Ba phần bất lực, bảy phần như ba, nên Thịnh Nhược Yêu quyết định kệ anh luôn.
Buổi sáng này Tư Đình Thịnh ôm cô vào lòng, tựa đầu vào vai cô, sau đó nói:
- Ngày mai là về nhà rồi, vậy em đã chuẩn bị xong tinh thần chưa?
- Tinh thần cái gì?
- Đương nhiên là đính hôn rồi.
Thịnh Nhược Yêu cũng chỉ gật gù, phải rồi ha, sau khi đi chơi về thì cô và Tư Đình Thịnh sẽ đính hôn. Nhưng trước khi giải quyết vấn đề này thì cô cần phải tìm lại gia đình cho Cảnh Thần đã, đứa bé nhỏ như vậy, chịu đả kích lại lớn nữa, nếu không nhanh chóng tìm cha mẹ thì thằng bé phải làm sao đây?
Và có lẽ Tư Đình Thịnh cũng hiểu được suy nghĩ của cô, anh lại nhỏ giọng nói:
- Đừng lo, anh đã cho người tìm kiếm cha mẹ của đứa bé rồi, rất nhanh sẽ có kết quả.
Thịnh Nhược Yêu cũng gật đầu, tuy theo suy đoán của cô thì đứa bé này rất có thể là Hoành Cảnh Thần, đứa con trai bị bắt cóc của Hoành gia ở Vũ thành.
Vì Vũ thành là một thành phố đóng cửa chơi một mình, nhưng người khác muốn ra vào Vũ thành phải được sự cho phép của chính phủ, tại vì nơi này chứa đựng rất nhiều bí mật của quốc gia, nếu nói Đế Đô là trung tâm đầu não của nước A thì Vũ thành chính là trái tim của đất nước. Một nơi vừa quan trọng vừa nguy hiểm, nên sự an toàn của Vũ thành sẽ được đặt lên hàng đầu.
Nhưng kèm theo đó là có rất nhiều bất tiện, ví dụ như việc Hoành gia có con trai bị bắt cóc đây, tuy rằng đã có thể qua vài tuần nhưng tin tức vẫn chỉ bị phong tỏa ở Vũ thành thôi, nên chuyện xâm nhập vào Vũ thành chắc phải tốn kha khá sức.
Tuy bản thân Thịnh Nhược Yêu có thể giúp, nhưng cô cũng không chắc, nếu đợi thì phải đợi cô quay về nhà và hỏi lại cha cô đã.
Tư Đình Thịnh nhìn cô cứ nhìn chằm chằm vào một điểm liền nhẹ nhàng ôm cô, lại nói:
- Đừng lo, anh chắc chắn sẽ tìm ra được thông tin sớm thôi mà.
- Hay chiều nay chúng ta về sớm đi.
- Sao vậy? Em lo sao?
- Có một chút, vì nhìn dáng vẻ của thằng bé không phải dân thường, nếu là con của một quan chức cấp cao ở Vũ thành… Thì nếu là Tư gia cũng khó mà điều tra được, thay vào đó cha em sẽ nhanh chóng hơn.
Tư Đình Thịnh nhìn cô, nhưng rồi sau đó anh cũng gật đầu, chỉ là có vài điều khiến anh không hiểu, chỉ dựa vào quan sát mà Thịnh Nhược Yêu có thể nhận ra đó là con của một nghị viên cấp cao sao? Ngay cả người trùng sinh như anh cũng chưa chắc biết cơ mà, hơn nữa theo như anh nhớ ở kiếp trước… Thì đúng là có một nghị viên Vũ thành thông báo con trai út bị bắt cóc, nhưng vì Vũ thành bị phong tỏa tin tức cho nên tới khi anh biết thì chuyện đó đã qua được hai tháng rồi.
Còn chuyện sau đó thì anh cũng không biết nữa, vì sau khi phát hiện cậu bé đó bị bắt cóc thì anh cũng bị đám người xấu truy sát, vốn dĩ chỉ muốn tìm một ngôi nhà ở ngoại ô để lánh nạn, không ngờ lại liên lụy tới cô.
Nhưng nhờ như vậy mà anh mới biết, có Đế Đô này còn có một người con gái thú vị như vậy.
Thịnh Nhược Yêu nhìn anh, sau đó lại nói:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
- Anh đang nghĩ sau này kết hôn chúng ta có nên dọn ra ngoại ô sống hay không?
Cô nhìn anh rồi bật cười, sau đó là nói:
- Anh chưa già đã thích yên tĩnh rồi sao? Vậy nếu sau này già rồi thì sao đây?
Tư Đình Thịnh ôm lấy eo cô, nhỏ giọng nói:
- Già rồi thì sẽ ôm chặt lấy em.
Dứt lời thì anh cũng cúi xuống hôn lên môi của cô, đương nhiên Thịnh Nhược Yêu cũng choàng tay ôm qua cổ của anh rồi từ từ đáp lại nụ hôn đó.
Một buổi sáng ngọt ngào là vậy, nhưng cũng đủ để khiến cho hai người tỉnh táo.
Hôn cũng hôn xong rồi, vốn dĩ Tư Đình Thịnh còn định nhân cơ hội này tiến thêm một bước nữa, nhưng ai mà có ngờ Thịnh Nhược Yêu lại đưa tay chặn miệng anh lại, còn nói:
- Nhiêu đó là đủ rồi, bây giờ phải đi tìm thức ăn cho Thần Thần nữa.
- Tiểu yêu tinh, em đúng là biết cách làm khó anh mà.
Thịnh Nhược Yêu cũng chỉ cười, trong cái không khí ngọt ngào vậy, Tư Đình Thịnh còn muốn hôn hôn thêm mấy cái, nhưng anh chỉ vừa mới cúi xuống thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Cả hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó cô cũng đẩy anh ra rồi mở cửa, xuất hiện trước mắt là Cảnh Thần, thằng bé bé dụi dụi lắm nhìn họ, sau đó cô cũng ôm thằng bé lên, còn nói:
- Em dậy rồi sao, vậy chị giúp em đánh răng rồi chúng ta ăn sáng nha?
Cảnh Thần gật đầu. Cứ vậy mà anh bị đuổi.
#Yu~