• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng Lý Lệ Mẫn không có ý đó với Phạm Khôn, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy anh quăng sổ kết hôn vào mặt Lý Hiểu Lan, cô lại cảm thấy cực kỳ hả giận.

Sau khi kết hôn với Vương Vĩ, mặc dù Lý Lệ Mẫn không qua lại với bất cứ một người bạn học nào, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì với mọi người, vậy nên vào lúc này, khi đối mặt với Lý Hiểu Lan, cô cảm thấy ái ngại và chột dạ.

Thấy Phạm Khôn sải bước về phía bệnh viện, Lý Lệ Mẫn đuổi theo anh, lúc đi tới trước mặt Lý Hiểu Lan, cô nở nụ cười lúng túng: “Thật ngại quá, Hiểu Lan, tôi còn có việc, đi trước đây.”.

Lý Hiểu Lan chẳng thèm để ý tới cô, cứ đứng lằng lặng ở đó nhìn Lưu Vân Khôn, đợi đến khi Lý Lệ Mẫn đi rồi mới mắng Lưu Vân Khôn một cách khinh thường: “Đúng là vô dụng, ngay cả Phạm Tiện cũng không

đánh lại được!”

Lưu Vân Khôn lắc đầu với vẻ mặt dở khóc dở cười, anh ta lấy tay sờ lên ngực và nói: “Gọi xe cấp cứu mau

lên, tôi cảm thấy cậu ta đá gãy xương sườn của tôi

“Xe cấp cứu? Đây là bệnh viện mà!”

Lưu Vân Khôn đực mặt ra, anh ta giơ tay phủi bụi trên mặt, định đứng lên nhưng rồi lại ngã ngồi xuống mặt đất, lắc đầu nói: “Không được, tôi bị thương nặng

lắm, Hiểu Lan, mau gọi bác sĩ cho tôi”.

Người bảo vệ đang định can ngăn kia thấy vậy vội vàng bước tới, dìu Lưu Vân Khôn đứng lên. Lý Hiểu Lan cũng đành phải giúp một tay, cả hai cùng đưa anh

ta tới phòng cấp cứu.

Chụp X quang xong, kết quả đúng là anh ta bị gãy

hai chiếc xương sườn, phải vào viện ngay lập tức.

Rất trùng hợp, anh ta và Trương Quốc Đống ở

trong cùng một bệnh viện.

Điều trùng hợp hơn nữa là khi Lý Hiểu Lan dìu Lưu Vân Khôn vào phòng bệnh, mẹ Trương Quốc Đống

đang ngồi cạnh chăm sóc anh ta.

Lý Hiểu Lan vô cùng xấu hổ, cô lên tiếng chào hỏi:

“Cháu chào bác.”

Bà Trương sầm mặt, không hề có ý định để ý tới cô. Nghe nói Lưu Vân Khôn bị gãy hai cái xương sườn, chưa hỏi rõ nguyên nhân mà bà ta đã hừ lạnh nói: “Đúng là đồ sao chổi, sao ai gặp phải cũng gãy xương

sườn thế này?”

“Dạ?” Lưu Vân Khôn không biết chuyện này, bèn nhìn Trương Quốc Đống, hỏi: “Anh Đống, anh cũng bị gãy xương sườn à? Cũng bị thằng Phạm Tiện đó đánh

hay sao?”

“Cái gì? Cậu bị Phạm Tiện đánh á? Là thằng cháu ngoại của bà Ngô, tên là Phạm Khôn gì đó… À phải rồi, chẳng phải là cái thằng đã đăng ký kết hôn với ả sao chổi này sao?” bà Trương quay đầu hỏi Trương Quốc Đống: “Sao? Không phải con đâm vào cây, mà là bị nó đánh à?”

Lý Hiểu Lan sợ tái mặt, nếu bà Trương biết Phạm Khôn đã đánh Trương Quốc Đống thì không biết bà ta sẽ làm ầm lên đến mức nào.

“Đừng nghe cậu ta nói linh tinh!” Trương Quốc Đống vội vàng lắc đầu rồi liếc nhìn Lưu Vân Khôn một cái: “Chẳng có ai như cậu hết, sao lại thua cả thằng nhóc đó vậy?”

Lý Hiểu Lan dìu Lưu Vân Khôn ngồi xuống giường, anh ta thở dài: “Mẹ kiếp, đúng là quái lạ, thằng Phạm Tiện đó khỏe thật, mặc dù em không chú ý, nhưng làm gì đến mức bị thằng đó đạp bay… Anh Đống, anh tập võ từ nhỏ, nhưng chắc chưa đến mức đá một cái là làm gãy hai chiếc xương sườn của em đâu đúng

không? Thằng đó…”

Không cần Lưu Vân Khôn nói hết thì bà Trương

cũng biết chuyện gì đã xảy ra, bà ta vội vàng giơ tay lên chỉ vào Lý Hiểu Lan: “Tôi nói này, tốt nhất cô nên đi đi, lát nữa chồng cô đến lại tưởng rằng giữa cô và Quốc Đống nhà chúng tôi có gì với nhau. Thằng đó đá một cái mà đã làm gãy xương sườn của Vân Khôn,

chưa biết chừng…”

“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Chúng con bạn học với nhau, cô ấy đưa Lưu Vân Khôn tới thì liên quan gì tới

con?”

“Bây giờ thì không liên quan đến con, nhưng người ta đăng ký kết hôn rồi, nếu chồng cô ta xông tới thì xảy ra án mạng mất”, bà Trương lại chỉ vào Lý Hiểu Lan: “Tôi nói này, cô có biết xấu hổ không vậy? Cút mau lên cho tôi, hay là tôi gọi điện thoại cho bà Ngô, bảo bà ta gọi cháu ngoại của bà ta tới?”

“Me…”

“Con câm miệng lại cho mẹ! Sao lại trùng hợp như thế được? Hôm qua con mới gãy xương sườn thì hôm nay lại đến lượt Vân Khôn, hơn nữa đều xảy ra ở bệnh viện… Con này, chắc không phải con vì loại sao chổi này mới bị cháu ngoại của bà Ngô đánh gãy xương sườn đấy chứ?”

Lý Hiểu Lan vừa phẫn nộ lại vừa xấu hổ, nghe vậy, cô chỉ biết che miệng, cúi đầu chạy ra khỏi phòng

bệnh.

“Hiểu Lan, Hiểu Lan… Lưu Vân Khôn gọi hai tiếng rồi quay sang trách móc bà Trương: “Bác nhìn bác kìa, Lý Hiểu Lan tới đây để chăm sóc cháu, không liên quan gì đến anh Đống, bác cáu gắt như thế làm gì?”

“Vân Khôn, từ nhỏ cháu đã chơi thân với Quốc Đống, bác cũng coi cháu như con trai mình, cháu đã lấy vợ rồi, đừng dính líu gì đến con hồ ly tinh đó nữa. Cháu nhìn cháu đi, bị đánh gãy xương sườn rồi mà

còn muốn làm gì nữa?”

“Mẹ kiếp, cháu sẽ không tha cho nó dễ như thế!” dứt lời, Lưu Vân Khôn lấy điện thoại ra gọi cho đám

anh em của mình.

Lý Hiểu Lan chạy thẳng ra khỏi khu nằm viện của khoa chấn thương, ngồi trên một chiếc ghế đá ngoài sân khóc nức nở.

Cô biết cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, sớm muộn gì bà Trương cũng biết chuyện Phạm Khôn đánh Trương Quốc Đống, như vậy thì hi vọng cuối cùng để cô quay lại với Trương Quốc Đống cũng tan thành mây khói.

Phạm Khôn vẫn chưa nguôi giận, anh đi tới khu vực chăm sóc đặc biệt. Lúc Lý Lệ Mẫn đuổi kịp anh, cô còn quay đầu lại nhìn xem Lý Hiểu Lan có đi theo

không.

Thấy đằng sau không có một ai, cô đi tới bên cạnh Phạm Khôn, dùng vai mình huých vào cánh tay Phạm Khôn, sau đó giơ ngón cái lên: “Gắt đấy anh Khôn, nói ít làm nhiều, nếu thời đi học cậu bằng một phần mười lúc nãy thì chắc con gái cả trường đều sẽ theo đuổi

cậu mất!”

Phạm Khôn hơi sửng sốt: “Sao lại gọi tôi là anh

Khôn? Tôi nhớ hình như cậu hơn tôi hai tháng mà?”

“Hề hề, tôi gọi thế cho vần ấy mà. Phải rồi, cậu nhớ kỹ như thế, có phải trong lòng cậu vẫn luôn có tôi không?”

“Lệ Mẫn, chúng ta đừng đùa như thế có được không? Cậu và Vương Vĩ đều là ân nhân của tôi, thế này…“

“Thế nào cơ?” khuôn mặt của Lý Lệ Mẫn đỏ lên, cô vươn tay ra véo Phạm Khôn một cái: “Đùa thôi cũng không được à? Phải rồi, lúc nãy cậu quăng sổ

kết hôn đi rồi, định ly hôn với cậu ấy thật à2”

Lúc này bọn họ đã đi tới hành lang bệnh viện, thấy một nhóm bác sĩ đang đi tới phòng bệnh của bà ngoại, bọn họ vội vàng chạy tới đó.

Hai bác sĩ lần lượt kiểm tra mắt và vết thương trên chân bà ngoại. Vết thương ở chân không quá nghiêm

trọng, chỉ cần truyền dịch để kháng viêm, vài ngày là

sẽ ổn.

Còn về phần mắt, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói với Phạm Khôn: “Mắt của bà cụ có thể phẫu thuật được”.

Bà ngoại nghe vậy lập tức kêu lên: “Tôi già rồi, còn phẫu thuật gì nữa?”

Không phải bà sợ chết, mà bà chỉ không muốn tốn tiền của Phạm Khôn, mặc dù có bảo hiểm y tế, nhưng dù gì vẫn phải chỉ trả một phần.

Sau khi nhận được câu trả lời của bác sĩ, biết rằng chỉ cần phẫu thuật thành công là mắt bà ngoại sẽ lại nhìn thấy được, anh nói một cách quyết đoán: “Vậy thì

phẫu thuật đi, càng nhanh càng tốt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK