Chương 8 : Anh Lâm, Có Đáng Tin Không
Bữa tối vẫn là mì ăn liền, nhưng lần này có thêm cái trứng rán, việc khiến cho Lâm Phàm vốn đang trong cảnh nghèo khó càng tuyết thượng gia sương hơn ( tuyết thêm sương là dư thừa, nên nghèo càng thêm nghèo), nhưng hôm nay lại là ngày vui, lần đầu tiên dùng kiến thức kiếm ra tiền.
Nói thật là…
Trong lòng Lâm Phàm có một chút cảm giác áy náy, trong mắt hắn kiến thức là thứ dùng để khiến cho nhân loại trở nên hạnh phúc, kết quả hắn lại dùng để lừa gạt trang bị và tiền trong game.
Cảm giác này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau khi hắn ăn xong bát mì ăn liền vị bò kho, rồi khui một chai coca ướp lạnh, trong bụng tích tụ CO2 khiến cho mô cơ hoành co thắt làm cho khí di chuyển từ dạ dày lên, dùng từ ngữ y học để gọi là ợ, sau khi ợ một tiếng thì Lâm Phàm nằm dài ra ghế.
"A ~ "
"Thoải mái quá!"
"Ăn mì uống Cola, quả nhiên là sự phối hợp hoàn mĩ nhất, không chấp nhận lời phản bác nào!" Lâm Phàm thở dài một hơi, quay đầu nhìn ra cửa phòng, không biết đầu tủ lạnh đang ăn cái gì bên đó nhỉ, hẳn là đang ăn điện rồi.
Nghỉ ngơi trong chốc lát.
Lâm Phàm bắt đầu giải quyết vấn đề của Lương Húc Siêu là tính giá trị kỳ vọng (Trong Lý thuyết xác suất, giá trị kỳ vọng, giá trị mong đợi (hoặc kỳ vọng toán học), hoặc trung bình (mean) của một biến ngẫu nhiên là trung bình có trọng số của tất cả các giá trị cụ thể của biến đó, hay là được tính bằng tổng các tích giữa xác suất xảy ra của mỗi giá trị có thể của biến với giá trị đó động lượng và động năng của các hạt tự do. Nguồn wiki)
Trước đó Lâm Phàm cũng đã nhìn ra tính phức tạp của vấn đề này, nó không thể sử dụng công thức tính giá trị kỳ vọng động lượng và động năng được, cho nên cần phải tìm một lối đi riêng, tìm cách giải quyết khác, đương nhiên chút chuyện này không làm khó được Lâm Phàm.
Là thiên tài số 1 số 2 trên thế giới, chỉ suy nghĩ một chút thôi thì đã có phương án giải quyết.
Có hai cách!
Cách thứ nhất chính là sử dụng công thức hàm số lượng giác.
nếu sinkx= 1/ 2i(e^ikx-e^-ikx ), coskx= 1/ 2(e^ikx-e^-ikx ), như vậy ta được A/4(e^ikx+e^-ikx-e^i 2kx-e^-i 2kx ), trên thực tế trạng thái cơ bản của hạt là do năm mặt phẳng tuyến tính chồng lên nhau tạo thành, sau đó căn cứ vào nguyên lý chồng chập có thể lấy năm giá trị động lượng của hạt.
Chia ra làm p1=hk, p 2=-hk, p 3= 2hk, p4=- 2hk, p 5=0 như vậy tính ra được giá trị kỳ vọng động lượng và động năng của hạt, đương nhiên tới đây cũng chưa tính là kết thúc, bởi vì còn có điều khiện chuẩn hoá hàm sóng, xác suất các giá trị có thể có của hạt động lượng phải bằng 1.
Đến bước này thêm A=(πh )^- 1/ 2.
Hoàn thành!
Thật ra thì bây giờ đã hoàn thành rồi, Lâm Phàm chỉ trong 10 phút đã giải quyết được vấn đề của Lương Húc Siêu, tuy còn có một cách khác nhưng nó cần phải sử dụng phép biến đổi Fourier (Biến đổi Fourier hay chuyển hóa Fourier, được đặt tên theo nhà toán học người Pháp Joseph Fourier, là phép biến đổi một hàm số hoặc một tín hiệu theo miền thời gian sang miền tần số. wiki nốt) sau đó áp dụng mối quan hệ hàm Sigma (cái này ta không hiểu lắm) thì tính ra được động lượng và động năng của hạt.
Chẳng qua là…
Lâm Phàm lo rằng làm cách này lại phức tạp quá thì Lương Húc Siêu và đám người kia xem không hiểu , nhưng nghĩ lại thì sử dụng hàm số lượng giác bọn họ cũng đọc hiểu sao? Hong lẽ là đọc cũng không hiểu đó chứ?
Nghĩ tới đây Lâm Phàm đành bắt đầu làm cách thứ 2 để giải quyết vấn đề tính giá trị kỳ vọng động lượng và động năng của hạt tự do này.
Đại khái không tới 10 phút thì Lâm Phàm đã xử lí xong tất cả một cách hoàn hảo, hai cách giải quyết mà hắn sử dụng cơ hồ mỗi một cách đều là cách giải quyết hoàn mỹ nhất, nếu như chỉ chọn một cách để giải quyết thì Lâm Phàm chọn cách giải bằng công thức hàm số lượng giác, để giải động lượng và động năng của hạt thì cách đó là cách thuần tuý và chặt chẽ hơn.
"Ai dza"
"Có phải lâu quá không dùng não rồi chăng? Chỉ xài có một chút thôi mà đã bắt đầu đau đầu rồi." Lâm Phàm vươn người một cái, im lặng mở máy tính lên, đăng nhập tài khoản và password, sau đó chọn nhân vật của mình rồi giọng nói AI chúc bạn vui vẻ trong thế giới Azeroth.
Kim giờ chỉ đến số 11
Lâm Phàm tắt máy tính, rửa mặt sơ sơ một chút rồi trực tiếp nằm lên trên giường, vừa nghĩ tới mình có thể có được vũ khí truyền kỳ, tâm lý có chút dâng trào, dần dần đã chìm vào giấc mộng.
Ngày thứ hai vào sáng sớm.
Một ngày vừa đơn giản lại nhàm chán đã bắt đầu.
Lâm Phàm rút kinh nghiệm lần trước, cố ý ra ngoài trước 10 phút để tránh mặt Liễu Vân Nhi, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng tư tưởng lớn gặp nhau, thật ra thì đối phương cũng nghĩ như vậy.
Trong giây lát cửa vừa mở ra.
Khi 2 đôi mắt chạm nhau, thời không nơi này như đóng băng lại.
“”
Hai người giống như hẹn trước vậy, cũng không mở miệng nói chuyện, lặng lẽ khép cửa phòng lại, sau đó đi về phía cầu thang, Liễu Vân Nhi đứng ở phía trước, Lâm Phàm đứng ở tít đằng sau, mặc dù hai người đứng cùng một kiến trúc nhưng lại giữ cho nhau một khoảng cách an toàn.
Ở trong khoảng thời gian vừa khẩn trương vừa lúng túng này, Lâm Phàm ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng mát mẻ thơm tho.
"Nước hoa cô dùng là loại nước hoa Chanel COCO mới nhất à?" Lâm Phàm nghiêm túc nói "Thật ra thì loại nước hoa này không hợp với hình tượng của cô, nó đại biểu cho chiều sâu, gợi cảm, tích cực, nó bày tỏ ra khía cạnh khác trong tính cách của một người phụ nữ, còn cô là khiêm tốn ưu nhã giống như vẻ đẹp của Baroque, nó tương phản lại với nhau giống như màu đen với trắng vậy."
"Nếu như cô thích mùi hương thoang thoảng, tôi đề cử cô dùng Miss Dior Eau de Toilette, chai đó là loại tốt nhất của Dior, nó thể hiện ra niềm đam mê vô tận đối với các loài hoa… tôi nghĩ thế"
Lâm Phàm nói được một nửa, đột nhiên Liễu Vân Nhi đi ở phía trước dừng bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn, một người đàn ông lại biết nhiều kiến thức về nước hoa như thế, hắn biết nhiều thế để làm gì? Chắc chắn không phải điều tốt đẹp gì rồi!
Giờ phút này.
Ở trong đầu Liễu Vân Nhi xuất hiện rất nhiều hình ảnh, sau đó Liễu Vân Nhi lại bị hình ảnh mình suy diễn ra làm cho tức chết.
"Tên cặn bã!"
Tức giận phun ra câu chửi.
Liễu Vân Nhi quay đầu rời đi, biến mất trước tầm nhìn của Lâm Phàm.
Ai?
Nói vài câu là thành tên cặn bã rồi à?
Tôi cái quái gì cũng chưa làm được cả!
Lâm Phàm nào biết hình ảnh mà Liễu Vân Nhi suy diễn được trong đầu, tóm lại bây giờ hắn rất tức giận, có lòng tốt đề cử nước hoa hợp cho cô ta, không ngờ cô ta còn không cảm kích mà còn chửi mình là tên cặn bã ais, chết tiệt, cái thế giới này điên rồi sao?
Cuối cùng đã tới chỗ làm.
Lâm Phàm trực tiếp mở máy tính lên, cắm usb vào gửi một file qua cho Lương Húc Siêu qua QQ.
Không tới 10 phút.
Lương Húc Siêu gọi điện thoại tới, giọng nói mang theo chút mờ mịt.
"Lâm Ca?"
"Có đúng hay không đấy?" Lương Húc Siêu nhìn file tài liệu mình được gửi tới vừa nói với Lâm Phàm"Đáng tin không?”
"Ném cái chữ không và dấu hỏi chấm đi, còn 2 chữ là đáng tin thôi!" Lâm Phàm tức giận nói "Cậu đừng quên việc gửi Hắc Phong kiếm cho tôi, còn có 20.000 vàng nhớ gửi vào buổi tối cho tôi, gần đây không có tiền, ngay cả dược tề cũng không mua nổi."
Lương Húc Siêu lăn lăn con chuột, tò mò hỏi "Lỡ như không đáng tin cậy làm sao bây giờ? Cậu tìm ai làm đấy?"
"Làm sao nhiều vấn đề như vậy?"
"Cậu có 10 vạn câu hỏi vì sao à?" Lâm Phàm bất đắc dĩ nói "Đừng có hỏi mấy câu này nữa, chắc chắn đáng tin!"
Dứt lời ngắt điện thoại ngay luôn.
Lâm Phàm cũng không muốn dây dưa quá lâu chuyện này, là đàn ông cần dứt khoát một chút.
Cùng lúc đó.
Lương Húc Siêu đọc phần văn kiện này, nhìn thật lâu rồi cũng không biết vì sao lại mở wechat bật group chat lên, hỏi thăm tình huống của những người khác một chút.
Kết quả,
Tin dữ truyền tới!
Nếu không
Chờ thêm một chút?
Nếu chút nữa vẫn không có ai gửi tin tốt tới thì đành thử một lần vậy.
Lương Húc Siêu liếc nhìn nội dung mà mình xem không hiểu trên màn hình máy tính, thở dài một hơi.
Chỉ có thể là nó thôi!