Mặc quần áo cọ rửa trong nước một lúc lâu, cho đến lúc hầu như không còn mùi hôi thì lúc này Lâm Nghị mới từ trong mương nước bò lên, lộ ra cơ bắp củ ấu không khoa trương của mình.
Bên trên bờ, Quản Bất Bình vẫn đang trấn an ba Tuần Bổ đang bị hoảng sợ.
Mãnh hổ dù đã chết rồi nhưng dư uy vẫn còn, vừa rồi cảnh tượng máu me khiến cho người ta lưu lại bóng ma tâm lý cực kỳ lớn, bây giờ ba tên Tuần Bổ vẫn đang đờ đẫn, cả đám xụi lơ trên mặt đất.
“Quản ca, ta muốn về nhà, nhi tử của ta chỉ mới năm tuổi, không thể không có cha.”
Nam tử nói chuyện tên là Ngô Hiền, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, so với Tĩnh Dạ Ti thì cũng tính là một Tuần Bổ lão luyện, thấy qua nhiều phong ba nhưng bây giờ lại sụp đổ, so ra còn kém hơn hai Tuần Bổ trẻ tuổi.
Quản Bất Bình thở dài thườn thượt nói: “Bây giờ ngựa chỉ còn con Phi Độ, lão Ngô, ngươi cưỡi nó về đi.”
Trên mặt của Ngô Hiền nhanh chóng lộ ra vẻ sợ hãi nhưng xen lẫn vui mừng: “Thật sao?”
Quản Bất Bình nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía Lâm Nghị nói: “Phi Độ có thể dẫn hai người các ngươi đi, Lâm Nghị, ban nãy ngươi vất vả rồi, trở về cùng với lão Ngô đi.”
Hổ yêu đã bị tiêu diệt, dựa theo lẽ thường, trong thôn hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng mặc kệ là thế nào cũng không thể nào an toàn hơn so với Tĩnh Dạ Ti, Quản Bất Bình cảm thấy Lâm Nghị đã khổ cực rồi cho nên đem một con ngựa cuối cùng thành tiêu chuẩn tặng cho Lâm Nghị.
Lâm Nghị xua tay nói: “Không sao, ta không trở về đâu, còn chưa tìm thấy thôn dân, ta vẫn cứ nên ở đây đi!”
Hắn còn phải ở lại đây nhìn xem, vạn nhất Hà Đông muốn làm loạn thì hắn có lẽ còn có thể quần nhau thêm một lúc. Hơn nữa, Trường Sa Thành không có quỷ gì có thể đánh được, khó khăn lắm mới có được một lần ra ngoài, ban đêm còn có thể tìm kiếm cô hồn dã quỷ.
Quản Bất Bình nhìn Lâm Nghị chăm chú, lúc này mới nói với hai Tuần Bổ trẻ tuổi hơn kia: “Trần Thụy, Ngưu Nhị, các ngươi cùng ta đi vào thôn tìm người hay đi về?”
Trần Thụy lập tức giành nói: “Ta muốn về nhà.”
Dứt lời, y nói với Ngưu Nhị bên cạnh: “Ngưu ca, ngươi gan lớn, ngươi hãy ở lại đi!”
“Được.”
Biểu cảm của Ngưu Nhị có chút rối rắm nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Lâm Nghị lặng lẽ nhìn những thứ này trong mắt, thầm nghĩ về sau chắc chắn sẽ không kết giao bằng hữu với Trần Thụy.
Gia hỏa này nhìn thì có vẻ chất phác đường hoàng, thực ra rất tâm cơ, trước chen lên trước tỏ thái độ, lại dùng lời nói ép buộc Ngưu Nhị để người ta không có cơ hội tranh đoạt với hắn. Rõ ràng lúc chiến đấu với mãnh hổ Ngưu Nhị cũng bị dọa cho sợ hãi.
Nên biết là, chiến đấu với mãnh hổ, cái này không có quan hệ gì với lá gan lớn hay nhỏ, giống như là con chuột có to gan đến đâu cũng sẽ không có dũng cảm mà đối đầu với con mèo. Chỉ là bản thân Ngưu Nhị cũng không tranh thủ quyền lợi cho mình, Lâm Nghị cũng sẽ không can thiệp. Huynh đệ này nhìn mà xem, cao lớn uy mãnh, giống như một kẻ hung ác vậy mà không nghĩ tới ngay cả lời cự tuyệt cũng không dám nói ra.
Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, câu nói này tự có đạo lý riêng của nó.
Cứ như vậy, Trần Thụy và Ngô Hiền cưỡi Phi Độ trở về, Quản Bất Bình thì dẫn Lâm Nghị và Ngưu Nhị tiếp tục khám xét các phòng ốc.
Đánh chết một con Hổ yêu, trong lòng cả ba người đều đã thả lỏng rất nhiều, Ngưu Nhị còn tâng bốc Lâm Nghị nói: “Lâm huynh thật quá là lợi hại, dưới tình huống như vậy còn có thể phản kích mà giết chết Hổ yêu, không giống như ta, con hổ kia chỉ rống một tiếng, ta đã cảm thấy hồn mình như muốn lìa khỏi xác rồi.”
“Không có không có, chỉ là ta có vận khí tốt thôi mà.”
“Tiểu Lâm à, đừng quá khiêm tốn, có thể đánh chết Hổ yêu lợi hại như vậy cho dù là có vận khí cũng không thể phủ nhận dũng khí và thực lực của ngươi được.”
Quản Bất Bình cũng xen vào chủ đề đó, Lâm Nghị nhân cơ hội nói lảng sang: “Kể cũng lạ, Hổ yêu lợi hại như vậy, Lưu Nguyên chạy về bằng cách nào vậy?”
“Có lẽ là do vận khí tốt, cho nên không phải đối đầu trực diện với Hổ yêu chăng!”
Ngưu Nhị tùy tiện nói, y không động não suy nghĩ thế nhưng Quản Bất Bình cũng sẽ không giống với y.
Nếu như Lưu Nguyên không gặp phải Hổ yêu thì sao lại bị dọa đến dáng vẻ mất hồn mất vía như vậy, nhưng nếu đã từng gặp qua, thì với năng lực của Hổ yêu, Lưu Nguyên sao có thể chạy thoát được?
Dưới sự phân tích kỹ lưỡng, trong lòng của Quản Bất Bình lạnh lẽo.
“Trước khoan hãy nói những thứ này, tình huống trong thôn đang không biết ra làm sao, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, tránh trường hợp còn có yêu nghiệt khác đang ẩn núp.”
“Ừm.”
Lâm Nghị biết Quản Bất Bình đã ghim chuyện này vào trong lòng, chỉ là trước mắt không có chứng cứ cho nên không tiện bàn sâu mà thôi.
Nghe Quản Bất Bình nói trong thôn còn có khả năng có thêm yêu quái khác, Ngưu Nhị lại khẩn trương, cầm chặt đao trong tay.
Lâm Nghị cũng không sợ những yêu quái khác, giết con Bạch Sơn Quân nhìn trí nhớ của nó liền biết, trong thôn cũng không còn yêu quái nào khác.
Hơn nữa Bạch Sơn Quân cũng chỉ ăn người của Tĩnh Dạ Ti ngược lại không ăn quá nhiều bách tính, đây cũng là điều bất hạnh trong vạn hạnh.
Những bình dân kia được an bài ở trong miếu thổ địa, Lâm Nghị sải bước dẫn theo Quản Bất Bình và Ngưu Nhị đi về phía thổ miếu, vừa vặn hướng này cũng chỉ có một con đường cho nên không sợ người khác nghi ngờ.
Lúc ba người vội vàng đi đến miếu thì một đạo Âm ảnh đã đến bên ngoài miếu thổ địa.