- Buổi tối anh đưa em đi hẹn hò.
- Anh không mệt à? Hay nghỉ ngơi trước đi đã…
- Không mệt, chỉ cần ở với em là không mệt nữa.
Thịnh Nhược Yêu cũng chỉ biết lắc đầu, sao cái tên này lại biết cách nói chuyện khiến người ta hài lòng vậy chứ?
Sau khi tiễn mọi người về nhà thì cô cùng đứa bé Cảnh Thần cũng đi vào Thịnh gia, vừa nhìn thấy ngôi nhà lớn thì hai mắt của thằng bé đã sáng lên, sau đó còn ú òa đủ kiểu, có lẽ thằng bé chưa tận mắt nhìn thấy ngôi nhà lớn như thế này chăng?
Nghĩ lại thì Thịnh Nhược Yêu cũng nhìn Cảnh Thần, Lý Lan Dung cũng đưa mắt nhìn thằng bé, sau đó lại nói:
- Con có chắc nó không phải con riêng của Tư Đình Thịnh không?
- Mẹ nghĩ sao?
- Nhìn mặt mũi cũng sáng láng đẹp trai đó, có khi nào là con rơi con rớt gì của thằng nhãi họ Tư kia không?
Thịnh Nhược Yêu biết mẹ mình chỉ đang nói đùa thôi, vì nói thế nào đi nữa mẹ cô cũng xem như là mẹ đỡ đầu của Tư Đình Thịnh mà, tận mắt chứng kiến anh trưởng thành chẳng lẽ lại nghi ngờ nhân phẩm của anh, hiển nhiên cô cũng biết con người của Tư Đình Thịnh không phải hạng người đó.
Vì ở trong nguyên tác khi Hàn Thu Phiến giả làm vị hôn thê của anh thì anh vẫn chăm sóc và yêu chiều theo ý của cô ta, cho đến khi kết hôn, lúc Hàn Thu Phiến mang thai cho dù Tư Đình Thịnh biết đứa nhỏ không phải con ruột của anh, nhưng anh vẫn đối xử với đứa bé rất tốt, dạy dỗ giáo dục hay thậm chí là nuông chiều đều như con ruột.
Một người như Tư Đình Thịnh cho dù không yêu người mẹ thì cũng sẽ yêu thương đứa con của mình. Cho đến cuối cùng, khi Hàn Thu Phiến ngã ngựa rồi mà Tư Đình Thịnh vẫn tìm một gia đình tốt cho đứa bé, thật lòng anh rất muốn nuôi, nhưng anh sợ khiến nữ chính buồn lòng, hơn nữa con của họ cũng không thích đứa bé này, nên anh đã dùng danh nghĩa của một người họ hàng khác để nhận nuôi. Sau đó con của Hàn Thu Phiến đã được cha mẹ nuôi đưa ra nước ngoài, sau khi trưởng thành còn là một nhà thiết kế rất nổi tiếng nữa.
Có thể thấy rằng Tư Đình Thịnh tuy độc mồm độc miệng, nhưng là người sống rất có trách nhiệm, nên cho dù là ví dụ thì cô cũng không tin anh sẽ bỏ rơi con của chính mình đâu.
Nhìn thằng bé ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ mà Lý Lan Dung cảm thấy rất đáng yêu, nhìn thử ánh mắt đang muốn tìm xung quanh kia kìa, nhưng có lẽ sợ làm phiền người khác nên thằng bé cũng chỉ dám ngồi yên rồi lén lút nhìn.
Đến đây Lý Lan Dung liền nhìn cậu bé, nói:
- Cháu có muốn đi xem xung quanh không? Để dì đưa cháu đi nha?
Hai mắt của Cảnh Thần có hơi sáng lên, nhưng thằng bé vẫn quay sang nhìn Thịnh Nhược Yêu, tới lúc nhận được cái gật đầu của cô thì thằng bé mới vui vẻ mà đứng dậy rồi cùng Lý Lan Dung đi xung quanh tham quan. Hiển nhiên ở bên cạnh cũng có rất nhiều người đi theo, vì sợ cậu bé sẽ ngã.
Đã lâu rồi Thịnh gia không có con nít, nên nhìn khung cảnh đó làm cho Thịnh Nhược Yêu cảm thấy rất vi diệu, cứ như là Cảnh Thần chính là thành viên của gia đình này vậy.
Trong lúc cô đang mải mê suy nhìn theo thì Tư Đình Thịnh đã gửi tin nhắn đến.
[Tư Đình Thịnh]: Anh đã chuẩn bị xong chỗ làm việc cho em rồi, đầu tuần sau có thể đi làm ngay.
Kèm theo đó là hình ảnh mà anh gửi, hóa ra bàn làm việc của cô lại ở ngay bên cạnh chỗ của anh, nói thẳng ra là chỉ cách có ba bước chân thôi. Không chỉ vậy mà bản tên còn viết rất là kì quái, cái gì mà “Thư ký đặc biệt duy nhất của Tổng Giám Đốc”.
Đã đặc biệt rồi còn duy nhất, người đàn ông này sao lại có thể ấu trĩ như vậy chứ?
[Tư Đình Thịnh]: Em có thích không? Anh đặc biệt chuẩn bị cho em đó.
[Thịnh Nhược Yêu]: Ấu trĩ!
[Tư Đình Thịnh]: Đừng quên buổi hẹn tối nay, vợ tương lai.
Sau khi nhận xong tin nhắn của Tư Đình Thịnh thì cha cô cũng báo rằng Hoành gia Vũ thành đúng là có một đứa bé mất tích, cần cô gửi anh đến cho ông ấy.
Đợi khi xác nhận chính xác thì Thịnh Nhược Yêu mới thở phào, lần này thì thằng bé có thể về nhà rồi.
Nhưng kì quái, Vũ thành được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy làm sao kẻ bắt cóc lại có thể lẻn vào và bắt cóc con của nghị viên lớn chứ?
[Thịnh Nhược Yêu]: Papa đại nhân, hôm đó con có thể đi cùng cha đến Hoành gia được không? Con muốn đưa thằng bé về nhà.
Chuyện này cô nhất định phải làm cho rõ mới được!
#Yu~