Vừa mở mắt, cô nhìn thấy gương mặt anh, trên mặt hình như còn có cả nước mắt. Mộc Di đẩy anh ra ngồi dậy, tay lau đi nước mắt trên mặt anh.



- Anh khóc hả, có chuyện gì sao? Khải Trạch, Khải Trạch...



Cô lay lay anh, lúc này anh mới tỉnh táo, cô không sao, không sao,..



- Di Di, lúc nãy thấy em nằm đó anh còn tưởng....



Mộc Di trừng mắt nhìn anh, cô chỉ ngủ quên một lát thôi mà, anh muốn trù cô hả.



- Anh tưởng tôi chết? Anh bị điên sao? Tôi không phải là loại người thích làm chuyện ngu ngốc, tôi còn có bảo bảo!



Khải Trạch lúc này mới hết run sợ, tự ngẫm lại quả thật mình điên rồi. Tại sao lại không nghỉ là cô đang ngủ chứ?



- Này, anh đã đi đâu vậy. Tôi đến tập đoàn, Tống Ngâm nói anh không đến.



- Anh đi gặp một vài người bạn. Mà khi nãy em nói, em đến tập đoàn tìm anh sao? Em tìm anh làm gì?



Mộc Di liếc anh, cô cũng không biết chỉ là lúc đó quyết định đánh cược một lần, định về nhà nhưng lại đổi hướng đến nơi làm việc của anh. Hiện tại anh hỏi thế, cô cũng không biết nên nói thế nào.



- Khải Trạch!



- Sao vậy vợ?



Mộc Di bật cười đánh vào vai anh một cái, anh cũng không có phản ứng mặc cô muốn đánh chổ nào thì đánh.



- Khải Trạch - cô hít sâu một hơi-tôi không muốn ly hôn nữa!



Không ly hôn nữa.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK