• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Nghị cũng không ngờ Tần thị này sẽ đem tới cho mình một màn này.

Nhìn dáng vẻ mặt mũi ửng hồng, ánh mắt lóng lánh ánh nước rất giống với dáng vẻ vừa mới dập đầu, Lâm Nghị cũng tê hết cả da đầu.

Mặc dù có đạo hạnh hơn một trăm năm vẫn bị bộ dáng như sói như hổ này dọa lùi về sau nửa bước.

Cũng chính là nửa bước lui này, Tần thị lại xe rách lớp che đậy sau cùng trên người mình xuống, hai con mắt của Lâm Nghị đảo qua đảo lại lúc trên lúc dưới.

Không có cách nào, cái này từng đợt náo loạn, từng cơn sôi trào, Lâm Nghị biết đây là kẻ địch nên cũng không dám làm lơ.

“Thiếp thân đẹp không?”

Tần thị dùng hai ngón tay, vân vê rồi giật quần áo xuống, làm bộ che đậy một ít dáng vẻ kiêu ngạo trên người mình, dáng vẻ nửa hở nửa kín này ngược lại càng thêm trêu ngươi.

Nữ yêu này, nàng được lắm!

Lâm Nghị tay xách đao, run nhè nhẹ, quả nhiên, nữ nhân sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của hắn.

Đã như vậy, thì ta liền không xuất đao.

Lâm Nghị vận chuyển pháp môn hổ khiếu, kìm nén một hơi ở đan điền, lại đột nhiên mở miệng, hô lên bốn chữ: “Ngươi lẳng lơ quá!”

Một tiếng này kinh thiên động địa, vang vọng bầu trời, chấn động khiến cho cái bàn ngay trước mặt Lâm Nghị cũng vỡ tan ra, Quản Bất Bình và Triệu Sơn tựa vào trên đó cũng ngã sấp xuống khiến cho một nồi canh cá ụp lên đầu.

Xin lỗi Quản ca, không phải là ta cố ý.

Sắc mặt của Tần thị khẽ biến, lúc đầu biểu hiện rõ sắc thái mê hoặc, nghe được mấy chữ này, sắc mặt liền lập tức xụ xuống.

“Xem ra là ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”

Nói xong câu này, trên rốn của Tần thị một đồ văn kỳ quái chậm rãi hiện ra, ngay sau đó, từng giọt chất lỏng màu đen chảy ra từ trong đó, từ bàn chân của Tần thị bắt đầu bao vây nàng lại, khiến cho nàng nhìn qua thì thấy như mặc vào một đôi vớ màu đen, sức hấp dẫn lại tăng thêm một bậc.

Vớ đen, yyds*!

*vĩnh viễn là thần=> rất đỉnh, mãi đỉnh

Đáng tiếc bây giờ không phải là thời điểm thưởng thức, sau khi Tần thị hoàn tất biến thân thì trong Hàng Yêu Phổ của Lâm Nghị rốt cuộc cũng có động tĩnh.

“Liễu Mị, Dạ Ma, đạo hạnh năm mươi năm, lấy ma hồn ăn mòn thân thể người, sáng sớm và chiều tối lộ ra thần dị, tính thích dâm, lấy dục niệm của lòng người làm thức ăn, cần phải trăm năm đạo hạnh mới có thể giết chết.”

Nhìn thấy động tĩnh của Hàng Yêu Phổ, trong lòng của Lâm Nghị thì muốn nổ tung.

Ngay từ đầu khi thấy Liễu Mị còn có thể biến thân, trong lòng Lâm Nghị cũng cực kỳ hoảng, nhưng xem xét nàng mới có tu vi năm mươi năm...

Chỉ thế này?

Đêm nay hẳn là ổn.

Trừ ma vệ đạo, ngay tại đêm nay!

Tần thị sớm đã không phải là Tần thị, nàng bị hồn ma bám thân, đã sớm không có ý thức của mình, thứ còn sống chỉ là thể xác của nàng.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lâm Nghị kiên định hơn rất nhiều.

Để ta đến đưa ngươi thoát ra khỏi dục hải chìm nổi đi!

