• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi nhân viên y tế có mặt ở đó đều nghe thấy: hóa ra Phạm Khôn chính là con trai của Phạm

Hồng Sinh sao?

Nếu như vậy thì tốt, cho dù cảnh sát có đến thì họ

cũng không thể làm gì Phạm Khôn cả.

Vì vậy mọi người bắt đầu lấy điện thoại di động của mình ra. Một bác sĩ đã lấy điện thoại ra trước, khoát tay với mọi người, ý bảo để anh ta gọi điện báo

cảnh sát được rồi.

Rõ rành rành là Chu Á Bình đã vô lí trước, bà ta còn mang theo hai tên côn đồ đến để ngăn cản bác sĩ chữa trị cho Phạm Hồng Sinh. Phạm Khôn chính là con trai của Phạm Hồng Sinh, anh ta ra tay đánh mẹ kế để cứu mạng bố của mình, như vậy không thể

phán tội được.

Chu Á Bình tự biết mình đuối lý, bây giờ lại nghe nói các bác sĩ đã gọi cảnh sát, nên ngay lập tức muốn

chạy trốn.

Hai tên côn đồ đang nằm bẹp dưới đất đều không rõ sự tình, sau khi bò dậy được, bọn chúng dù trong

lòng vẫn còn e sợ Phạm Khôn, nhưng ngoài mặt vẫn

tỏ ra cứng cựa.

Đã nhận tiền của người thì phải giải quyết xong chuyện cho người.

Bọn chúng là côn đồ do Chu Á Bình thuê đến, nên dù cho tự biết mình đánh không lại Phạm Khôn thì

cũng muốn gắng gượng xông lên.

Chu Á Bình liếc mắt ngăn bọn chúng lại, định quay

người bỏ đi thì liền bị Phạm Khôn chặn đường.

Chu Á Bình ngước lên nhìn Phạm Khôn, bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ đến mức vội cúi đầu xuống, mặc dù trong lòng đã run như cầy sấy nhưng vẫn cứng miệng nói: “Cảnh sát có đến đây thì đối với cậu cũng không có gì tốt, cậu đã đánh tôi ra nông nỗi này, cậu nghĩ cậu sẽ không phải chịu trách nhiệm

trước pháp luật chắc?”

Phạm Khôn lạnh lùng nói: “Tại sao tôi lại đánh bà? Tất cả các nhân viên y tế có mặt ở đây đều sẽ làm chứng cho tôi. Tôi chỉ muốn cảnh sát biết rằng bà đang có ý định giết bố của tôi. Nếu có bất kỳ tai nạn nào xảy ra với bố tôi trong tương lai, thì bà chính là kẻ

tình nghỉ lớn nhất!”

Phạm Hồng Sinh đã không gặp Phạm Khôn mười ba năm nay, bây giờ nghe anh quay lại gọi ông ta một

tiếng bố liền cảm thấy vô cùng kích động, cứ liên tục

kêu lên những tiếng ngắt quãng không rõ ràng.

Phạm Khôn vốn không hề quan tâm đến Phạm Hồng Sinh, anh vừa rồi gọi ông ta là bố chỉ vì muốn nói cho Chu Á Bình biết thế nào là lợi hại, chứ thật ra từ lâu anh đã không còn coi Phạm Hồng Sinh là bố

của mình nữa.

Chu Á Bình không phải là một người phụ nữ bình thường. Trước đây bà ta là thư ký của Phạm Hồng Sinh, sau này còn trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Phạm Thị, tất nhiên những kiến thức pháp luật

cơ bản bà ta đều có thể nắm qua.

Bà ta biết rằng Phạm Khôn đã nói đúng. Chỉ cần các nhân viên y tế ở đây làm chứng rằng bà ta đã ngăn cản các y bác sĩ điều trị cho chồng mình, cảnh sát thậm chí có thể coi bà ta như một nghi phạm cố ý giết người, còn có thể đưa bà ta đến đồn cảnh sát để lập biên bản. Sẽ không có ai quan tâm liệu Phạm

Khôn kia có đánh bà ta hay không.

Chu Á Bình đột nhiên cười lạnh: “Cậu đừng có thấy ông ta bị đột quy rồi quay về đây lấy lòng, muốn thừa kế tài sản của tập đoàn Phạm Thị. Tôi nói cho cậu biết, chuyện cậu có phải con trai ruột của ông ta hay không còn chưa xác minh được, còn tôi lại chính

là vợ hợp pháp của ông ta!”

Mọi người ở đó nghe thấy vậy thì nhìn nhau.

Tập đoàn Phạm Thị vô cùng nổi tiếng ở Giang Thành. Tất cả mọi người đều biết về nó, nhưng không ai biết Phạm Hồng Sinh lại chính là chủ tịch của tập đoàn Phạm Thị. Sau khi nghe Chu Á Bình nói như vậy,

bọn họ liền xì xào bàn tán.

“Cái gì? Hóa ra ông ta chính là chủ tịch của tập đoàn Phạm Thị, còn người phụ nữ kia là vợ của ông ta, cũng là nữ tổng giám đốc của tập đoàn Phạm Thị

sao?”

“Thật sự không ngờ một người xinh đẹp như bà ta

lại có lòng dạ độc ác như vậy”.

“Không phải nghe nói là chủ tịch tập đoàn Phạm Thị không có con hay sao? Sao tự nhiên bây giờ lại xuất hiện vậy?”

“Suyt, đừng nói nhảm, người nhà họ đầu đang còn ở đây!”

Chu Á Bình đáng ra không nên nói những điều này,

vì nó đã khiến cho Phạm Khôn như muốn nổ tung.

