Chương 44 : Dụng Ý Sâu Xa Của Từ Tôi Hiểu
Buổi tối hôm đó, Lâm Phàm gặp ác mộng…hắn mơ thấy mình đang leo núi, nói chính xác là hai ngọn núi phủ tuyết trắng xóa, ngọn núi tuyết này cao vút, mà trong giấc mơ Lâm Phàm đang leo lên, cuối cùng leo đến đỉnh núi, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ có sâu không thấy đáy…
Ngay sau đó, chân trượt một phát, trực tiếp rơi vào khe núi, sắp rơi xuống đáy, đột nhiên Lâm Phàm tỉnh giấc.
“Phù…”
“Dm…cái quái quỷ gì thế?” Lâm Phàm sờ tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, vậy mà chính mình lại bị ác mộng dọa cho tỉnh giấc, đây là tình huống gì vậy? Tại sao mình lại có giấc mơ leo đến núi tuyết chứ? Lại còn rới xuống khe núi?
Theo lý mà nói thì, ngày nghĩ đến gì, đêm liền mơ thấy…
Lẽ nào, chính mình lại muốn leo núi tuyết?
Lâm Phàm cảm thấy có hơi buồn cười, bản thân mình ghét nhết leo núi, càng đừng bảo đi leo núi tuyết gì đó, đây không phải là tiết tấu tìm cái chết à.
Liếc nhìn thời gian, lúc này mới 5h30, nhưng không hề buồn ngủ.
Lâm Phàm liền nằm trên giường, nhớ lại những sự việc xảy ra gần đây, dùng từ để tổng quát lại thì…thật sự quá thần kì, có điều tất cả đều như gió thổi mây trôi, bây giờ trước mắt là sự hoài nghi, khi ăn bữa tối, tủ lạnh đã viết cái gì?
Có thể chắc chắn rằng, nhất định có liên quan đến Vật Lý, cô ta có thể đang giải quyết vấn đề.
Đối với lần này, Lâm Phàm cũng lười suy nghĩ tiếp, người ta dù gì cũng là giáo sư Vật Lý ở đại học, giải quyết vấn đề khó trong nghiên cứu là điều dĩ nhiên rồi, chỉ là giấu giấu diếm diếm như thế, thực sự có hơi kì lạ…nhưng cũng có thể hiểu được, ai cũng không mong rằng thành quả nghiên cứu của mình bị người khác nhìn thấy.
Chịu đựng chịu đựng đi, cuối cùng cũng chịu được đến 6h30, tiếng chuông điện thoại báo cuộc gọi đến từ tủ lạnh lại vang lên.
“Dậy đi.”
Giọng nói máy móc đầy lạnh lùng và không cảm xúc, ai mà ngờ được đằng sau giọng nói này, lại là vóc dáng khiến tất cả phụ nữ phải ngưỡng mộ.
“Ồ…”
Cúp máy, thức dậy mặc quần áo, sau đó đơn giản đi rửa mặt, lại vội vàng mở cửa rời phòng, tiếp theo đó lại ngồi lên xe của Liễu Vân Nhi, vừa lên xe ngồi…Lâm Phàm phát hiện sắc mặt Liễu Vân Nhi hơi tệ, dường như có dáng vẻ ngủ chưa tỉnh giấc.
“Cô làm sao thế?” Lâm Phàm tò mò hỏi: “Tôi thấy cô hơi có vấn đề, cảm giác hình như chưa tỉnh ngủ thì phải, thức khuya phải không?”
“...”
Liễu Vân Nhi không nói gì, lặng lẽ ấn phanh tay điện tử, quả thật…cô không ngủ được, hôm qua vẫn luôn làm việc đến 3h30 sáng, thức để giải quyết vấn đề cực kì phức tạp kia, nhưng mà…khi cô có đầu mối, thấy rằng giả định về chủ nghĩa hiện thực cục bộ mâu thuẫn lớn với cơ học lượng tử.
Cùng với đó, còn có một mâu thuẫn rất lớn giữa kết quả và bản chất.
Đến đây…Liễu Vân Nhi hiểu rõ chính mình không thể giải quyết được vấn đề này, đến bây giờ vẫn chưa làm được.
“Không có gì.”
“Chỉ là…” Liễu Vân Nhi thản nhiên nói: “Dù sao cũng không liên quan đến anh, hơn nữa anh đừng nói chuyện.”
“Được thôi.”
“Vậy thì lái xe đi.” Lâm Phàm cười đáp: “Lái chậm thôi nhé, hôm qua tôi gặp ác mộng, sáng sớm năm giờ rưỡi đã thức, bây giờ muốn ngủ một lát.”
Liễu Vân Nhi không thèm để ý đến Lâm Phàm, tự mình lái xe, sau đó…cô bị kẹt trong dòng xe cộ, trong xe rất yên tĩnh, nhưng như thế lại mang đến vài tia mâu thuẫn cho Liễu Vân Nhi, cô đã sớm quen với bầu không khí Lâm Phàm đấu võ mồm trên đường, bỗng nhiên im lặng như vậy, dù gì cũng cảm giác hơi thiếu gì đó.
