Chương 20: Vua Biết Tuốt Lâm Phàm ( trở lại rồi ~)
Chuyện đầu tiên khi về phòng chính là mở kho dự trữ thức ăn ở nhà, kết quả là… Lâm Phàm phát hiện đến hộp Mì ăn liền cũng không có, chỉ còn lại ba túi Mì ăn liền. Tất cả đều giống nhau…… chỉ là Lâm Phàm là quá lười rửa bát, ăn xong quá phiền phức.
Nhưng.
Một nhà khoa học từng nói rằng sự phát triển của thế giới này là do một nhóm người lười biếng thúc đẩy. Lâm Phàm nghiên cứu ra một loại kỹ thuật ăn mì mà không cần bát, chỉ cần túi mì. Chỉ đơn giản là xé gói mì, đổ gói gia vị vào, sau đó đổ nước nóng vào miệng gói mì, chờ chín rồi ăn.
Đáng tiếc, loại kỹ thuật này vẫn có sai sót lớn, đó là cầm phải sẽ phỏng tay.
“Ực.”
“Làm sao bây giờ.”
“Sao không gọi đồ ăn ngoài.” Cho dù là một phụ nữ khéo léo, anh cũng bất lực khi không có cơm ăn. Cuối cùng anh đành phải dùng đến lực lượng Internet, trên app “Ăn no rồi” đặt bữa tối hôm nay. Thật ra thì anh muốn ăn Pizza, nhưng giá cả… hơi đắt.
Ngay khi anh định gọi một phần cơm rẻ nhất, thì tin nhắn Wechat của Liễu Vân Nhi hiện lên trên màn hình điện thoại.
Cloud: Anh có đồ ăn không?
Ôi trời ơi, sao tui đẹp trai quá vậy nè: Không, tôi đang định gọi đồ ăn ngoài.
Cloud: ….
Cloud: mở cửa!
Ah?
Mở cửa cái gì?
Lâm Phàm sửng sốt một chút, vội vàng đi ra cửa, qua mắt mèo nhìn thấy có một cái tủ lạnh đứng ở cửa.
Bí mật mở ra một khe cửa, Lâm Phàm hỏi Liễu Vân nhi qua khe cửa, "Có chuyện gì sao?"
“Giúp tôi gọi đồ ăn ngoài.” Liễu Vân Nhi không biểu cảm nói: “Tôi muốn ăn Pizza.”
“Cô…”
“Cô không thể tự làm được à?” Lâm Phàm bất đắc dĩ nói.
“Không” Liễu Vân Nhi trả lời không có chút tự giác nào, có vẻ như là đương nhiên không biết dùng App gọi đồ ăn ngoài.
“…”
Lâm Phàm há miệng, nhìn Liễu Vân Nhi trước mặt, lại nghĩ đến ví tiền của mình, có chút ngại ngùng, xấu hổ nói: “Cô có muốn gọi một cái bánh pizza 12 inch không? Đúng lúc tôi cũng chưa ăn cơm, cũng muốn ăn Pizza”
“Thế nào cũng được!”
“Ăn trong phòng của anh!” Liễu Vân Nhi lãnh đạm nói: “Tránh ra, tôi muốn đi vào!”
“À, xin lỗi, có điều này.”
“Ăn ở phòng của tôi phải trả phí sử dụng phòng, nếu không thì bữa này, cô trả tiền ? Tôi sẽ miễn cho cô tiền phí sử dụng phòng.”
Lâm Phàm nhìn mặt của tủ lạnh càng ngày càng đen, nói: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi không có tiền.”
“Xin mời!”
“Tránh ra!” Liễu Vân Nhi bình tĩnh nói.
“Được rồi ~”
“Khách quan, mời đến bên này.” Lâm Phàm cười ha hả mở cửa mời Liễu Vân Nhi vào phòng của mình. Căn phòng của Lâm Phàm khá ngăn nắp, điều này có liên quan đến chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh ấy. Anh ấy không thể chịu được sự đối xứng bất thường, cho nên khi Lâm Phàm đi đường hay bị đả kích. Ví dụ một con đường toàn gạch màu xanh lá, bỗng dưng xuất hiện một viên gạch màu đỏ, anh chỉ muốn đào viên gạch kia lên ngay lập tức.
“Chúng ta gọi Pizza 12 inch của quán pizza Hut đi.”Lâm Phàm nói, “Nó khá rẻ… Chỉ 89 tệ thôi, lại còn được giảm giá nữa!”
“Không!"
“Gọi pizza bò Wagyu cắt dày từ cửa hàng XXX.” Liễu Vân Nhi ngồi trên ghế nói với Lâm Phàm, “Cho tôi thêm một ly sữa tách béo, còn anh muốn uống gì thì uống”.
Bởi vì không có tiền, sự tự tin của Lâm Phàm cũng giảm đi rất nhiều, anh âm thầm tìm kiếm cửa hàng mà đầu tủ lạnh nói đến, sau đó ... Anh bị giá cả bên trong làm cho hoảng sợ. Một chữ ... đắt, hai chữ. .Ăn cướp ! Cách làm nước sốt có thực sự đắt đến vậy không?
“Mẹ kiếp!”
“Đây là loại nước sốt gì vậy?” Lâm Phàm bối rối hỏi: “Loại rẻ nhất cũng có giá hơn hai trăm?”
“Chọn!”
Liễu Vân Nhi trả lời rất dứt khoát, cô cũng không có bởi vì giá cả mà lùi bước, ngược lại càng thêm kiên định chọn chính tiệm Pizza này, cũng không biết tại sao ngược lại khi thấy Lâm Phàm kia có vẻ mặt không thể tin thì Liễu Vân Nhi lại cảm thấy tâm tình thoải mái vô cùng.
Một chiếc bánh pizza bò Wagyu cắt dày có giá 899 nhân dân tệ và nếu thêm đồ uống thì gần 950 nhân dân tệ. Lâm Phàm đã thanh toán qua Wepay...số tiền này.
“Cô chuyển cho tôi chín trăm sáu mươi lăm tệ, bởi vì tôi đã thanh toán bằng Wepay, còn có phí ship, phần này cô sẽ trả.” Lâm Phàm nói.
Liễu Vân Nhi đã quen, cái tên này có 1.600 tệ còn phải chia ra trả trong ba năm, còn có chuyện gì không làm được?
Lúc sau,..
Lâm Phàm nhận được tiền Liễu Vân Nhi chuyển khoản, tổng cộng là 1000 tệ…. Theo lời của Liễu Vân Nhi, 35 tệ trả thêm coi như tiền boa…. Điều này làm Lâm Phàm cảm thấy tức giận, tại sao muộn như thế mới tìm anh ta gọi đồ ăn ngoài?
Trong lúc chờ đồ ăn đến, không khí trong phòng có chút kỳ quái, Lâm Phàm và Liễu Vân Nhi không nói với nhau câu nào, cả hai đang đợi đối phương mở miệng. Cuối cùng vẫn là Lâm Phàm không nhịn được gọi nhỏ: “Đại tỷ.”
“Gọi tôi là Liễu Vân Nhi.” Liễu Vân Nhi bình tĩnh nói.
“Liễu Vân Nhi đại tỷ.”
Ngay lập tức,
Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, Liễu Vân Nhi liếc Lâm Phàm với ánh mắt sát ý mờ mịt.
"..."
"Tôi chỉ muốn hỏi ... Cô đang hoạt động ở lĩnh vực vật lý nào?" Lâm Phàm hỏi.
"Cơ học lượng tử trong lý thuyết vật lý." Liễu Vân Nhi thờ ơ nói: "Tuy nhiên, trong các thí nghiệm của tôi, tôi thiên về vật lý vật chất ngưng tụ, vật lý hạt nhân và vật lý năng lượng cao. "
"Ồ!"
Lâm Phàm gật đầu một cái, chính hắn ở một thế giới khác, là nghiên cứu Thuyết Tương Đối, nhưng sau đó biến thành tuyển thủ toàn năng, nhưng loại toàn năng này giới hạn với phạm vi bên trong vật lý, còn ở phương diện văn học Lâm Phàm thành tựu rất nông, chỉ đọc được tiểu thuyết phổ biến.
“Còn anh thì sao?” Liễu Vân Nhi hỏi, “Anh làm việc trong lĩnh vực nào?”
“Tôi?”
“Lĩnh vực ăn no chờ chết tương đối xuất sắc!”
Phàm cười nói "Không có ai biết ăn no chờ chết hơn tôi."
Liễu Vân Nhi hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý loại không đứng đắn này, rõ ràng một thân bản lĩnh, kết quả cam tâm tình nguyện ở thư viện làm công việc tạm thời.
“Lại nói, có phải cô hướng dẫn một đội nhóm không?” Trước đó Lâm Phàm đã nghe Lương Húc Siêu nói rằng nhiệm vụ chính của Liễu Vân Nhi ở trường là lãnh đạo một nhóm nghiên cứu khoa học, và giảng dạy chỉ là công việc bán thời gian của cô ấy,hiện tại Lâm Phàm đang rất tò mò muốn biết, ở thế giới này lĩnh vực vật lý đang ở giai đoạn nào?
“Đúng!”
“Nhóm của tôi hiện đang làm việc với một nhóm khác để nghiên cứu sự ngưng tụ của giọt nước.” Liễu Vân Nhi nói một cách bình tĩnh, “Bạn không hiểu đâu”.
Lâm Phàm cười và ngượng ngùng nói: "Thúc đẩy quá trình ngưng tụ và hệ quả là phương pháp truyền nhiệt..."
Nghe Lâm Phàm giải thích, khuôn mặt tủ lạnh ngàn năm không thay đổi của Liễu Vân Nhi lộ ra một chút kinh ngạc, nhìn người đàn ông trước mặt, nói: "Anh ... anh cũng hiểu cái này?!"
"Nói đùa!"
“Không ai hiểu rõ sự ngưng tụ giọt nước hơn ta.” Lâm Sở cười nói: “Tôi là vua biết tuốt!”
Đúng lúc này,
Di động của Lâm Phàm vang lên, phá vỡ bầu không khí.
"Chào?"
"Có phải anh Lâm không?"
"Tôi là quản lý của cửa hàng XXX. Tôi rất tiếc phải thông báo với anh rằng chiếc bánh pizza wagyu dày 12 inch đã không còn nữa. Anh có muốn thay thế nó bằng hai chiếc bánh pizza 6 inch không?" Bởi vì là mở loa ngoài, lời vị quản lý nhà hàng này đều lọt vào tai của Lâm Phàm và Liễu Vân Nhi.
Lâm Phàm ngược lại không để ý, chẳng qua là cảm thấy có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới tiết mục ngắn trên mạng lại sẽ phát sinh ở trên người mình, đúng lúc đang định giải thích công thức tính diện tích hình tròn, Lâm Phàm đột nhiên phát hiện Liễu Vân Nhi trước mặt dường như sắp phát nổ.
Cũng là do,
Bên kia không chỉ xúc phạm chỉ số IQ, mà còn xúc phạm danh hiệu học bá.
Nhưng mà,
Lâm Phàm làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, tiếp theo Liễu Vân Nhi lại sẽ làm ra loại chuyện đó.