Nhìn Lâm Nghị thật lòng cự tuyệt, mà không phải là giả vờ đứng đắn, Quản Bất Bình ngược lại không tiếp tục đùa nứa, chỉ là thuận gốc rễ nói ra: “Vậy thật tiếc cho ngươi, nam nhân mà, những thứ truy cầu trên đời này đều là hư, điều truy cầu chân chính hẳn là chơi được bao nhiêu nữ nhân.”
Lâm Nghị: “...”
Đại ca, lời này của ngươi quá chân thực.
Mặc dù rất đồng ý với Quản Bất Bình nhưng cân nhắc đến dự tính của mình không thể bị sụp đổ Lâm Nghị vẫn kiên quyết như cũ nói: “Khát nước ba ngày, lấy một hồ lô độc đã đủ.”
Quản Bất Bình cười nói: “Mặc dù đời này khả năng ngươi chẳng nếm được nhiều điều mới mẻ nhưng có thể có tình cảm chân thành cả đời cũng tốt.”
Sợ là sợ nương tử nhà ngươi thôi...
Bây giờ Quản Bất Bình nhìn Lâm Nghị vẫn cảm thấy đỉnh đầu của hắn là trời trong.
Hai người trò chuyện một lúc thì thôi, lần tuần sát thôn này không thấy được thứ gì đặc biệt, hai người lại đi về phía nhà của trưởng thôn.
Mới đến bên ngoài viện đã nghe thấy mùi rượu thơm.
Lâm Nghị không quá hứng thú với rượu, mặc dù cảm thấy rất thơm nhưng cũng không có phản ứng gì, Quản Bất Bình thì không như vậy, hai mắt của y sáng cả lên, Lâm Nghị tranh thủ thời gian giữ chặt y, nhắc nhở: “Cẩn thận có trá, uống rượu hỏng việc.”
Quản Bất Bình cũng là lão giang hồ, hiển nhiên là hiểu rõ đạo lý này. Y gật đầu, hai người cùng đi vào trong nhà. Vừa vào đã thấy Tần thị và Tiểu Thảo đang đem đồ ăn lên bàn, có lẽ là trong phòng bếp quá nóng, tần thị đã vén tay áo lên trên khủy tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, thon dài, nhìn mỗi cánh tay thôi cũng làm người ta nghĩ đến bên dưới quần áo của nàng có phải cũng trắng như vậy không.
Một mâm cơm tối này, rượu và sắc đều có.
Quản Bất Bình dùng cùi chỏ nhẹ huých Lâm Nghị một chút, nhỏ giọng nói: “Đại thiện nhân, ngươi không đi, người ta tự đến tận đây rồi, tận dụng thời cơ đi chứ!”
Lâm Nghị không để ý đến y, tự đi tới chỗ bàn ăn.
Triệu Sơn đã ngồi xuống chỗ chủ vị, nhìn thấy hai người trở về thì khẽ cười: “Các ngươi vừa về đúng lúc, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong. Vừa vặn tiểu Tần mang tới chút rượu, hai vị nếu không ngại thì uống một chén.”
Trên mặt Tần thị vẫn còn phớt hồng, khẽ khom người hành lễ với Lâm Nghị, nàng dẫn Tiểu Thảo đến phòng bếp.
Dựa theo quy củ, lúc đãi khách nữ nhân không thể lên bàn.
“Rượu này vậy mà là đồ xịn đấy, ngửi đã thấy thơm rồi.”
Quản Bất Bình cầm bình rượu lắc một cái, giống như lơ đãng hỏi: “Rượu này có giá trị không thấp nha?”
“Đây là Trạng Nguyên hồng, lúc tam nhi tử của bọn họ ra đời thì chôn xuống.”
Triệu Sơn không nói nhiều làm cho Quản Bất Bình cảm thấy bình rượu trong tay nặng hơn mấy phần.
Con thứ ba của Tần thị, đã bị bà cô hổ ăn, Trạng Nguyên hồng này tất nhiên là không có ý nghĩa bảo tồn, lúc này mới bị Tần thị lấy ra thể hiện lòng cảm tạ của nàng.
“Rượu này, ta uống một ngụm.”
Đêm nay phải trực đêm, theo lý thuyết thì không thể uống rượu.
Quản Bất Bình vẫn rót cho mình một chén nho nhỏ, cũng rót cho cả Lâm Nghị. Nhưng Lâm Nghị có nguyên tắc, làm công vụ, không uống rượu.
Quản Bất Bình cũng không cưỡng cầu, cụng ly với thôn trưởng rồi một hơi uống cạn chén rượu trong tay.
Lâm Nghị vốn còn muốn nhắc nhở cẩn thận trong rượu có độc, nhưng nghĩ tới Quản Bất Bình cũng là lão giaing hồ, lại thêm rượu này có cố sự cho nên hắn cũng không lắm miệng.
Ai ngờ Quản Bất Bình uống một ngụm rượu vào trong bụng chỉ ba giây đồng hồ đã ngã trên bàn, lão thôn trưởng cũng như vậy, Lâm Nghị trợn tròn mắt tại chỗ, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, nhanh chóng rút đao tùy thân ra.
Lúc này đã là hoàng hôn, tà dương chiếu xéo càng làm cho trong viện có thêm vài phần tà ý khủng bố.
Không để cho Lâm Nghị đợi bao lâu, Tần thị liền từ trong phòng bếp đi ra.
Lúc này, khí chất của nàng khác hoàn toàn so với dáng vẻ nhu nhược trước đó.
Trên mặt nàng viết tự tin, xinh đẹp, ánh mắt của nàng nhìn Lâm Nghị rất nóng bỏng, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Lâm Nghị giận giữ quát hỏi: “Đây đều do ngươi làm sao? Cuối cùng là ngươi có mục đích gì?”
“Đừng hung ác vậy nha, ta cũng muốn nhịn một chút, nhưng ngươi thật sự là thơm quá, ta không nhịn được mà.”
Tần thị phát ra một tiếng than nhẹ kiều mị, một tay nàng che ngực, tựa như đang nhẫn nại, một tay khác lại chộp tới thắt lưng của mình, dùng sức kéo từng phát, váy vàng giản dị của nàng nháy mắt rơi ra, chỉ còn váy trắng thân trên khó khăn lắm mới che được đến đùi.
Ặc...
Bây giờ tay đây có thể nhìn thấy sao?