Lúc này, Liễu Vân Nhi vội vàng lắc đầu, bỏ tất cả những cách nghĩ không nên có ra khỏi đầu, bắt đầu suy nghĩ quá trình tính toán để suy ra định lý Hardy Nói theo lý thì, trong một hệ thống như vậy, theo cơ sở trực chuẩn của các ion, có thể viết ra bất kì trạng thái Schrodinger, nhưng…tại sao chính mình trong quá trình tính toán, lại gặp phải nhiều vấn đề như vậy? Nhất là khi lựa chọn cơ sở cho phù hợp, căn bản không thể đo lường được kết quả.
Hay là…
Aizz…
Bỗng nhiên Liễu Vân Nhi lại muốn cầu cứu Lâm Phàm, mong hắn có thể cho cô một vài gợi ý, một lối đi có thể vượt qua những khó khăn trước mắt, chỉ là…lòng tự tôn không cho phép cô nói ra.
Đợi đã, nói không chừng tên cặn bã này cũng không biết thì sao?
Mọi ý tưởng của mình đều dựa trên tiền đề của tên cặn bã, nếu tên khốn này không biết thì sao? Vậy chính mình tìm hắn không phải nhờ giúp đỡ, mà là…thuộc về một kiểu hợp tác, không sai…chính là hợp tác!
“Này!”
“Anh nói xem trong định lý Hardy, khi U1U2=0; U1=0 suy ra W2=1; U2=0 suy ra W1=...” Liễu Vân Nhi mặt không cảm xúc nói vấn đề liên quan đến định lý Hardy, lúc này…bên tai truyền đến giọng mũi hơi nặng.
Kinh ngạc quay đầu, liếc nhìn Lâm Phàm kế bên.
Lâm Phàm: zzzZ
“...”
“Lúc tìm tới anh, anh đi ngủ…không tìm đến anh, lại ngày ngày lượn lờ trước mắt tôi.” Liễu Vân Nhi giận dỗi hết sức, nhưng cô không gọi Lâm Phàm dậy, ngược lại tắt âm nhạc trong xe, tốc độ lái xe cũng chậm lại nhiều, về phần tại sao làm thế, Liễu Vân nhi cũng không biết tại sao, có lẽ…cái này gọi là tích đức đi.
…
“Này!”
“Đến rồi!”
Đến nơi, Liễu Vân Nhi bình thản kêu Lâm Phàm: “Dậy được rồi đó.”
“ y dô~”
“Ôi trời ơi…mệt quá đi!” Lâm Phàm vươn vai duỗi eo, nhìn cảnh vật xung quanh, cười hớn hở nói: “Vậy tôi đi đây…cô nên chú ý nghỉ ngơi nhé, tôi thấy cô dường như mặt đầy mệt mỏi, nhiều tâm sự lắm đấy.”
Liễu Vân Nhi mím môi, tại sao nghe thấy lời nói quan tâm của Lâm Phàm, trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua.
“Vốn dĩ sắp thành bà dì rồi, vẫn còn liều mạng thức đêm…sau này làm sao gả đi được?” Lâm Phàm cười ha ha nói.
Trong phút chốc, dòng nước ấm dừng lại…
“Cút!”
“Lập tức cút xuống xe cho tôi!” Liễu Vân Nhi bùng cháy tại chỗ, tuổi tác và hôn nhân mãi mãi là nỗi đau trong lòng cô, kết quả tên cặn bã bên cạnh, một câu hai lời đều nói ra hết.
“Đi đây đi đây.”
Lâm Phàm gỡ dây an toàn, sau đó mở cửa xe.
Lúc này, bỗng nhiên Liễu Vân Nhi mở miệng nói: “Này…anh có biết cái…”
Đùng!
Cửa xe đóng lại, trên ghế phụ đã không còn bóng người.
Rất lâu sau, Liễu Vân Nhi mới phản ứng lại, giận đến mức đập thẳng tay vào vô lăng.
“Hừ!”
“Trong trường có nhiều chuyên gia nhiều người học lên giáo sư, Liễu Vân Nhi tôi đây không tin…nhiều người như thế vẫn không giải quyết được.”
…
Đến cơ sở, sau đó nằm bệt trên ghế, thực ra một ngày đã kết thúc rồi.
“Tiểu Lâm.” .
“Ngày mai đi dự khảo hạch, ăn mặc khéo léo chút đi.” Liễu Chung Đào đi đến vị trí làm việc của Lâm Phàm, dừng bước nói với hắn: “Đừng có áp lực trong lòng, cháu nhất định tiến vào ổn định.”
“Có thể không đi không?” Lâm Phàm hỏi.
“Được thì được, chỉ là đi sẽ tốt hơn.” Liễu Chung Đào nói.
Lâm Phàm gật đầu, tiếp tục đình trệ.
Lúc này, Liễu Chung Đào đi đến bên cạnh Lâm Phàm, nhìn ngó một lát, nhỏ tiếng hỏi: “Tiểu Lâm…gần đây có đang tìm đối tượng không?”
“Không có.” Lâm Phàm lắc đầu.
“Không có à?” Liễu Chung Đào lộ ra nụ cười chứa đầy dụng ý sâu xa, vỗ nhẹ vai Lâm Phàm, cười đáp: “Ồ, chú hiểu…”
Nói xong, lại rời đi.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Liễu Chung Đào, Lâm Phàm đẩy vẻ nghi ngờ.
Không phải…chú à, chú hiểu cái gì thế?
Cầu Ngọc Phiếu để team dịch ra chương nhanh hơn