• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oh shit, hạnh phúc đến đột ngột quá đấy nhỉ?

Phạm Khôn theo chân hai cô gái đi vào Cục dân chính, điển xong đơn xin đăng ký kết hôn, chụp thêm ảnh kết hôn ở cửa hàng bên cạnh, khi lấy được đăng

ký kết hôn, anh có cảm giác như mình đang mộng du.

Lúc này Phương Nhã Đan lại kéo Lý Hiểu Lan sang một bên, thì thầm hỏi nhỏ: “Tôi biết cô rất khó khăn, bây giờ đối với cô mà nói, sáu trăm ngàn tệ đúng là con số trên trời, nhưng đối với tôi, nó cũng không phải số tiền nhỏ. Chúng ta vẫn nên quy ước ngày hoàn trả chứ nhỉ?”

Yêu cầu của Phương Nhã Đan không hề quá đáng, nhưng Lý Hiểu Lan hoàn toàn nghẹn lời. Cô gánh nợ nần chồng chất, quả thực không biết đến khi nào mới có tiền để trả.

“Cô… cô đặt ra kỳ hạn đi?”

Phương Nhã Đan thở dài: “Thế này nhé, nể mặt tình bạn hơn hai mươi năm mà cô vừa nhắc tới, nếu trong vòng một năm cô có con với Phạm Khôn, tôi sẽ không cần cô trả lại sáu trăm ngàn tệ này nữa. Nếu

không, tôi gia hạn thêm một năm, trong vòng hai năm,

cô phải trả lại sáu trăm ngàn tệ này cho tôi”.

Bố của Lý Hiểu Lan bị hỏng thận, chỉ tính riêng tiền mua thận đã cần tới ba trăm ngàn tệ, chưa bao gồm chi phí phẫu thuật và điều trị, cộng thêm chỉ phí chăm sóc phục hồi sau này và các khoản sinh hoạt thường ngày của họ, sáu trăm ngàn tệ này đúng là

tiền cứu mạng.

Ông Lý Gia Lương, bố của Lý Hiểu Lan nguyên là trạm trưởng trạm kiểm tra chất lượng công trình xây dựng. Tuy chức vụ không cao, nhưng trong tay có quyền hành thực tế. Tất cả các dự án khai thác và phát triển kiến trúc của các đơn vị trong khu vực đều bắt buộc phải có mặt ông ấy kiểm tra chất lượng tại

hiện trường mới có thể tiến hành khâu tiếp theo được.

Sau này có mấy đơn vị bắt tay với nhau kiện ông ấy nhận hối lộ, khiến ông ấy bị phạt tù năm năm, bị phạt tiền, nợ rất nhiều khoản, còn bị khai trừ Đảng, bãi miễn chức vụ, bà vợ Giả Hiểu Yến cũng ly hôn với ông ấy.

Lý Gia Lương không có công việc nên bảo hiểm xã hội của ông ấy cũng đã ngừng cấp được vài năm, lần phẫu thuật này phải tự chỉ trả hoàn toàn.

Vì muốn trả nợ cho bố mà một giáo viên tiểu học như Lý Hiểu Lan đã chạy vạy vay nợ hết lượt bạn bè gần xa, số nợ trong quá khứ chưa trả xong, bây giờ bố

cô còn phải thay thận.

Lý Hiểu Lan không còn đường nào thoát thân, chỉ có thể đánh tiếng với cô bạn thân năm nào – cũng là

tình địch của hiện tại – Phương Nhã Đan.

Cô đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng, ngay khi mở miệng hỏi vay tiền Phương Nhã Đan, sẽ quyết định từ bỏ Trương Quốc Đống.

Lý Hiểu Lan yêu Trương Quốc Đống sâu đậm, không muốn làm liên lụy tới anh ta. Huống hồ bố mẹ của Trương Quốc Đống kiên quyết phản đối hôn sự này chứ đừng nói đến việc cho bố cô vay tiền chữa

bệnh.

Bây giờ Phương Nhã Đan không chỉ đồng ý cho cô vay tiền mà còn hứa, chỉ cần Lý Hiểu Lan và Phạm

Khôn sinh con, khoản tiền này không cần trả lại nữa.

Lý Hiểu Lan cũng nghĩ thông suốt mọi chuyện. Dù sao cô cũng kết hôn cùng Phạm Khôn rồi. Vì sáu trăm ngàn tệ này, điều kiện sinh con cùng Phạm Khôn

trong vòng một năm cũng không quá đáng lắm.

Nói trắng ra, Phương Nhã Đan muốn khiến Trương

Quốc Đống và Lý Hiểu Lan buông tay nhau hoàn toàn.

Tuy rằng bị ép buộc ký hiệp ước bất đắc dĩ nhưng Lý Hiểu Lan vẫn gật đầu không hề do dự, dù trong

lòng đã bắt đầu thấy căm hận Phạm Khôn.

Cô không hề biết rằng hôm nay Phạm Khôn mới về nước, Phương Nhã Đan trùng hợp gặp được anh khi lái xe ngang qua ga tàu hỏa, cô tưởng rằng Phạm Khôn và Phương Nhã Đan đã thông đồng với nhau từ trước.

Thậm chí Lý Hiểu Lan còn nghi ngờ sáu trăm ngàn tệ này là tiền của Phạm Khôn, nếu không, Phương

Nhã Đan đâu thể hào phóng đến thế được.

Sau khi Lý Hiểu Lan đồng ý, Phương Nhã Đan bước tới trước mặt Phạm Khôn, để lại số điện thoại cho anh, đồng thời kéo anh vào nhóm chat trên Wechat của lớp cũ, sau cùng nói: “Chúc hai người hạnh phúc, khi nào tổ chức hôn lễ nhớ báo một tiếng nhé, tôi sẽ làm chủ hôn cho hai người”.

Nói xong, Phương Nhã Đan làm mặt quỷ với Phạm

Khôn rồi sải bước ra khỏi cục Dân chính, lái xe bỏ đi.

Phạm Khôn nhìn theo bóng dáng cô ta, mất một

lúc lâu vẫn chưa kịp hoàn hồn.

“Lý… Hiểu Lan!” Phạm Khôn không biết nên gọi thế nào mới được, anh nở nụ cười gượng gạo: “Tôi… tôi không biết chuyện này là thế nào!”

“Tôi biết”, Lý Hiểu Lan hỏi anh với vẻ mặt không cảm xúc: “Tới nhà của anh, hay tới khách sạn?”

“Nhà tôi? Khách sạn?”, Phạm Khôn nhìn Lý Hiểu

Lan mà hoàn toàn mờ mịt.

“Không phải chúng ta mới đăng ký kết hôn đó

sao? Đã là vợ chồng hợp pháp rồi”.

Mẹ kiếp, trở thành vợ chồng hợp pháp là nóng lòng muốn làm “chuyện đó” hả? Đã cử hành hôn lễ gì đâu?

“À thì, Hiểu Lan, có một chuyện tôi không hiểu lắm, Phương Nhã Đan đã nói với cô những gì mà cô đăng ký kết hôn cùng tôi dứt khoát thế?”

Lý Hiểu Lan hừ một tiếng, quay người đi ra khỏi

sảnh lớn.

Cô cho rằng Phạm Khôn đang giả bộ, mà giả bộ

chẳng giống tí nào.

Phạm Khôn lập tức đi theo sau, khi hai người ra tới vệ đường đang chuẩn bị giơ tay vẫy taxi thì Trương Quốc Đống đột nhiên xuất hiện trên một chiếc xe điện.

“Cậu Trương?”

Phạm Khôn không ngờ rằng mọi chuyện trùng hợp đến thế, có thể gặp được Trương Quốc Đống ở chỗ này.

So với anh chàng đẹp trai ngời ngời thời học sinh thì Trương Quốc Đống của bây giờ vẫn rất tuấn tú, chỉ

là trên gương mặt kia có thêm vài phần chín chắn,

thần thái cũng không còn huênh hoang như lúc trước, cộng thêm chiếc xe điện này, có vẻ như anh chàng

sống cũng bình thường thôi.

Trương Quốc Đống, Phạm Khôn, Phương Nhã Đan và Lý Hiểu Lan là bạn cùng lớp thời trung học. Trương Quốc Đống vừa nhận được điện thoại từ Phương Nhã Đan, nói rằng hình như Lý Hiểu Lan đang đăng ký kết hôn với người đàn ông khác ở Cục dân chính, anh ta

mới lái xe điện nhanh chóng chạy tới đây.

Anh ta căn bản không chú ý tới Phạm Khôn, nghe thấy tiếng hô mới chớp chớp mắt, phải nhìn một lúc mới nhận ra Phạm Khôn.

“Phạm… tiện?”

“Ha ha ha, bạn Trương, trùng hợp thế?”

Phạm Khôn đang định bước tới chào hỏi, không ngờ Lý Hiểu Lan đột nhiên khoác cánh tay anh: “Đi thôi, có taxi trống”.

Trương Quốc Đống thấy Lý Hiểu Lan đột nhiên

khoác tay Phạm Khôn mà bỗng chốc sững sờ tại chỗ.

Phạm Khôn vẫn không biết quan hệ giữa Trương Quốc Đống và Lý Hiểu Lan, chỉ tưởng rằng anh ta sững người vì hành động thân mật của người đẹp Lý

Hiểu Lan.

Anh còn móc đăng ký kết hôn ra lắc lắc: “Bạn

Trương, không ngờ tới phải không, chúng tôi vừa đăng ký kết hôn nè!”

Trương Quốc Đống nghe vậy lập tức xô chiếc xe điện đổ xuống đất, sải bước qua chiếc xe mà lao tới, giằng lấy đăng ký kết hôn trên tay Phạm Khôn mà

nhìn mà ngắm, tức đến mức toàn thân run rẩy.

“Hiểu Lan, tại sao? Tại sao lại là… thằng bỉ ổi? Cho dù em không thích anh, em chọn ai mà chẳng được?

Tại sao cứ phải chọn thằng tạp chủng này?”

Thời còn đi học, cộng cả Phạm Khôn thì trong lớp có cả thảy ba mươi mốt học sinh nam. Phạm Khôn từng bị hai mươi chín bạn cùng lớp “tẩm quất” trừ bản thân anh ra thì chỉ có mỗi Vương Vĩ thật thà chân chất chưa từng đánh anh, cũng là người bạn duy nhất

của anh. Mỗi lần anh bị đánh về cơ bản đều do tự thân chuốc lấy, cho nên mới có cái biệt hiệu “phạm tiện” Lý Hiểu Lan đề nghị chia tay đã tạo nên đả kích lớn với Trương Quốc Đống, thế mà cô còn chọn Phạm

Khôn, đúng là lấy mạng Trương Quốc Đống mà.

Trong mắt Trương Quốc Đống, anh ta có thể thua kém bất kỳ thằng đàn ông nào trên thế gian này, trừ

Phạm Khôn ra.

Bấy giờ Phạm Khôn mới ý thức được quan hệ của

Trương Quốc Đống và Lý Hiểu Lan không đơn giản.

Nhưng Lý Hiểu Lan đáp trả Trương Quốc Đống bằng gương mặt không cảm xúc: “Nói năng cho tôn trọng vào, ai là tạp chủng hả? Bây giờ người này là

chồng tôi!” “Chồng? Ha ha ha”

Trương Quốc Đống tức đến mức bật cười, thậm chí anh ta không buồn quan tâm rằng Phạm Khôn đã cao ngang ngửa anh ta, thậm chí còn cường tráng hơn anh ta. Anh ta đột ngột đập quyển sổ đăng ký kết hôn trong tay vào mặt Phạm Khôn, sau đó là những cú đấm cú đá túi bụi rơi xuống người Phạm Khôn đến

khi anh ngã lăn ra đất.

Trương Quốc Đống vốn là một trong những “chủ nợ” của Phạm Khôn, từ nhỏ đã thích bắt nạt anh, không ngờ trước mặt Lý Hiểu Lan mà Trương Quốc Đống vẫn thượng cẳng chân hạ cẳng tay y hệt như

trong quá khứ.

Phạm Khôn cố gắng nhẫn nhịn, thù cũ hận mới ghi đủ trong lòng. Quan trọng hơn là anh vẫn muốn xem

phản ứng của Lý Hiểu Lan.

Lý Hiểu Lan đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy Phạm Khôn, dùng cơ thể mình để ngăn cản Trương Quốc

Đống: “Họ Trương kia, đừng có mà quá đáng, nếu

không tôi sẽ báo cảnh sát!” “Báo cảnh sát? Ti tiện… tỉ tiện! Báo cảnh sát? Ha

ha, ha ha ha”

Trong cơn tuyệt vọng, Trương Quốc Đống vừa cười vừa hét rất thê lương, sau đó mặc kệ chiếc xe điện chổng ngửa trên nền đất, guồng chân chạy tới

một nơi khác, không có mục đích.

Lý Hiểu Lan nhìn thấy cảnh ấy mà lòng đau như cắt. Cô thực sự rất muốn ngăn Trương Quốc Đống lại, mà nhớ tới bố mình vẫn đang nằm trong bệnh viện quẳn quại đợi phẫu thuật đành phải cố nén nước mắt sắp tuôn trào vào trong, nhưng môi dưới đã bị cô cắn

nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK