“Ài, không có căn cứ không nên nói lung tung.”
Quản Bất Bình cắt đứt lời của Lâm Nghị còn chưa nói ra, nhìn dáng vẻ giữ kín như bưng của y, Lâm Nghị suy đoán, đại khái là thế lực đạo quan nuôi hổ kia có hơi lớn mới có thể khiến cho Quản Bất Bình kiêng kị như vậy.
Lâm Nghị cũng không phải là trẻ con miệng còn hôi sữa, nói đến nước này cũng đã biết được điểm dừng.
Trước khi hắn đến cũng không nghĩ tới chỉ là một vụ án nhỏ về bà cô hổ mà đằng sau lai xuất hiện lão đại hổ, đằng sau lão đại hổ lại có một người nuôi hổ làm ô dù.
Điều này cũng không quan trọng, chờ sau này hắn có bản lãnh rồi ngay cả ô dù của hổ cũng bứng đi.
“Ta bây giờ chỉ lo lắng cho đám người Ngưu Nhị...”
Quản Bất Bình yên lặng thở dài một hơi, nếu như Lâm Nghị không đoán sai, ba người trở về đưa tin kia đều gặp nguy hiểm.
Đường đi về hướng quận Trường Sa, Ngưu Nhị bây giờ đang phi nước đại.
Dù sao y cũng đã gia nhập Luyện Khí sĩ, mặc dù chỉ là cấp thấp nhất, tầng chín, nhưng dựa vào hai cái đùi của mình lúc trời tối chạy về quân thành cũng không khó.
Nhưng có thể làm được là một chuyện, có mệt hay không lại là một chuyện khác.
“Nếu như lúc này có ngựa thì hay rồi.”
Đang lúc nghĩ như vậy, phía trước năm trăm mét truyền tới một tràng tiếng vó ngựa cộc cộc, có tiếng ngựa hí quen thuộc.
Ngưu Nhị tập trung nhìn, đó không phải là Phi Độ của Quản bộ đầu sao?
Trên đầu ngựa màu đen còn có một nhúm lông trắng, tạo hình này của Phi Độ cũng xem như là rất độc đáo, Ngưu Nhị lăn lộn ở Tĩnh Dạ Ti nhiều năm như vậy không đến mức ngay cả vật cưỡi của lão đại cũng nhìn nhầm.
Chỉ là, ngựa này không phải là Ngô Hiền và Trần Thụy cưỡi đi sao, sao lại một mình chạy đến đây?
Cái mũi của Ngưu Nhị giật giật, ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên lưng ngựa lập tức ý thức được không ổn rồi.
Gặp nguy hiểm!
“Phi Độ, đến chỗ ta này!”
Nghe được tiếng có người gọi, Phi Độ nhanh chóng chạy vội về chỗ Ngưu Nhị.
Tính tình nó dịu dàng ngoan ngoãn, ở trong Tĩnh Dạ Ti được tính là con ngựa lành tính nhất, mặc dù Ngưu Nhị hơi mập chút nhưng Phi Độ vẫn cho hắn leo lên.
Đợi Ngưu Nhị lên ngựa, Phi Độ lại không ngừng chạy về phía thôn Thanh Hà.
Hà Đông bí mật quan sát không thể nhịn được điều này, việc này có quan hệ với năm ngàn kim. Trở về cho ta!
Âm phong lóe sáng, Phi Độ và Ngưu Nhị đều bị lóa mắt, trong bão cát chạy một lúc ngay cả bị đổi hướng cũng không phát hiện, dọc đường phi nước đại, phía trước cách đó không xa xuất hiện hai cỗ thi thể thê thảm.
Chính là Ngô Hiền và Trần Thụy, bọn họ bị người mổ ngực mổ bụng, kiểu chết không khác với Bạch Sơn Quân chút nào, thi thể cứ như vậy mà bị ném ở trên đường, ý tứ khiêu khích mười phần.
Bên trong một rừng cây nhỏ ở trên đường, đang có một già một trẻ đứng quan sát. Già khuôn mặt nham hiểm, nhìn mặt mũi tràn đầy sát khí, trẻ thì dáng vẻ tuấn tú, khóe miệng vẫn luôn mang theo ý cười, rất là tà tính.
“Bạch Sơn tiền bối, có hai cỗ thi thể này, người của Tĩnh Dạ Ti hẳn là sẽ thức thời mà không dám đi từ đây ngang qua, tối nay quận Trường Sa không có người trấn thủ, không bằng tiền bối đi theo ta vào trong thành náo cho long trời lở đất, xem như là báo thù cho yêu sủng của ngài, ngài thấy sao?”
Bạch Sơn đạo nhân hừ lạnh một tiếng, biết người này không có ý tốt nhưng lại cứng rắn cự tuyệt nói: “U Đồng, không nên so sánh ta với những gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn như ngươi, ta chỉ báo thù, những chuyện khác không có quan hệ gì với ta cả, ngươi cũng đừng thử kéo ta xuống nước thêm lần nữa.”
“Chậc chậc chậc, suýt chút nữa quên mất, Bạch Sơn đạo nhân là danh môn chính phái, thất kính thất kính.”
“Ngươi.”
Bạch Sơn đạo nhân bị U Đồng chọc giận hết sức, nhưng lại không dám trở mặt động thủ.
U Đồng nhìn thì chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi nhưng trên thực tế lại là người đứng đầu trong Tứ Đại U Mị của Tịnh Thế Tông, gã có Bạch Sơn Quân hỗ trợ cũng không phải là đối thủ của U Đồng, huống chi hiện tại Bạch Sơn Quân bị một tiểu tốt của Tĩnh Dạ Ti giết chết một thân bản lĩnh của gã đã bị giảm đi bảy thành.
U Đồng hết lần này tới lần khác thích nhất giả vờ yếu đuối, mở miệng là một tiếng tiền bối, không khỏi khiến cho người ta hạ thấp cảnh giác.
Giống như vừa rồi, hắn không nhịn được nổi cáu mà xem U Đồng là đối tượng có thể khinh thường, đang muốn trở mặt thì nhìn thấy hàn quang dưới đáy mắt của U Đồng mới giật mình nhận ra mình không phải là đối thủ của gã, cưỡng ép đè xuống lửa giận, trong lòng chỉ có lãnh ý.
U Đồng dường như hứng thú với loại ác ý này, trước hết khiến cho người ta hạ cảnh giác, cho là mình rất đỉnh rồi, thời điểm chuẩn bị động thủ lại dọa cho lòng người lạnh lẽo, tương phản trước sau chính là niềm vui của U Đồng.
Không hổ là người trong ma giáo.
Bạch Sơn đạo nhân tỉnh táo lại, cũng ngại nhận sai, chỉ nói là: “Ngươi muốn đi quân Trường Sa thì đi đi, ta ở lại nơi này trông coi là được.”
“Cần gì chứ, sẽ không có người tới, vừa rồi cố ý thả con ngựa kia đi còn có người nào có gan dám tới nữa?”
U Đồng vừa dứt lời thì liền nhìn thấy một tên tráng hán cưỡi Phi Độ, một người một ngựa không vương bụi trần.
“Hắn dũng cảm vậy sao?”
Mặc dù U Đồng không hiểu một Tuần Bổ nho nhỏ lấy đâu ra lá gan dám không nhìn chữ bằng máu và thi thể trên đất, nhưng gã lại chịu đả kích rất lớn.
Có điều gã không biết là thị giác của Ngưu Nhị chỉ có một con đường.
Thi thể?
Đó là không tồn tại.
Ta đây không phải về lại tìm lão đại sao?
Xông qua là được rồi.
U Đồng và Bạch Sơn đều có cảm giác nhận được sự khiêu khích, chỉ là một Luyện Khí sĩ cửu phẩm sao hắn lại dũng cảm như thế?
Chết đi cho gia gia!
U Đồng tiện tay đánh ra một chiếc lá, đến cảnh giới này một chiếc lá cũng đủ để giết người, dạng này lại càng có phong cách.
Bạch Sơn đạo nhân thì lấy ra một tấm bùa vàng, chuẩn bị cho hắn một kích.
Nhưng trong lúc hoảng hốt, trời đất quay cuồng, quan đạo trước mắt không còn thấy gì nữa, bọn họ chỉ nhìn thấy bông tuyết bồng bềnh, gió bấc phiêu phiêu, thiên địa một mảnh mênh mông.
“Không ổn, quỷ che mắt!”
Bạch Sơn đạo nhân nhìn thấy ảo giác thì kịp thời phản ứng trước, sắc mặt của U Đồng càng thêm ngưng trọng.
“Không phải quỷ che mắt, là Quỷ vực...”