Lúc này ở tại biệt thự, Mộc Di đang ngồi trên sofa, Khải Trạch thì ngồi xổm ở bên dưới hai tay để trên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm bụng cô. Mộc Di xoa cằm nhìn anh, không biết anh đang định làm gì.
- Nè, anh sao vậy?
- Anh đang nghỉ, đến khi bảo bảo được sinh ra thì anh nên đánh vào chổ nào của nó trước!
Mộc Di dở khóc dở cười nhìn anh, trong đầu anh không biết đang nghĩ thành cái dạng gì nữa.
- Anh đó, đánh cái gì, anh đánh nó em sẽ xử lý anh!
Anh ngẩn đầu nhìn cô.
- Nhưng nó hại em khổ như vậy, anh đau lòng.
Mộc Di cười vui vẻ đưa tay nâng mặt anh lên nhéo nhéo.
- Em không sao cả, anh đừng đau lòng.
Khải Trạch vươn người ôm cô vào lòng, cái ôm nhẹ nhàng sợ làm cô đau. Anh đưa tay xoa đầu cô.
- Anh xót em!
Cô mỉm cười đưa tay ôm lấy anh, hai người cứ yên tĩnh ôm nhau như thế. Bên ngoài, những tia nắng sau cơn mưa chiếu vào cửa sổ, cảm giác ấm áp tràn ngập lan toả trong không gian.
Mấy hôm sau
Hôm nay đã là thứ bảy, anh không đi làm mà ở nhà với cô. Từ khi cô bị thai nghén anh ít đến tập đoàn, mọi việc hầu như là do Tống Ngâm xử lý, khi nào có việc quan trọng thì anh mới đến đó giải quyết. Anh ở nhà bồi cô ăn, bồi cô đi dạo, bồi cô ngủ. Mẹ anh đã ra nước ngoài, bà cũng rất muốn về chăm sóc cô nhưng ông lão nhà bà lại không cho, nói là bà đã bỏ ông đi mấy tháng trời bây giờ trở lại thì không được phép đi nữa.Khi Mộc Di nghe được chuyện này từ mẹ chồng, cô đã cười đến run người, hình như cô đã hiểu ra bệnh bám người của anh là di truyền từ ai rồi.
Lúc này, cô nhớ đến dì, dường như đã rất lâu cô không về thăm dì rồi. Nhìn sắc trời bên ngoài đã mát mẻ, cô liếc mắt nhìn anh đang ở trong bếp. Mấy hôm trước, Khải Trạch đã đến hỏi Kỳ Niên một số món ăn cho thai phụ khi bị nghén. Nghe nói lúc trước Nhan Nhan cũng bị nghén nặng Kỳ Niên đã học một số món để làm cho cô ấy, dường như là có kết quả tốt. Hôm nay Khải Trạch quyết định làm thử, từ sáng anh đã ra ngoài mua thực phẩm, nói là thực phẩm buổi sáng sẽ tươi. Cô cũng mặc anh, tiếp tục nằm ngủ, dạo gần đây cô hay buồn ngủ. Bây giờ cô muốn vào bếp nhìn một chút.
- Trạch!
- Sao vậy?
- Em muốn về thăm dì, lâu rồi đã không về đó.
Anh bỏ chiếc đũa trên tay xuống, xoay người nhìn cô.
- Vậy ăn xong anh đưa em đi.
Cô gật đầu, sau đó nói anh tiếp tục còn cô ra ngoài phòng khách ngồi xem ti vi.
Khoảng hơn hai giờ sau thì bữa cơm đã xong, các món anh làm cô ăn rất ngon cũng không có cảm giác muốn nôn ra. Khải Trạch vui vẻ ra mặt, anh đưa cho cô ly nước cam, sau đó bảo cô lên phòng thay quần áo còn anh thì ra ngoài mua chút đồ.
- Anh muốn mua gì à?
- Anh mua chút đồ bổ cho dì, mấy tháng trước dì mới làm phẫu thuật nên tẩm bổ một chút.
Cô nhìn anh, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng. Đây ắt hẳn là điều cô luôn mong ước khi còn nhỏ, có một người chồng biết lo cho cô, lo cho gia đình cô. Khải Trạch xoa đầu cô, sau đó thì đi ra ngoài.
Một giờ sau, xe của anh đã đến dưới tiểu khu nhà dì cô. Nơi này chỉ là một tiểu khu dạng trung, xung quanh cũng không nhộn nhịp. Nơi này nhiều nhất chính là người già và người trung niên ở, người trẻ chiếm rất ít. Nhà dì cô ở lầu 6, phải đi thang máy. Cô cùng anh tay nắm tay đi vào, đến khi đứng trước cửa thang máy cô thở dài một hơi nhìn tấm biển đang treo " thang máy đang sửa chữa ". Cô quay đầu cười gượng nhìn anh.
- Hay là hôm sau lại đến vậy.
Từ đây lên tới lầu 6 nếu leo thang bộ sẽ rất mệt, vả lại cô còn đang mang thai. Khải Trạch nhìn cô, sau đó xoa đầu cô, hình như gần đây anh càng thích xoa đầu cô rồi. Anh đi đến trước thang bộ, khụy chân xuống quay đầu nhìn cô.
- Lên đi, anh cõng em lên đó!
Cô lắc đầu, tỏ ý không cần. Cô biết anh rất khoẻ, nhưng việc làm mất sức như thế vẫn là không nên. Anh sẽ mệt!
Khải Trạch đi đến kéo tay cô.
- Không sao đâu, em không tin tưởng chồng em sao?
Cô cắn răng leo lên lưng anh, Khải Trạch rất nhanh liền di chuyển.
- Anh mệt thì thả em xuống nha, em tự đi.
Anh không nói tiếp tục đi lên lầu. Đi được một lúc lại nghe tiếng cô lên bên tai.
- Có nặng không?
- Cõng cả thế giới trên lưng, em nghĩ có nặng không?