• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới khi Thịnh Nhược Yêu tỉnh dậy thì cô mới giật mình khi thấy bản thân đang ngủ ở trong phòng, hơn hết chính là phòng này lại đúng là phòng của cô nữa chứ, cô có hơi bàng hoàng mà chạy vội xuống nhà, chắc là do hơi gấp gáp nên suýt nữa đã ngã xuống cầu thang.

Đúng lúc đó Tư Đình Thịnh cũng định ra ngoài lấy ít nước uống, vừa nhìn thấy cô suýt ngã liền nhanh chóng ôm cô lại, còn nhỏ giọng nói:

- Chậm nào.

Cánh tay to lớn của anh đang ôm lấy eo của cô, không chỉ vậy mà cô dường như đã tựa hết cơ thể vào thân của anh, một mùi hương thơm mát cũng chạy xộc vào mũi của cô, khiến cho Thịnh Nhược Yêu cảm thấy rất thoải mái, Tư Đình Thịnh nhìn dáng vẻ hít hít ngửi ngửi của cô liền bật cười vì quá đáng yêu, lúc này anh còn nhỏ giọng nói vào tai cô:

- Muốn ngửi thì chỉ cần nói một tiếng, sẽ cho em ngửi cả đêm mà.

- Anh... Anh... Anh... Sao anh lại ở đây?

Thịnh Nhược Yêu bây giờ mới giật nãy mình vì sực nhớ ra bản thân đang ở trong vòng tay của nam chính, cô vội vàng đẩy anh ra, sau đó cũng lắp bắp nói. Nhưng Tư Đình Thịnh chỉ nhún vai nói:

- Nếu anh không ở đây thì đã phải gọi cấp cứu rồi.

- Anh... Mọi người đâu hết rồi?

- À, Tư Kha đang ở trong phòng, Châu Xuyến, Đình Mẫn và Doãn Oánh Tiên thì nói muốn đi siêu thị, Đình Huệ đang ở dưới bếp. Còn em thì sao? Muốn chạy đi đâu mà gấp vậy?

- Không có gì... Nhưng mà... Ai đưa em lên phòng vậy?

Đến đây Tư Đình Thịnh còn nhìn cô, cười rất gian xảo, nói:

- Em nói xem.

Vừa nghe xong ba chữ này thì gương mặt của cô cũng đã đỏ lên như quả cà chua, sau đó còn dùng tay che thân lại, nói:

- Anh... Anh... Anh vô sỉ... Anh... Anh biến thái... Anh... Anh...

Tư Đình Thịnh tiến một bước thì Thịnh Nhược Yêu theo vô thức mà lùi một bước, làm suýt nữa là cô lại ngã xuống cầu thang, đến đây anh cũng đưa tay đỡ lấy cô, còn ôm cô vào lòng, thấp giọng nói:

- Nếu như anh thật sự làm gì em... Thì em nghĩ em còn có thể đứng ở đây sao?

- Anh...

- Được rồi, em đói chưa, ngủ cả buổi còn bỏ luôn bữa trưa, xuống nhà ăn chút gì đi.

Vốn dĩ Thịnh Nhược Yêu còn tưởng nam chính này chỉ nói vậy rồi sẽ thả cô ra, cho cô tự đi, nhưng ai mà có ngờ Tư Đình Thịnh lại trực tiếp bế cô lên rồi đi xuống nhà, mặc kệ Thịnh Nhược Yêu có vùng vẫy đến đâu thì cũng không thể thoát được vòng tay của anh.

Cho tới khi xuống gần hết cầu thang thì cô mới ngại ngùng, nhỏ giọng nói:

- Anh... Thả em xuống ở đây được rồi. Mọi người... Sẽ thấy mất.

- Cũng không phải lần đầu thấy, có gì phải ngại.

Quả thật ngay sau khi Tư Đình Thịnh đưa cô đến bàn ăn thì Tư Đình Huệ vẫn nhìn cô bằng cặp mắt rất bình thường, không chỉ vậy mà cô ấy còn vui vẻ một cách bất thường nói:

- Chị dâ... À không, Yêu Yêu, chị muốn ăn cái gì? Để em nấu cho.

- Không cần đâu, tớ ăn mì gói là được rồi.

- Ấy, cái đó thì không được đâu, anh trai... Ý em là mẹ chị đã dặn chị không ăn được ăn lung tung, sẽ bị đau dạ dày đó. Để em nấu chút đồ cho chị ăn nha.

Tuy rằng Thịnh Nhược Yêu rất muốn từ chối theo phép lịch sự, nhưng bụng của cô đã sớm đánh trống khua chiêng rồi, làm gì có chuyện từ chối chứ.

Nhưng điều ngạc nhiên hơn là Tư Đình Thịnh không ăn vẫn ngồi ở đây, trên tay anh còn cầm theo một cái điện thoại, vừa bấm bấm nhắn nhắn vừa ngồi ở bên cạnh cô.

Đợi khi Tư Đình Huệ nấu xong liền nhìn cô, nói:

- Yêu Yêu, chị ăn xong cho em cảm nhận nha.

Lúc này Thịnh Nhược Yêu cũng nếm thử một miếng, cô rất kinh ngạc khi một tiểu thư nhà giàu sang lại nấu được hương vị tuyệt vời như vậy, hai mắt của cô cũng sáng lên, còn luôn miệng khen ngợi:

- Ngon lắm đó Đình Huệ, cậu không mở nhà hàng đúng là uổng phí tài năng mà. Thật sự rất ngon luôn.

- Đều là anh cả dạy đó, tài nấu nướng của em vẫn còn kém anh ấy nhiều lắm.

Nghe đến đây Thịnh Nhược Yêu cũng ngạc nhiên, hóa ra người biết nấu ăn không chỉ có Tư Đình Huệ mà còn có Tư Đình Thịnh nữa á? Gương mặt hiếu kì của cô cứ nhìn anh chằm chằm, hiển nhiên Tư Đình Thịnh cũng bỏ điện thoại xuống rồi đưa tay lau đi vết bẩn trên miệng cô, nói:

- Sau này anh nấu cho em ăn, đừng bày ra vẻ mặt ngốc nghếch đó nữa.

- Ai thèm ăn đồ anh nấu, giữ lại mà nấu cho bạn gái tương lai đi.

Tư Đình Huệ nhìn anh trai, sau đó lại nhìn cô, bất giác cô ấy cảm thấy bản thân làm bóng đèn sáng quá, nên phải nhanh chóng đánh bài chuồng.

Đến đây Tư Đình Thịnh cũng nhìn cô, sau đó nói:

- Anh tưởng mẹ đã nói rồi chứ?

- Nói gì cơ?

- Chuyến du lịch này kết thúc sẽ chính thức tuyên bố hôn ước của hai ta, đợi em tốt nghiệp xong sẽ đính hôn, qua năm mới sẽ kết hôn, nội trong năm phải sinh cháu cho họ.

Ể? Cái gì?

#Yu~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK