Chương 49: Con Rể Tương Lai Duy Nhất
Lâm Phàm vào phỏng vấn rất đơn giản, vào nói chút họ tên quê quán, sau đó bước ra.
Xong rồi,…
Không có vấn đề nào mà Chu Mẫn không thể trả lời cả, có chăng thì cũng chỉ là sự ăn ý giữa ánh mắt và tâm hồn của những người đó với nhau.
Trở lại chỗ làm.
Lâm Phàm cũng không trở lại cương vị của mình, mà đi đến phòng làm việc của Liễu Chung Đào, tới của phòng gõ cửa 1 cái rồi mở cửa bước vào.
"Trở về rồi hả?" Liễu Chung Đào nhìn thấy Lâm Phàm tới, cười ha hả nói "Đến đây ngồi một chút."
Lâm Phàm cũng không khách khí, ngồi đối diện Liễu Chung Đào, nhìn 1 cái hồ sơ trên bàn của hắn, trong đầu suy nghĩ rằng cái hồ sơ này lạ lạ, sao mình lại cảm thấy trong đó không phải hồ sơ thật nhỉ.
“Loạch xoạch!"
"Vốn thắc mắc sao tập hồ sơ này lại dày như thế ai mà ngờ đến nó lại dùng để chứa…" Lâm Phàm nở nụ cười đểu với Liễu Chung Đào rồi nói "Ai đưa thế chú?"
"Ai đưa không phải là vấn đề"
"Dù sao thì cũng phải trả lại mà thôi." Liễu Chung Đào cười nói "Nhưng cháu cũng đừng đánh chủ ý tới mấy điếu thuốc này, nó là do chú mua,… nhưng mà cháu thì cũng không nên hút mấy thứ này, hút thuốc không tốt cho sức khoẻ, hơn nữa còn ảnh hưởng tới đời sau rất nghiêm trọng."
…
Lâm Phàm đen mặt, sao giờ lại chuyển qua vấn đề đời sau rồi? Giờ ngay cả bạn gái còn chưa có.
"Đúng rồi."
"Hôm nay phỏng vấn như thế nào?" Liễu Chung Đào rót cho Lâm Phàm chén trà rồi tò mò hỏi."Nhân viên phỏng vấn trong lúc làm việc có làm khó cháu hay không?"
"Không có."
"Đi vào trả lời tên tuổi tác quê quán một chút rồi đi ra." Lâm Phàm nâng chung trà lên, sau đó nhấp một miếng, tuy vừa nhấp vào miệng thì có chút cảm giác đắng nhưng một thời gian sau lại hơi ngọt loại trà này không phải là trà bình thường giá của nó có vẻ không rẻ đâu.
Kỳ quái…
Một giám đốc của một chi nhánh thư viện mà thôi, mà còn có người khác tới tặng thuốc lá với trà ngon?
"Chú này?"
"Trong lòng con luôn có một câu hỏi, thật lòng mà nói thì chú cũng chỉ là giám đốc của một chi nhánh thư viện mà thôi thì làm sao người khác lại muốn tặng quà cho chú?" Lâm Phàm tò mò hỏi.
Đối với câu hỏi của Lâm Phàm thì Liễu Chung Đào chỉ cười một tiếng rồi nói."Bây giờ còn chưa phải là lúc nói cho cháu biết, đợi bao giờ có dịp chú sẽ nói, tự nhiên sẽ biết, còn bây giờ vẫn còn sớm quá biết cũng chẳng để làm gì."
Huh?
Thần thần bí bí
"Nói tới việc cháu chuyển thành nhân viên chính thức cũng đã giải quyết một nỗi lòng của ta." Liễu Chung Đào cảm khái nói.
"Chú này…"
"Cháu có phải là riêng bên ngoài của chú không?" Lâm Phàm nghe Liễu Chung Đào nói, cảm giác có chút không thể giải thích được, quan hệ của hắn với chú Liễu nhiều lắm cũng chỉ mới quen nhau được 2 tháng thôi? Thì mình quan trọng đối với hắn như vậy sao?
"Nói nhăng cuội gì đấy?"
"Ý của chú là… thời gian vẫn còn chưa tới lúc, nên chú không thể nói cho cháu biết được, nhưng sau này cháu sẽ biết ý tốt của chú." Liễu Chung Đào nở một nụ cười rồi nói. "Sau khi chuyển chính thức nhớ đừng phung phí tiền lương, tiết kiệm lại rồi mua một căn nhà nhỏ, coi như là dùng nó để cưới vợ trong tương lai."
"Thật ra thì…"
"Nhà cửa không cần phải rộng lớn, không cần ở khu vực tốt hay xấu, chỉ cần nó chứng minh được năng lực nuôi sống được gia đình của cháu là được." Liễu Chung Đào tiếp tục nói "Cháu hiểu ý chú chứ?"
"Làm sao có thể!"
"Kinh tế năm nay thì mọi thứ đều dựa vào tiền để làm thước đo, tức là ngay cả kẻ có nhà cũng chia ra Tam, Thập, Lục, Cửu đẳng cấp." Lâm Phàm nói "Nhà trả góp hay trả đủ trong một lần, vị trí tốt hay xấu, gần trường học hay không cũng như thế…."
"Aiz!"
"Vậy cũng chưa chắc."
"Vạn nhất nhà đằng gái không để ý những điều này thì sao?" Liễu Chung Đào nghiêm túc nói "Mà thứ người ta nhìn trúng chính là tinh thần phấn đấu của thanh niên thì sao? Có thể lắm đấy!"
Lâm Phàm lắc đầu một cái, nghiêm túc nói "Có thì có nhưng cháu không gặp được."
"Sao mà không gặp được?"
"Chú cũng… "
Liễu Chung Đào vừa mới mở mồm nói được hai từ, rồi sau đó nuốt hết lại những gì muốn nói vào trong bụng, sau đó tằng hắng một cái rồi nói"Tóm lại thì chắc chắn có thể gặp được!"
Lâm Phàm hơi mờ mịt, không hiểu sao chú Liễu lại quan tâm như thế, có liên quan gì đến chú ấy đâu nhỉ.
Hình như là,…
Gần đây bệnh tình của chú Liễu càng ngày càng nghiêm trọng hơn, thường xuyên nói những câu không thể giải thích được, nghe cũng không nghe hiểu.
Uống trà trong chốc lát,…
Trò chuyện một chút…
Lâm Phàm đột nhiên mở miệng nói "Mà chú à, cháu trao đổi với chú một chút."
"Chuyện gì?" Liễu Chung Đào nở nụ cười rồi hỏi.
"Loại cháu ra danh sách chuyển chính thức đi." Lâm Phàm nghiêm túc nói "Để 11 người còn lại tranh vị trí chính thức một cách công bằng."
Trong phút chốc,…
Trong phòng làm việc im lặng đến đáng sợ.
Liễu Chung Đào hoảng sợ nhìn Lâm Phàm, lời đến miệng… nhưng không biết phải nói ra như thế nào, cố gắng bình tĩnh lại rồi hỏi"Cháu… nói bậy bạ cái gì thế? Rất khó khăn mới có cơ hội như thế, tất cả cũng quyết định được rồi mà giờ cháu lại nói với chú là muốn rút lui?"
"Vâng!"
"Không sai, cháu không muốn vị trí này." Lâm Phàm gật đầu một cái, cười nói "Để người khác có cơ hội cạnh tranh công bằng."
"Cháu… "
"Sao cháu lại không trưởng thành chút nào vậy?" Liễu Chung Đào hơi nóng nảy, mặt mày cau lại, nói "Cháu biết cháu vừa bỏ lỡ cái gì không? Là mất đi một cơ hội đấy!"
"Cơ hội này không quan trọng lắm đối với cháu." Lâm Phàm cười ha hả nói "Có chuyển thành chính thức hay không thì cũng chỉ là ăn no chờ chết mà thôi, hơn nữa sau khi chuyển chính thức thì lại không tự do lắm."
"Lại nói… "
"Cơ hội trở thành nhân viên chính thức cũng không có một lần như thế này, sau này sẽ còn có nữa, nhưng lúc đó chú cũng đừng giúp cháu." Lâm Phàm nói "Bởi vì khi đi trên con đường khó khăn nó nhiệt huyết hơn là trực tiếp đứng ở đỉnh..."
Liễu Chung Đào nhìn Lâm Phàm, hắn đột nhiên hiểu được người trẻ tuổi trước mặt này bình thường thì lông bông luộm thuộm, chẳng nghiêm túc gì cả, nhưng trong lòng thì vô cùng kiêu ngạo, giống y như đúc con gái mình…
Hành động này của hắn có lẽ là tấm chiếu chưa trải trong mắt người khác, nhưng trong mắt hắn đây mới là trưởng thành thật sự.
Trưởng thành thật sự không cần phải yêu cầu sự hoàn hảo, mà là đối mặt với khuyết điểm của mình, đó mới là bản chất của cuộc sống, là bản chất mà một người đàn ông nên có.
"Là do chú chưa nghĩ tới." Liễu Chung Đào lắc đầu một cái, nghiêm túc nói "Đã như vậy thì làm theo lời cháu, chú gọi điện thoại để người ta gạch tên cháu ra khỏi danh sách."
" Ừm.."
"Cháu đi đây."
Có được câu trả lời cuối cùng…
Lâm Phàm cười ha hả đứng dậy, bước về phía cửa phòng làm việc.
Giờ phút này…
Nhìn bóng lưng Lâm Phàm,…
Ánh mắt của Liễu Chung Đào nhìn anh thay đổi rồi, trở nên sáng rực hắn lên.
Không sai!
Tuyệt đối không sai!
Tiểu Lâm chính là đứa con rể duy nhất của mình!
Chờ sau khi Lâm Phàm rời đi,…
Chuyện thứ nhất Liễu Chung Đào làm chính là nhấc điện thoại lên và gọi cho vợ của mình.
" A lô?"
"Vợ à!"
"Tôi tuyên bố tiểu Lâm chính là con rể duy nhất của chúng ta!"