• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một quán cafe kế bên siêu thị, Mộc Di bế Đậu Đậu ngồi lên ghế, đưa cho cậu bé một cây kẹo để cậu yên lặng mà ngoặm. Du Nhan ngồi ở phía đối diện, qua hai năm cô càng ngày càng xinh đẹp hơn, hiện tại cô ấy đã là một bà mẹ 23 tuổi. Nhìn hai mẹ con Mộc Di, Du Nhan không khỏi cảm thán.



- Hai năm qua, chị đã khổ cực rồi!



Cô mỉm cười nhìn cô ấy, xoa xoa đầu Đậu Đậu, cô thong thả trả lời.



- Nào có khổ cực, Đậu Đậu rất ngoan, tôi cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc.



Nghe Mộc Di nói thế Du Nhan cũng chỉ biết thở dài trong lòng, làm thế nào mà không khổ cực chứ? Làm mẹ đơn thân, không cần nói cũng biết, hẳn là rất mệt. Năm đó khi sinh Ái Ái mặc dù có Kỳ Niên bên cạnh nhưng cô ấy cũng rất mệt. Đúng thật là khi nhìn con mình bao nhiêu nổi mệt nhọc đều xua tan nhưng sự suy yếu về thể lực ngày càng trở nên rõ rệt hơn.



- Vậy thì tốt, chị về khi nào thế?



Lúc nhìn thấy Mộc Di cô ấy đã vô cùng sửng sốt, cô ấy còn nhớ rất rõ tối hôm qua Khải Trạch đã gọi điện cho Kỳ Niên nói tiếp tục tìm Mộc Di. Cô ấy có nghĩ cũng không ngờ tới, Mộc Di đường đường chính chính trở về thành phố S mà không một ai hay biết. Đúng là suy nghĩ của phụ nữ bọn đàn ông sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Cô ấy rất khâm phục cách suy nghĩ này của Mộc Di.



- Tôi cũng vừa về thôi, đang định đi mua chút đồ. Không ngờ gặp được cô rồi, chúng ta có duyên thật đó!



Cả hai cùng bật cười trước lời nói của cô, Du Nhan liếc mắt nhìn Đậu Đậu đang ngoan ngoãn ngặm kẹo ngồi bên cạnh mẹ, cô ấy thích thú vươn tay đến nhéo mặt cậu bé.



- Đậu Đậu, con dễ thương quá đi.



Có muốn làm con rể của dì không nè?



Mộc Di cười vui vẻ đánh vào cái tay đang véo mặt con mình, cái cô gái này thật là! Đậu Đậu còn nhỏ như thế, làm con rể cái gì chứ.



- Aiya, chị đánh cái gì. Mộc Di, em nói thật đó sau này nhất định Đậu Đậu sẽ là con rể của em!



Cô gật đầu chịu thua cái tính cứng đầu của Du Nhan, làm con rể cũng được dù sao Ái Ái cũng rất đáng yêu. Cô chấp nhận đứa con dâu này. Thế là một hôn ước sơ sài được lập ra giữa hai bà mẹ, trong khi đó hai nhân vật chính của hôn ước này lại không hề hay biết.



Một lúc sau, Du Nha mới nhớ ra một việc.



- Hiện tại chị ở chổ nào?



Mộc Di cũng không có ý định giấu, cô nghĩ Du Nhan cũng không phải loại người nhiều lời. Chuyện của cô và anh, trong nhóm bạn bè ai mà không biết kia chứ.



- Tôi ở Thuận Thiên.



- Thuận Thiên?



Du Nhan ngạc nhiên, không ngờ Môc Di lại có một ý nghĩ táo bạo như thế. Cô ấy nở nui cười cao hứng, Khải Trạch lần này càng đau đầu rồi.



- Mộc Di, nếu em là đàn ông em nhất định cưới chị!



Hai người nhìn nhau cùng cười vui vẻ.



Tối hôm đó



Mộc Di đứng trên ban công phòng ngủ, cô hướng mắt nhìn về phía căn biệt thự đối diện trên tay cô là một cái ống nhòm. Mộc Di cảm thấy thích thú với việc theo dõi như thế này. Chiếc siêu xe quen thuộc của anh từ từ chạy vào ga, Khải Trạch xuống xe. Trên người anh là một chiếc áo sơ mi màu trắng, tay cầm áo vest, Khải Trạch đóng cửa xe sau đó đi vòng qua phía đối diện. Mộc Di trố mắt, chẳng lẽ anh có tình nhân mới?



Cửa xe bên kia mở ra, Khải Trạch khom người vươn tay kéo lấy cổ áo của tên say rượu rồi lôi cậu ta xuống xe. Cô bất ngờ, dường như không tin vào mắt mình, Mộc Di nhắm mắt mở mắt vài lần rốt cuộc cô cũng khẳng định, người anh đưa về quả thật là một tên đàn ông!



Chẳng lẽ việc cô bỏ đi gây ra cho anh một cú sốc tâm lý, nên xu hướng giới tính của anh đã bị thay đổi?



Vậy anh còn tìm cô để làm gì?



Tìm về để coi anh cùng đàn ông khác ân ái?



Mộc Di liếc nhìn căn nhà đối diện rồi lại liếc nhìn đứa nhỏ đang nằm ngủ say trên giường. Cô cảm thấy có chút không thích ứng kịp với việc này! Chồng "cũ" của cô, cha của con trai cô, hiện tại thích đàn ông!



Ở bên phía căn biệt thự đối diện, Khải Trạch dùng một tay lôi xềnh xệch cái tên sâu rượu vào nhà. Hôm nay anh cảm thấy vô cùng buồn bực, Mộc Di vẫn chưa tìm được khiến tâm trạng của anh vô cùng tồi tệ. Trong mắt của đám bạn, anh hiện tại như biến thành một tên nghiện rượu. Năm trước, anh đã từng phải nhập viện vì viêm loét dạ dày, tối hôm đó cơn đau từ bụng truyền lên não khiến anh không ngủ được, mở mắt nhìn trần nhà suốt một đêm. Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh điên cuồng tìm kiếm cô, anh muốn bắt cô về, đem cả nợ mới lẫn nợ cũ tính hết một lượt.



Đêm nay, anh lại chạy tới hội sở của Nhan Mặc. Tên cứng đầu dở hơi đó nhất quyết muốn cùng anh so tửu lượng. Kết quả chỉ mới uống hết 5 chay, Nhan Mặc đã ngã gục lên bàn. Khải Trạch lúc đó định đứng lên quay về thì bị Nhan Mặc nhất quyết ôm chân không cho đi. Anh ta luôn miệng nói hôm nay phải đến nhà anh ngủ, Khải Trạch sau một hồi lôi lôi kéo kéo, anh đành thở dài đồng ý cho cậu ta đến ngủ một hôm. Và kết quả chính là hiện tại, anh vứt Nhan Mặc nằm cạnh tủ để giày ngay cửa ra vào còn bản thân thì thong thả đi lên lầu. Nhan Mặc say như chết, không hề phát hiện bản thân đã bị vứt bỏ, cậu ta còn vui vẻ nằm ngủ ngáy khò khò nữa.



Sáng hôm sau



Mộc Di do đêm qua suy nghĩ chuyện của Khải Trạch nên đến tận gần sáng mới đi ngủ. Lúc này, Đậu Đậu đã thức dậy, cậu bé không hề đánh thức mẹ mình. Rất có quy cũ, đi lạch bạch vào nhà vệ sinh, sau khi tự mình rửa mặt và đi vệ sinh, Đậu Đậu chạy đến tủ lấy chiếc xe điều khiển mới mua rồi chạy ra khỏi phòng. Cửa phòng Mộc Di chỉ khép hờ nên Đậu Đậu dễ dàng đi ra vào.



Cậu bé từng bước từng bước cẩn thận đi xuống lầu, lúc này chị giúp việc Mộc Di thuê đã đến làm việc. Chị ấy tên là Vương Lạc, thấy cậu bé từ trên lầu đi xuống Vương Lạc chạy đến đỡ lấy cậu.



- Cậu bé, cháu muốn đi đâu? Mẹ cháu chưa thức sao?



Đậu Đậu không sợ người lạ, vả lại người trước mặt này cậu đã gặp vào chiều hôm qua nên liền lễ phép chào hỏi.



- Cháu chào dì.



- Ngoan quá, có phải cháu muốn ra sân chơi không?



Đậu Đậu gật đầu, Vương Lạc dẫn cậu bé ra sân sau đó chỉ cậu bé những nơi không được đi, Đậu Đậu " vâng " một tiếng, chị ấy mới an tâm đi vào nhà. Tuy rằng Thuận Thiên là nơi có an ninh rất tốt nhưng cũng không thể lơ là được, Đậu Đậu dễ thương như vậy kia mà.



Cậu bé ngoan ngoãn chơi xe đồ chơi của mình, cậu rất nghe lời. Lúc này, do điều khiển xe chạy hơi nhanh, chiếc xe của cậu bé chạy ra ngoài cổng nhà sau đó bị một vật cản lại. Vật cản đó là chân của một người.



Đậu Đậu lạch bạch chạy ra, vươn tay hướng người đứng ngoài cổng lên tiếng.



- Xe của Đậu Đậu. Chú đưa xe cho Đậu Đậu. Đậu Đậu cảm ơn!



Khải Trạch vừa đi chạy bộ về, lúc định chạy về nhà thì bị một chiếc xe đồ chơi đụng phải. Sau đó lại nhìn thấy một cậu bé đáng yêu đến nhận lại xe, Khải Trạch đột nhiên cảm thấy anh đã gặp cậu bé này ở đâu thì phải.



- Xe của cháu sao? Tại sao chỉ có một mình cháu ở đây chơi, người nhà không chơi cùng à?



Đậu Đậu lắc đầu, rồi lại gật đầu.



- Mẹ có chơi, nhưng mẹ chưa dậy!



Khải Trạch bật cười trước câu nói ngô nghê của cậu bé. Anh hiểu được, cậu bé nói mẹ bé lúc trước có chơi cùng nhưng hiện tại mẹ lại chưa ngủ dậy. Khải Trạch ngồi xuống đối diện cậu bé, anh đưa chiếc xe đồ chơi cho cậu. Đậu Đậu đứng ở phía sau cổng đưa tay nhận lấy.



- Cậu bé, không ai nói với cháu là không được ra cổng một mình, không được nói chuyện với người lạ à?



Đậu Đậu mở to hai mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt, cậu bé gật đầu.



- Có, mẹ và dì Vương đã dặn không được ra cổng!



Khải Trạch thích thú nhìn cái miệng nhỏ của cậu bé, khi nói cái miệng nhỏ ấy sẽ chu ra rất đáng yêu. Trong lòng bỗng nhớ đến đứa con trai nhỏ bé của mình, không biết hiện tại đã cao đến đâu rồi. Lúc này anh lại nghe Đậu Đậu nói tiếp một câu khiến anh bật cười thành tiếng.



- Nhưng Đậu Đậu không ra cổng, Đậu Đậu vẫn đứng bên trong cổng mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK