Hạ Trung Bân.
Phát triển bất động sản là về buôn bán, còn tổng thầu xây dựng là thầu việc xây dựng, sau đó lại phân
cho các chủ thầu nhỏ về xi măng, gỗ, thép, vân vân. Tóm lại thì tổng thầu xây dựng là một chủ thầu lớn.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng lại có tin đồn rằng Giả Hiểu Yến đã hú hí lén lút với tên tổng thầu kia từ lâu, mà Lý Gia Lương trong lúc làm kiểm tra chất lượng công trình thì đã đắc tội tổng thầu khác. Hạ Trung Bân liền kết hợp với người đó tố cáo Lý Gia Lương. Sau khi đạp ngã Lý Gia Lương và ly dị người vợ của mình ở nông thôn, ông ta đã cùng Giả Hiểu Yến cao chạy xa bay.
Cho nên các hàng xóm ở đường Nhất Chỉ đều
ngấm ngầm nói Giả Hiểu Yến là hạng dâm đãng.
Nếu như Lý Hiểu Lan báo cảnh sát thì mọi chuyện cũng sẽ xé ra to. Chuyện là cô đã kết hôn với Phạm
Khôn nhưng lại vẫn có quan hệ mờ ám với Trương
Quốc Đống sẽ bị vạch trần, rồi cô sẽ bị người ta xếp
vào loại đàn bà dâm đãng. Người ta hay nói “Mẹ nào con nấy”.
Nếu thật sự làm ầm ï mọi chuyện lên thì e là mọi người sẽ chỉ phán xét Lý Hiểu Lan, và cảm thấy bất bình thay cho Phạm Khôn.
Nghĩ đến đây, Lý Hiểu Lan như muốn sụp đổ.
Cô tức tối giậm chân, bất lực đi sang ghế đá bên
cạnh rồi ngồi xuống, nước mắt tuôn ra như mưa.
Lý Gia Lương tới ngồi xuống bên cạnh cô, thở dài: “Con gái, bố có mấy lời, không biết có nên nói hay không?”
Lý Hiểu Lan vừa lau nước mắt vừa gật đầu.
“Họa là gốc của phúc” Lý Gia Lương nói: “Bố biết con phải có nỗi khổ riêng khi đăng ký kết hôn với Phạm Khôn, nhưng không biết con có chú ý hay không, Phạm Khôn của ngày hôm nay hoàn toàn
không giống Phạm Khôn của ngày xưa nữa rồi!”
Lý Hiểu Lan biết Lý Gia Lương có lẽ đang hiểu lầm là Phạm Khôn cho cô sáu trăm ngàn, bèn kể lại mọi
chuyện cho bố mình biết.
“Giờ thì bố đã hiểu rõ ngọn nguồn chưa?” Lý Hiểu Lan bất mãn liếc mắt: “Phương Nhã Đan không chỉ
muốn cướp Quốc Đống với còn mà còn muốn Phạm
Tiện đến làm con kinh tởm cả đời. Bố đừng cho là anh ta ra nước ngoài thì phát tài được! Vả lại, kể cả anh ta có giàu lên thì sao? Con nhìn thấy anh ta là đã thấy
ghét rồi!”
Lý Gia Lương cũng không hề lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên như những gì Lý Hiểu Lan dự đoán, mà mỉm cười: “Con gái, con hiểu lầm ý bố rồi. Bố lại không dùng sự giàu có để phán đoán một con người. Lúc trước bố cũng đã gặp Phạm Khôn rồi, là cháu ngoại của bà Ngô đúng không? Lúc nhỏ đúng là rất đáng thương, hơn nữa cũng hơi bỉ ổi, nhưng chẳng lẽ con không để ý bây giờ cậu ấy đã là một người đàn ông rất có trách nhiệm hay sao?”
Lý Hiểu Lan khó tin hỏi lại: “Anh ta có trách nhiệm? X, làm sao bố biết được, mà làm sao con lại không
nhìn ra chứ?”
“Ánh mắt và thần thái!” Lý Gia Lương nghiêm túc nói: “Không lẽ con không để ý, mặc dù cậu ấy ăn mặc rất bình thường, cũng không cố ý chỉnh trang gì, nhưng trong mắt lại tràn đầy tự tin và chút sát khí thoáng qua”.
“Hả?”
“Nếu bố đoán không lầm, thì cậu ấy ở nước ngoài chắc chắn không làm chuyện gì tầm thường đâu, mà
là những điều gì đó rất phi thường. Có lẽ cậu ấy đã
chịu khổ rất nhiều, nhưng lại trở thành được cậu ấy
của ngày hôm nay”.
Lý Hiểu Lan chớp mắt nhìn Lý Gia Lương: “Bố, bố
có bị trúng độc không vậy?”
Lý Gia Lương lắc đầu: “Con gái, với tuổi tác và kinh nghiệm của bố, bố sẽ không nhìn lầm đâu. Phạm Khôn của hôm nay chỉ đang cố tình che giấu đôi cánh của mình, để cho những thanh niên các con nảy sinh ra một loại ảo giác, mới làm cho Phương Nhã Đan có ý
nghĩ muốn lấy cậu ấy để làm con kinh tởm”. Lý Hiểu Lan im lặng nhìn Lý Gia Lương.
“Nói thật lòng, con đừng buồn, lần đầu nhìn thấy cậu ấy, bố đã biết cậu ấy của bây giờ chắc chắn có
khả năng và trách nhiệm hơn Quốc Đống”.
“Xì“ Lý Hiểu Lan bất mãn nói: “Chỉ là bố mẹ Quốc
Đống không chịu cho mượn tiền mà bố liền…”
“Con gái, nghe bố đi, không sai đâu. Nếu Quốc Đống là một người có trách nhiệm thì từ khi cậu ấy biết con đã kết hôn, cậu ấy phải không nên đến tìm con mới phải”.
“Bố có lương tâm không vậy? Anh ấy tới tìm con chắc? Anh ấy đến bệnh viện để chăm sóc bố đớ? Bây giờ bố không những không giúp anh ấy mà lại còn nói
xấu nữa, bố…”
Hai người đang nói thì nhìn thấy bố mẹ của Trương Quốc Đống lo lắng chạy tới. Họ không hề chú ý đến hai bố con Lý Hiểu Lan mà trực tiếp đi vào phòng cấp cứu.
Lý Hiểu Lan liền chạy theo.
“Này, con đừng có vào!”
Lý Gia Lương không ngăn nổi, liền lắc đầu chạy
theo.
Mẹ Trương Quốc Đống nhìn thấy con trai cả người toàn máu, lập tức khóc òa lên: “Có chuyện gì thế này?
Con trai, ai làm con ra nông nỗi này thế hả?”
Trương Quốc Đống bị gãy xương sườn, nói chuyện không cũng thấy đau. Anh ta cố hết sức nói nhỏ: “Con
đi xe điện vô tìng đụng phải cây”.
“Làm sao lại ngã thành ra thế này chứ?” mẹ Trương Quốc Đống vừa quay đầu lại thì thấy Lý Hiểu Lan ở cửa. Không chờ cô nói chuyện, bà ta lập tức tỉnh ngộ, thốt ra lời mắng chửi: “Nhất định là cái đồ sao chổi nhà cô làm hại con trai tôi mà. Tôi đã cảnh cáo cô từ lâu là đừng có dây dưa với con trai tôi nữa còn gì hả!”
“Mẹ, không liên quan đến Hiểu Lan đâu”.
“Sao lại không liên quan? Con lái xe rồi bị ngã, tại
sao cô ta lại ở đây? Con đến đây gặp cô ta đúng
không? Mẹ đã sớm cảnh cáo con rồi, mẹ cô ta là đồ
lăng loàn thì cô ta cũng không khá hơn đâu. Nếu con ở bên cô ta thì sớm muộn gì cũng sẽ mất mạng luôn
đấy!”
“Mell”
Bố Trương Quốc Đống nháy mắt với mẹ Trương Quốc Đống, ý bảo bà ta đừng nói chuyện quá đáng quá.
Mẹ Trương Quốc Đống không quan tâm nhiều vậy, chỉ thẳng mặt Lý Hiểu Lan mà mắng: “Cái đồ sao chổi nhà cô, cô cút đi cho tôi! Cô cứ phải nhìn thấy con trai tôi bị cô hại chết thì mới vừa lòng à?”
Lý Gia Lương vội vàng kéo con gái ra ngoài. Khi đi đến cửa, Lý Hiểu Lan sững sờ đến không nói gì được.
Lý Gia Lương thở dài: “Con gái, giờ con đã hiểu vì sao bố không cho con báo cảnh sát chưa? Quốc Đống đã lừa bà ấy nói là mình tông phải cây mà bà ấy đã không chịu. Nếu mà biết nguyên nhân thật sự thì chẳng phải bà ấy sẽ làm loạn lên hay sao?”
Lý Hiểu Lan lúc này mới nhận ra, bố mình thật sự nói rất đúng.
“Bố”, Lý Hiểu Lan dựa vào người Lý Gia Lương rồi khóc òa lên: “Tại sao số con lại khổ thế này chứ?”
Thật ra không phải cô số khổ. Mặc dù bố mẹ cô ly
hôn sớm, bố bị bệnh nặng, đây coi như là một đòn
nghiêm trọng đánh vào cuộc sống của cô.
Nhưng ông trời vẫn rất quan tâm cô, lợi dụng lúc Phương Nhã Đan có ý xấu mà đã đem tặng một chàng rể vàng đến trước mặt cô. Chẳng qua là cô có mắt không tròng, không nhận ra mà thôi.
Lý Hiểu Lan vào lúc này vẫn còn đang đau khổ và tuyệt vọng vì thái độ của mẹ Trương Quốc Đống.
Dường như cô không hiểu rằng, lúc trước bố mẹ Trương Quốc Đống đã không đồng ý rồi, bây giờ cô đã có giấy chứng nhận kết hôn với Phạm Khôn thì làm gì còn cơ hội quay đầu nữa?
Nếu như cô chịu nghe lời bố mình, cải thiện quan hệ với Phạm Khôn từ bây giờ thì có lẽ cuộc sống của cô sẽ thay đổi ba trăm sáu mươi độ ngay lập tức.
Đáng tiếc cô lại không.
Vì thế mới có câu “Có thể tránh né thiên tai, còn tội lỗi do mình gây ra thì không thể trốn tránh trách
nhiệm”