• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng thì Tư Đình Thịnh cũng không còn gì để nói nữa, bây giờ tới câu "Nam nữ thụ thụ bất thân" cũng đem ra rồi thì anh còn phải nói gì nữa đây? Nhưng cũng nhờ vậy mà anh mới nhận ra, cô thỏ nhỏ này hình như đang cố gắng né tránh anh thì phải, nhưng lý do tại sao cô lại né tránh anh thì anh cũng không biết.

Cơ mà nguyên nhân gì thì cứ từ từ, anh sẽ tìm hiểu sau.

Trong lúc Thịnh Nhược Yêu còn không biết nên làm gì mẹ yêu đã gọi mọi người vào ăn tối, nếu như là trước kia thì cha mẹ sẽ ngồi ở đối diện cô. Nhưng vì hôm nay có khách, nên cha ngồi ở ghế gia chủ, chú Tư Thời An và Tư Đình Thịnh thì ngồi ở bên trái, mẹ và dì Lục Diệu ngồi ở bên phải, vốn dĩ cô còn đang định ngồi cùng với mẹ, nhưng mẹ cô lại quá nhiệt tình cho việc đẩy thuyền, liền nhìn cô, nói:

- Yêu Yêu, con qua bên kia ngồi với anh Đình Thịnh đi, dù sao thì hôm nay mẹ còn bận bồi dì Diệu Diệu của con nói chuyện, sẽ không chăm sóc con được.

Đến đây Thịnh Nhược Yêu cũng cứng đờ, cô còn định mở miệng từ chối thì Tư Đình Thịnh đã nhìn cô, còn cười một cái, nhiệt tình giúp cô kéo ghế ra. Thôi thì trước sau gì cũng chết, chết sớm một chút cũng không ngại gì. Thịnh Nhược Yêu đi đến rồi ngồi ngay bên cạnh anh, nhưng lúc này Tư Đình Thịnh lại trêu chọc, nói:

- Bây giờ không có nam nữ thụ thụ bất thân nữa sao?

Cô không nói gì nữa, gương mặt đã sớm đỏ ửng lên rồi cúi đầu ăn cơm. Trong cuộc đời của cô chưa từng thấy bữa ăn nào cay đắng như bữa ăn hôm nay, không chỉ vậy mà còn bị vả mặt cực kỳ đau đớn nữa chứ!

Nhưng Tư Đình Thịnh có vẻ như rất hài lòng, anh còn giúp cô gắp thức ăn, nhẹ giọng nói:

- Ăn từ từ thôi, cũng không có tranh ăn với em.

Câu nói dịu dàng này làm cho cô sặc cơm, nếu như không phải cô giỏi kiềm chế thì chắc đã phun hết thức ăn trong miệng ra rồi. Đến đây Tư Đình Thịnh cũng nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cho cô, còn rót nước cho cô, nói:

- Đã nói là ăn từ từ thôi mà.

Vốn dĩ Thịnh Nhược Yêu đã ngại muốn chết, vậy mà mẫu hậu đại nhân và mẹ của anh lại nhìn hai người rồi cười đầy bí ẩn, sau đó cô còn nghe mẹ cô nói:

- Cậu thấy chưa, tớ nói Yêu Yêu vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện mà.

- Không sao, thằng con nhà tớ đã lớn rồi, bảo vệ, chăm sóc và nuông chiều vợ một chút cũng không sao.

- Haha, vậy Yêu Yêu sau này trông cậy vào cậu rồi.

- Được được được, tớ nhất định là sẽ yêu thương Yêu Yêu hết lòng.

Cô há hốc... À rế? Đây là gả bán cô rồi đó hả?

Không được! Cô không muốn ở cùng một chỗ với nam chính đâu! Nam chính là của nữ chính cơ! Còn cô chỉ là một hòn đá vô tri ở bên đường thôi mà, cô còn đang ôm giấc mộng bạch phú mỹ, không chỉ vậy mà còn phải tìm kiếm bạch mã hoàng tử của đời mình, yêu đương với hoàng tử rồi kết hôn, sinh con... Bao nhiêu dự định phía trước như vậy mà? Sao lại để nam chính cản bước cô vậy chứ?

Tư Đình Thịnh nhìn cô, sau đó lại nói:

- Xem ra mẹ em thật sự muốn gả em vào Tư gia rồi.

- Haha... Chỉ là lời nói đùa của người lớn, anh họ Tư đừng có để ý làm gì.

Đến đây Tư Đình Thịnh mới nhíu mày, cái cách gọi "Anh họ Tư" này là đang đi theo vai vế của Lục Tư Kha sao? Tự nhiên anh cảm thấy không vui, anh cũng không phải anh trai họ của cô, gọi như vậy làm gì chứ?

Đến đây thì đột nhiên Tư Đình Thịnh lại lạnh giọng nói:

- Tôi không phải anh họ của em.

- A... À... Vâng... Vậy em gọi là anh Tư? Hay là Tư tiên sinh nha?

- Gọi Đình Thịnh.

- À, gọi Đình Thịnh... Hả? Gọi cái gì cơ?

Hai mắt của Thịnh Nhược Yêu mở to nhìn anh, nhưng Tư Đình Thịnh lại nở một cười rất ôn nhu, sau đó lại nói:

- Gọi là Đình Thịnh.

- Haha... Vẫn nên gọi là anh Tư sẽ hay hơn... Vẫn nên như vậy...

Cô thỏ nhỏ này đúng là vừa nhát vừa nhạy bén, vốn dĩ anh chỉ muốn cô gọi tên mình một chút thôi mà, xem ra là cô hiểu rồi nhưng cố ý không hiểu đây mà.

Hóa ra là thích diễn giả ngốc sao?

Được thôi, nếu như cô thích diễn thì anh cũng sẽ diễn với cô vậy.

Lúc này mẹ cô lại nhìn anh, nói:

- Phải rồi Đình Thịnh, mấy ngày nữa Yêu Yêu đi biển với nhóm bạn, con có thời gian thì cùng đi đi, vừa hay giúp "mẹ" chăm sóc Yêu Yêu luôn.

- Hôm đó con cũng có đi, con sẽ giúp "mẹ" chăm sóc Yêu Yêu mà.

- Mẹ trông cậy vào con đó, con rể.

Gương mặt của cô liền đỏ lên, sau đó còn gấp gáp nói:

- Cái gì mà con rể chứ? Lý nữ sĩ, mẹ đừng có xưng hô lung tung.

- Trước sau gì con cũng gả cho Đình Thịnh, gọi vậy trước cho quen, đúng không... Con rể quý của mẹ?

Vốn dĩ cô còn hi vọng anh sẽ phán bác, nhưng mà...

- Mẹ nói đúng ạ.

Đúng cái gì mà đúng!

#Yu~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK