Chương 12 : Một Nam Nhân Có Chuyện Xưa
Lâm Phàm có chút mơ màng, hôm nay gió êm sóng lặng…bản thân lại không làm gì đắc tội cô cả, tại sao ánh mắt cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy?
“Tôi hỏi anh!”
“Chính xác là anh muốn gì?” Liễu Vân Nhi tức giận chất vấn: “Anh có phải là gián điệp ba tôi phái đến không?”
Hả?
Cô dồn tôi vào tường, hỏi tôi chính xác muốn làm cái gì à?
Thế giới này rốt cuộc làm sao thế? Ngay cả suy luận cơ bản nhất cũng không nói sao?
“Này này này!”
“Nhìn cho rõ nhé!” Lâm Phàm tức giận nói: “Cô đẩy tôi đến phía trên vách tường, sau đó hỏi tôi chính xác muốn làm cái gì… cô nói tôi biết đi, tôi có thể làm được cái gì? Tôi chỉ có thể trả lời câu hỏi của cô, còn có… ba cô là ai thế?”
Liễu Vân Nhi sửng sốt một lát, biểu cảm vẫn lạnh lùng như thế, hỏi: “Anh không biết ba tôi là ai sao? ”
“Phí lời!”
“Tôi sao quen biết được ba cô, lại nói ba cô là ai chứ? Bill Gates hay là Elon Musk?” Lâm Phàm bất lực nói: “Ba cô lại không phải người nổi tiếng, tôi có nhất thiết phải biết ba cô à? Có thể nào bỏ tay ra không? Cô đè tôi thế này…tôi không thở được.”
Liễu Vân Nhi đang tính bỏ tay ra, nhưng bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, chất vấn: “Tôi đã cho học sinh làm bài toán tính giá trị động lượng và động năng hạt tự do, có phải tên cặn bã nhà anh đã giải quyết giúp rồi không?”
Lâm Phàm ngơ ngác sửng sốt tại chỗ, có điều cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ ung dung của những ngày qua, hắn sớm biết rằng sẽ xảy ra tình huống như này, thế nên ngay ngày Liễu Vân Nhi đạp cửa phòng mình xông vào, đã gọi một cuộc điện thoại cho Lương Húc Siêu, yêu cầu thêm phí tổn thất.
Mà thêm thẻ cước này là để đối mặt với nguy hiểm, chính là tình huống như hiện tại, bị tủ lạnh ép chặt vào tường.
Nhưng không thể không nói, Lương Húc Siêu thật sự là tên ngốc quá mà! “Ừm!”
“Không sai! ”Lâm Phàm trời sinh cởi mở, dù sao cũng đều bị bán đứng rồi, đơn giản chỉ cần thừa nhận nó một cách hào phóng, gật đầu nói: “Chính là tôi làm đấy!”
Nghe thấy Lâm Phàm thừa nhận là hắn lắm, khiến Liễu Vân Nhi có chút ngoài ý muốn, vốn dĩ cô tưởng tên cặn bã này sẽ giãy dụa một lát, cố gắng chống lại, mặc dù trên thực tế không như vậy, nhưng cho dù như vậy, Liễu Vân Nhi vẫn tức giận như cũ.
Lần đầu tiên cô thấy có người làm chuyện sai, vẫn kiêu ngạo như vậy…nên phảng phất chút việc sai chứ.
“Tại sao anh lại giúp bọn họ vậy?” Liễu Vân Nhi đen mặt lại hỏi: “Anh có biết anh làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của tôi rồi không?”
Câu hỏi này khiến Lâm Phàm hoang mang, không thể nói cho cô ta…bản thân mình là vì trang bị và kim tệ trong trò chơi được đúng chứ? Nếu không cái tủ lạnh này có khả năng sẽ bùng nổ, nó tự mình nổ thì bỏ đi… Chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến ao cá, đem chính mình cũng cho nổ chết luôn.
Lâm Phàm cần nghĩ ra một lí do tuyệt diệu, phải lừa bịp được Liễu Vân Nhi…đầu tiên cần phải đoán ra kế hoạch của tủ lạnh là cái gì, tại sao phải mang câu hỏi khó như thế để kiểm tra học sinh.
Hủy diệt?
Không không không..có lẽ là trọng sinh sau khi hủy diệt.
“Tôi cho là không thể dùng cách thô bạo như vậy, đi xây dựng lại khung kiến thức cho học sinh, mà cần phải từ từ từng bước một… lấy cách cảm ứng, kích hoạt hứng thú học Vật Lý của học sinh.” Lâm Phàm nghiêm khắc nói: “Ví dụ từ Vật Lý thông thường đến bốn cơ học chính, có hơn 400 năm thí nghiệm Vật Lý và lý thuyết ở giữa.”
“Cưỡng ép tiếp thu sẽ gây phản tác dụng, mà cũng sinh ra tâm lý kháng cự, nhưng nếu như bọn họ yêu thích Vật Lý…Có thể đạt được kết quả gấp đôi với một nửa nỗ lực, thậm chí còn khám phá bản chất của Vật Lý trong thời gian rảnh rỗi.” Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Tôi nói như thế…có thể hiểu không?”
Liễu Vân Nhi sửng sốt nửa ngày, tỉ mỉ phân tích lại lời nói của tên cặn bã họ Lâm này, dường như cũng có mấy phần hợp lý.
Thực ra trước kia cô chưa từng lên lớp dạy các học sinh, trên cơ bản đều ở phòng thí nghiệm, mặc dù đến trường đại học này, vẫn không thay đổi bản chất, vẫn là lãnh đạo một nhóm thực hiện các hoạt động nghiên cứu khoa học khác nhau, có điều trên người lại nhiều thêm một nhiệm vụ, lên lớp dạy cho học sinh.
Về phương diện này, Liễu Vân Nhi không đủ kinh nghiệm.
“Thật sao?”
“Anh không lừa tôi chứ?” Biểu cảm của Liễu Vân Nhi từ tức giận, biến thành có chút bình tĩnh, cô ấy dường như đã chấp nhận cách giải thích của Lâm Phàm, lúc này chỉ là xác nhận lại mà thôi.
“Tất nhiên!”
“Con người tôi từ trước đến nay không hề lừa người, nếu như cô không tin, tôi liền thề với bóng đèn trong hành lang!” Lâm Phàm giơ lên tay trái của mình, bắt đầu thề độc: “Tôi, Lâm Phàm, không hề tiến hành bất kì lời nói dối tẩy não nào với nữ sĩ Liễu Vân Nhi!”
Lời vừa dứt, hiện trường liền xảy ra biến hóa quỷ dị.
Một tiếng bịch, bóng đèn trong hành lang cháy rồi…đột nhiên cháy vậy đấy, khó lòng phòng bị như thế.
Ngay lúc này, ánh mắt hai người đan xen vào nhau, lúc này sự ngượng ngùng và tức giận gặp nhau.
“Giải thích giải thích đi!” Liễu Vân Nhi đen mặt lại nói: “Bỗng nhiên chuyện gì xảy ra vậy?”
“Khi sử dụng dây tóc, kim loại sẽ tiếp tục bay hơi làm cho dây tóc ngày càng mỏng, sau khi cục bộ dây tóc càng mỏng thì điện áp sụt tại bộ phận này càng lớn, mật độ điện năng càng cao, nó vượt quá giới hạn sẽ cháy hết.” Lâm Phàm thật sự giải thích cho Liễu Vân Nhi nguyên lý bóng đèn bị cháy.
Thực ra vốn là vẫn chưa có gì cả, Liễu Vân Nhi cũng không tức giận, cảm thấy đây chỉ là trùng hợp mà thôi, ai biết rằng…Tên cặn bã này giả vờ hồ đồ, còn giải thích cho mình nguyên lý bóng đèn bị cháy.
“Anh có phải xem tôi là tên ngốc không?” Mặt của Liễu Vân Nhi càng ngày càng đèn, phát tán cảm giác áp bách càng ngày càng mạnh.
“Xem cô nói kìa....”
“Cô thấy qua tên ngốc nào làm tiến sĩ chưa? ” Lâm Phàm ngượng ngùng cười cười, vội vàng nói: “Có lẽ là một loại trùng hợp thôi, về phần cô có tin hay không, không liên quan đến việc của tôi, dù sao tôi tin!”
Liễu Vân Nhi hừ lạnh một tiếng, một phát giựt lấy túi đeo của mình, sau đó xoay người đến trước phòng 305, nhìn theo bóng lưng của tủ lạnh, Lâm Phàm biết rằng…tự mình dựa vào trí tuệ vô song, đã thành công thoát khỏi một kiếp nạn lớn trong cuộc đời.
Nhưng mà…
Đây là kết thúc rồi sao?
Còn xa lắm nhé!
Lâm Phàm tin rằng số phận bi thảm của mình chỉ mới bắt đầu, xem ra từ khi tiếp xúc cơ thể vừa rồi, người phụ nữ này trên người có một loại sức mạnh mà chính mình không thể kháng cự, cộng thêm cô ta dường như không thích nói lý, điều này quả thực rất đáng sợ.
Đang lúc Lâm Phàm nghĩ ngợi lung tung, Liễu Vân Nhi mở cửa phòng, khi chuẩn bị tiến vào, lại quay đầu hỏi hắn: “Tại sao anh không đi thi đại học cho người trưởng thành? Ngay cả các bài tính toán kỳ vọng động năng và động lượng hạt tự do anh cũng có thể giải quyết được, đại học có lẽ không có vấn đề gì.”
“Bởi vì…”
“Bởi vì người tồn tại trong thế giới này có nhiều kiểu loại, mà tôi lựa chọn cách tương đối vui vẻ. ” Lâm Phàm lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Bây giờ tôi rất vui vẻ.”
Nói xong, xoay người cắm chìa khóa, sau đó đi vào phòng của chính mình.
Nhìn theo cửa phòng 304, Liễu Vân Nhi rơi vào trầm tư, không biết có phải bản thân đang sản sinh ra ảo giác hay không, sau khi tên cặn bã họ Lâm kia kể xong, ngay thời khắc xoay người…Bỗng nhiên phát hiện trên người tên đàn ông này, dường như có rất nhiều câu chuyện.