Liễu Mị quan sát Lâm Nghị, càng xem càng thích, mặc dù đau đầu thứ này không nghe lời nhưng ở dưới giáo điều của nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn.

“Để cho ta bắt đầu đi, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi cảm nhận được sự đau đớn và vui vẻ cực hạn!”

Liễu Mị liếc mắt đưa tình với Lâm Nghị, mỗi một hành động cử chỉ của nàng đều đang trêu chọc tình dục người ta, nàng thậm chí không cảm thấy con mồi này có khả năng chạy trốn, Quản Bất Bình hơi có chút uy hiếp đã bị nàng đánh ngã, chỉ là Luyện Khí sĩ cửu phẩm không phải là thứ nàng cắn phát là rơi hay sao.

Đêm nay, nàng có thể chiến sảng khoái rồi.

Liễu Mị không chút kiêng kị đi về phía Lâm Nghị, trong lúc đi lại nổi sóng chập trùng.

Mà Lâm Nghị nhìn thì rất khẩn trương, tay của hắn còn đang run rẩy, dường như ngay cả đao cũng không thể cầm chắc được.

Điều này làm cho Liễu Mị càng cười đến sảng khoái.

Nàng rất thích nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của con mồi.

Rất nhanh, nàng đã đi tới trước mặt của Lâm Nghị, vừa muốn vươn tay trêu chọc hắn thì nghênh đón nàng chính là một tia đao quang.

Thợ săn cấp cao thường lấy hình thức của con mồi mà xuất hiện. Mặc dù Lâm Nghị tự kiềm chế đạo hạnh ở cách xa Liễu Mị nhưng hắn vẫn cứ giả bộ mình rất yếu, sau đó ra tay đột ngột, một đao chém ra vừa nhanh vừa độc, một đao đã bổ đầu của Liễu Mị xuống.

Hai mắt Liễu Mị đầy vẻ chấn kinh, nàng không thể tin được.

Ở dưới mị hoặc của mình mà Lâm Nghị vẫn có thể không dây dưa dài dòng liền vung đao với nàng, tốc độ nhanh chóng khiến cho nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị bêu đầu.

Màu đen tên người Tần thị chậm rãi hóa thành khói đen tiêu tán, Lâm Nghị cảm nhận được bên trong cơ thể là nhiệt lưu phun trào, trái tim rốt cục cũng được đặt xuống.

Lật qua lật lại Hàng Yêu Phổ, Lâm Nghị cũng nhìn thấy cuộc đời của Dạ Ma.

Nói như thế nào đây, toàn bộ hành trình đều là nội dung không thể truyền bá, hơn nữa, Dạ Ma này cũng không chỉ ký sinh mỗi mình Tần thị, còn có người bị hại khác, Lâm Nghị bị ép làm thầy quan sát đồi trụy một lần, hai con mắt như muốn mù lòa.

Nhưng, rất trùng hợp.

Ngoài đoạn của Tần thị kia thì Lâm Nghị cảm giác không sai, Tần thị chính xác là rất yêu trượng phu của nàng, ở trước lúc trượng phu của nàng bị ép tòng quân, cả nhà các nàng cũng được coi là gia cảnh giàu có, trượng phu của nàng thân thủ không tệ là thợ săn lợi hại nhất vùng này.

Chỉ là sau khi trượng phu của nàng đi thì nàng một mình phải nuôi ba đứa trẻ, cuộc sống trôi qua vô cùng vất vả, trong thôn có nhiều nam nhân thích Tần thị, nữ nhân trong thôn lại nhiều người ghét Tần thị.

Nhưng trên thực tế, những nam nhân bình thường kia cũng không hề xuống tay với Tần thị, nhưng địa chủ họ Vương trong làng đã sớm nhìn chằm chằm nàng. Tần thị tất nhiên là không theo, nhưng nhà dột còn gặp mưa, sau khi bị Liễu Mị để mắt tới thì nội tâm của Tần thị cự tuyệt nhưng vẫn bị đưa lên giường của lão Vương.

Trong trí nhớ của Mị Ma, nửa đoạn trước giống như là màn ảnh nhỏ không có kịch bản khiến cho người ta sau khi xem thấy tẻ nhạt vô vị.

Nhưng nửa đoạn sau lại chính là phim có kịch bản, Lâm Nghị xem xong buồn bã đến hoảng sợ nhưng tiểu Lâm Nghị lại có chút không nghe lời.

Rốt cục, chiếu lại toàn bộ kết thúc, Lâm Nghị lại ngộ ra được một vài thứ từ trong đó.

[A Mị ba mươi sáu thức: ** **]

Chi tiết trong này Lâm Nghị không dám nói tỉ mỉ,, tóm lại đây là pháp môn Liễu Mị dùng trong lúc thải bổ, chỉ cần chú ý khống chế có thể khiến người ta cực khoái, mà lại không hại đến thân thể, đây cũng là lý do mà Liễu Mị ẩn núp nhiều năm như vậy lại không bị phát hiện.

Nàng biết có thể duy trì phát triển, không lần nào hút người đến kiệt quệ cho nên tất nhiên là có lần tiếp theo.

Lâm Nghị học được, về sau có thể dùng cho lão bà của mình.

Lần này thu hoạch lớn nhất vẫn là đạo hạnh một trăm năm kia, trong lòng Lâm Nghị thoải mái hẳn ra.

Trước đây trăm cay ngàn đắng ba tháng mới được sáu mươi năm đạo hạnh, hôm nay lại dễ dàng kiếm được một trăm năm mươi năm đạo hạnh điều này khiến cho Lâm Nghị có cảm giác một đêm phát tài.

Quả nhiên, xoát quỷ trong thành là không có tiền đồ, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập mà.

Hơn nữa, hắn gần như đã tổng kết được quy luật của Hàng Yêu Phổ.

Giết quỷ, được một phần ba đạo hạnh.

Giết yêu, được toàn bộ đạo hạnh.

Giết ma, được gấp đôi đạo hạnh.

Quyết định về sau chuyên tìm ma để giết, vừa yếu ban thưởng lại phong phú.

Giống dạng Liễu Mị này còn dễ đối phó hơn Bạch Sơn Quân nhiều.

“Chờ tu vi của ta vượt qua Hà Đông, nhất định có thể...”

“Vượt qua ta, ngươi muốn như thế nào?”

Lâm Nghị bị âm thanh từ sau lưng dọa cho giật mình, xoay người lại thì thấy Hà Đông đang đứng trong bóng tối hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ta nói này đại tỷ, ngươi sao lại y như quỷ vậy, đi đường không có âm thanh gì!”

“Ta vốn chính là quỷ, là bay đó nha. Hơn nữa, ngươi không làm việc trái với lương tâm, sợ cái gì quỷ? Có phải là ngươi nghĩ chờ đến khi tu vi tăng lên thì quỵt món nợ của ta không?”

Hà Đông động đến tiền, ánh mắt đều là cảnh cáo.

Lâm Nghị vội vàng nói: “Sao lại thế được, ngươi biết ta mà, chắc chắn sẽ không quỵt nợ.”

“Hừ, ta đây nói cho ngươi biết, gạt ta thì được, gạt tiền của ta thì không được!”

Cặp mắt kia của nàng thật to, hoàn toàn là hình dáng của vàng.

Lâm Nghị trịnh trọng nói: “Yên tâm đi, 53920 kim kia của ngươi ta nhất định sẽ trả.”

Không quy định kỳ hạn trả tiền, chỉ cần ta luôn nguyện ý trả thì không coi là quỵt nợ.

“Sai rồi, lại tăng thêm một vạn.”

“???”

“Lúc trước khi ngươi bị lão hổ tập kích là ta lặng lẽ che mắt của nó lại cho nên ngươi mới có thể giết nó, dựa theo ước định, ta cứu được ngươi, thu một vạn.”

Lâm Nghị: “...”

Ngươi bắt cóc Vương Lương cũng chỉ muốn năm ngàn, trợ giúp cho ta một tí đã muốn một vạn, ngươi là bắt lấy một con dê rồi dùng sức vặt đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang