Đứng trước cửa phòng, anh hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa đi vào. Trong phòng, hai vị lớn đang ngồi trên sofa, dường như phu nhân còn đang vô cùng giận dữ còn chủ tịch thì mặt đã đen như lọ nồi. Tống Ngâm lại kêu khổ trong lòng, rốt cuộc là anh đang đắt tội với vị nào đây.
- Tống Ngâm!
- Chủ tịch, có gì căn dặn.
- Cậu nói tôi nghe, hôm nay trên mạng đã xảy ra chuyện gì?
Ngữ khí này vô cùng bình thường nhưng Tống Ngâm lại thấy nó mang một sự đe doạ nặng nề. Anh cố gắng suy nghĩ xem hôm nay trên mạng có chuyện gì, thì đột nhiên anh nhớ ra một việc hết sức nghiêm trọng. Anh đã quên thông báo cho chủ tịch rồi!!
- Chủ tịch, xin lỗi anh. Lẽ ra chuyện trên mạng trưa nay tôi đã định nói với anh nhưng do anh đột nhiên có họp nên tôi quên mất.
Khải Trạch nheo mắt nhìn Tống Ngâm, miệng cười lạnh.
- Cậu đang trách tôi??
Tống Ngâm lập tức run rẩy, kì này coi như xong rồi. Bị cắt chức là sẽ thất nghiệp mà thất nghiệp rồi là sẽ không có tiền. Mà không có tiền thì làm sao hỏi cưới Tiểu Ngãi đây!!!
- Chủ tịch tôi không có ý đó, không có ý đó.
Khải Trạch hừ lạnh, quay sang nói với cô.
- Em thấy rồi đó, tôi hoàn toàn không biết chuyện gì hết.
Mộc Di lúc này mới quay sang đối mặt với anh, cô đem điện thoại ném cho anh xem.
- Được, coi như anh không biết. Vậy bây giờ anh đọc đi rồi sẽ biết, sau đó hãy cho tôi câu trả lời rõ ràng!
Lúc này Khải Trạch mới chú ý tới tin tức trên điện thoại của cô. Trên đó hiện rõ tấm hình anh ôm Giản Ninh đi ra từ quán bar, phía dưới còn có một số lời nghi vấn và khẳng định Giản Nghi là vợ của anh. Trong lòng Khải Trạch thầm chửi rủa, anh đúng là gặp phải vận cứt chó mà. Anh ngẩn đầu lên thì bắt gặp Mộc Di đang nhìn anh chằm chằm, anh đột nhiên suy nghĩ tới một chuyện sau đó thì cười cười.
- Anh cười cái gì, chưa đủ mất mặt hay sao?
- Tô Mộc Di, em đang ghen hả?
Mộc Di mặt khẽ biến sắc khi nghe anh nói câu đó, sau đó lập tức nhìn đi nơi khác không nhìn vào anh nữa.
- Anh nói bậy cái gì thế? Tôi không có tình cảm với anh thì làm sao mà ghen được cơ chứ.
Khải Trạch bên ngoài mặt gật gù coi như hiểu nhưng trong lòng thì đã âm thầm tự khẳng định là cô thích anh nhưng ngại nói ra mà thôi. Mộc Di nhin điệu cười của anh thì biết anh đang nghĩ gì, cô tức giận đứng bật dậy, cầm túi xách đi ra ngoài. Khải Trạch thấy vậy thì đứng lên đuổi theo, miệng thì luôn treo nụ cười đáng đánh.
- Đứng lại, Mộc Di em nghe tôi nói, em không phải muốn nghe câu trả lời hay sao?
Mộc Di âm thầm chửi rủa anh trong lòng, dám trêu ghẹo cô, anh ta chết chắc. Cô đứng lại, dù sao cũng muốn biết sự thật, đó coi như là cô đang hy vọng ở anh một điều gì đó, cô muốn nghe anh nói những gì trên mạng không phải sự thật.
- Hôm đó tôi đúng là đến quán bar, nhưng là do Giản Nghi gọi tôi tới.
Cô cười cợt, trong lòng thì chua chát.
- Cô ta gọi anh tới thì anh liền tới sau? Anh đúng là rất yêu cô ta đó.
- Em đừng nổi giận, hôm đó cô ấy uống say, tôi không thể không tới đưa cô ấy về. Dù sao cũng từng là người yêu, tôi nói thật hôm đó sau khi đưa cô ấy về, tôi liền đến công ty không ở lại chỗ cô ấy.
- Anh nghĩ anh nói như thế là tôi sẽ tin sao? Hôm đó anh không về nhà thì làm sau tôi biết được là anh đang ở đâu chứ!
Khải Trạch tiến về phía cô, miệng cười vui vẻ nắm tay cô xoa xoa.
- Bà xã, em là đang giận tôi mấy hôm nay không về nhà sau? Xin lỗi, là tôi không tốt để em lo lắng rồi.
Mộc Di á khẩu, anh ta bị điên sao? Trọng điểm mà cô nói là câu trước không phải câu sau đâu. Mà anh ta gọi cô là gì? Bà xã? Cái danh hiệu này quả thật có chút kì quái.
- Anh buông tôi ra, đây là nơi làm việc anh lôi lôi kéo kéo, không sợ mất mặt sau?
Anh càng cười vui vẻ, áp sát lại gần cô khiến cô lui về sau đụng phải cánh cửa. Cô khẽ chau mày đá vào chân anh nhưng anh lại tránh được, còn đưa tay nhéo má của cô.
- Em yên tâm ở tần 45 này ngoài tôi và em ra đâu còn ai, làm sao có người có thể thấy được tôi làm gì em chứ.
Tống Ngâm đang đứng ở phía sau: "..."
Anh ta cảm thấy hiện tại không ai khổ hơn mình cả, ngay cả làm người anh ta cũng không làm được. Tống Ngâm liền ho vài cái để khẳng định sự hiện diện của mình.
- Chủ tich, phu nhân, tôi...
Lúc này Khải Trạch mới xoay người ngạc nhiên nhìn anh ta.
- Cậu còn chưa lăn đi sau??
Nội tâm của Tống Ngâm " chủ tịch, anh có thể xem trọng tôi một chút không, tôi rất đáng thương!!! "