Tuy nhiên, nhớ câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hơn nữa cảnh sát lại sắp đến đây nên anh cũng không tiện đánh Chu Á Bình một trận kinh hồn bạt vía. Cuối cùng, Phạm Khôn đành phải kiểm chế tức giận mà nắm chặt hai tay, hai hàm răng nghiến vào nhau

nghe ken két.

Hai tên côn đồ cũng nghe thấy điều đó như mọi người, càng thêm hoảng sợ, bất giác lùi về sau hai bước, trong lòng tự nhủ: may mà không đánh nhau

tiếp, nếu không chẳng biết sẽ xảy ra thảm kịch gì.

Chu Á Bình cũng vô cùng hoảng sợ, bà ta cảm thấy lúc này Phạm Khôn chính là một thùng thuốc súng, nếu như nó thật sự nổ, chính bà ta cũng sẽ bị

nổ tung thành từng mảnh.

Đọc full tại truyen.one">https://truyen.one/">truyen.one

Bà ta không nhịn được mà quan sát Phạm Khôn thật kĩ, mới phát hiện ra anh đã thay đổi quá nhiều. Thằng nhóc ngày xưa, bây giờ đã lớn lên trở thành

một người đàn ông cứng rắn.

Chu Á Bình cảm thấy vô cùng hối hận. Không phải bà ta hối hận về việc năm xưa sau khi kết hôn với Phạm Hồng Sinh đã đuổi một thằng nhóc còn học cấp hai như Phạm Khôn ra khỏi nhà và để cho anh phải sống nương nhờ vào bà ngoại của mình, bà ta chỉ hối hận vì bảy năm trước đã tính sai, đưa anh đến đất

nước S.

Ai biết được một đất nước S bị chiến tranh tàn phá, khắp nơi đầy bụi tàn pháo lửa cũng không giết được Phạm Khôn, trái lại còn tôi luyện cho anh trở

thành một người đàn ông chân chính.

Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, thông qua

điều tra thông tin tại chỗ, cảnh sát liền đưa Chu Á

Bình và hai tên côn đồ về đồn để làm việc.

Các nhân viên y tế vội vàng muốn tiêm cho Phạm Hồng Sinh, nhưng Phạm Hồng Sinh liên tục dang tay ra và rên rỉ mấy tiếng ngắt quãng, mong Phạm Khôn sẽ tiến tới và ôm lấy mình.

Nhưng hận thù tích tụ trong lòng mười ba năm

không thể xóa sạch chỉ bằng một nụ cười.

Lý Lệ Mẫn nghe thấy động tĩnh ở bên này nên cũng đã chạy tới, cô đã nghe các nhân viên y tế kể lại nên cũng có thể hiểu được đại khái những chuyện đã xảy ra ở đây. Nhưng khi cô vừa bước vào thì đã thấy

Phạm Khôn không nói tiếng nào mà bước ra ngoài.

Các nhân viên y tế không ngờ rằng khi Phạm Hồng Sinh cần Phạm Khôn một cách tha thiết như vậy thì anh lại quay lưng bỏ đi, nên họ đều quay sang nhìn

nhau chằm chằm.

Bác sĩ trưởng dường như nhận ra được điều gì đó, liền ra hiệu cho bọn họ tiếp tục làm việc, không được nói những điều vô bổ.

Ngoài hành lang, Lý Lệ Mẫn hỏi Phạm Khôn: “Phạm Khôn, người bệnh nằm trên giường đó đúng là

bố của cậu sao?” Phạm Khôn không lên tiếng.

“Tôi nghe bác sĩ nói mẹ kế của cậu không cho bác

sĩ khám bệnh cho ông ấy sao?”

Phạm Khôn vẫn không trả lời. Lúc này anh không có tâm trạng để nói chuyện với bất cứ ai. Vào lúc đã quay trở lại phòng bệnh của bà ngoại, Phạm Khôn liền quay lại nói: “Lệ Mẫn, mọi việc đều đã ổn rồi. Cậu hãy

quay lại giúp đỡ việc trong cửa hàng đi!”

Không ngờ bà ngoại nằm đó lại đột nhiên hỏi: “Tiểu Khôn, có chuyện gì vậy? Bố của cháu cũng đang nằm ở bệnh viện này, còn vợ hiện tại của bố

cháu không cho bác sĩ khám cho bố cháu sao?”

Đọc full tại truyen.one">https://truyen.one/">truyen.one

Những người già bị mất đi thị lực thường có thính giác rất nhạy cảm, nên những gì Lý Lệ Mẫn hỏi ở

ngoài hành lang đều bị bà ngoại nghe thấy.

Phạm Khôn không nói lời nào, tiến đến ngồi xuống

bên cạnh giường của bà.

“Tiểu Mẫn”. bà ngoại lại quay sang nói với Lý Lệ Mẫn: “Cháu mau đến đây và nói cho bà biết chuyện gì

đã xảy ra?”

Lý Lệ Mẫn lè lưỡi nhìn Phạm Khôn, cho rằng anh

nhất định sẽ trách mình.

Phạm Khôn vẫn ngồi đó không nói lời nào, vẻ mặt u ám, nhưng anh không có ý trách móc Lý Lệ Mẫn, bởi vì lúc này, trong đầu của anh đã trở nên vô cùng hỗn

loạn.

Dù không muốn nhận lại bố, nhưng bố của anh lúc này lại đang nằm trong bệnh viện, bị đột quy và không thể giao tiếp bình thường với người khác.

Chu Á Bình không thể ngăn bác sĩ chữa trị cho Phạm Hồng Sinh mà không có lý do, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa bà ta và Phạm Hồng Sinh.

Bây giờ Chu Á Bình đã bị bắt, còn Phạm Hồng Sinh lại đang nằm một mình trong phòng bệnh, anh phải làm thế nào đây?

Anh thật sự có thể bỏ mặc ông ấy không lo không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK