Ở Lam Thành cô không hề vui vẻ hay hạnh phúc, luôn luôn trầm tĩnh không muốn tiếp xúc với ai cả, lâu dần ai cũng bài xích cô, đều nói cô lạnh lùng, tính tình tiểu thư công chúa.
Hàng ngày cô đều phải dọn dẹp các phòng, giặt quần áo lau dọn nhà chính, rồi nấu cơm,tuy thân hình bé nhỏ nhưng ngày nào cũng giặt nguyên 5 chậu quần áo đầy, lau dọn gần mười gian phòng phụ, 1 gian phòng chính.
Thậm chí mùa đông lạnh dưới âm 4,5 độ họ vẫn tàn nhẫn bắt cô đứng ngoài trời để làm trò chơi cho mấy người con ruột của ông chủ lập ra Cô Nhi Viện này, bọn chúng bắt cô giả làm người tuyết phải đứng im cho chúng ném tuyết lên người, nếu không nghe sẽ nhốt cô vào nhà kho không cho cô ăn cơm.
Diệp Thư Anh mặc áo mỏng, đứng đó rét tới mức hai hàm răng cắn vào nhau toàn thân lạnh cóng,từng nắm tuyết bay thẳng tới đập vào người đầy đau đớn,lúc đầu cô còn khóc lóc van xin, nhưng lâu dần do khóc cũng không ai tới cứu lên cô cứ im lặng tới lúc chúng chơi chán thì cũng là lúc toàn thân Thư Anh bầm tím hết, vết mới chồng vết cũ, nhìn vô cùng kinh người.
Trong thâm tâm bé nhỏ dần hình thành ý niệm muốn bỏ trốn, muốn thoát khỏi nơi địa ngục khủng khiếp này.
Khi cô 10 tuổi, cô nhi viện nhận thêm một dì giúp việc, dì tên là Lệ Lan, lần đâu tiên khi cô bị bắt nạt có người đứng ra che chở bảo vệ. Dì ấy bị mất chồng và con do một vụ tai nạn, nên dì đi làm giúp việc cho cô nhi viện, nhìn thấy các em nhỏ dì có thể nguôi ngoai phần nào.
Và cũng chính người phụ nữ có gương mặt hiền từ phúc hậu ấy đã xin với ông chủ, cho Diệp Thư Anh được đi học trung cấp ở bên ngoài, bà sẽ lo mọi chi phí,ông chủ mới đầu không đồng ý nhưng khi bà nói muốn nhận nuôi cô thì ông ta mới bất đắc dĩ chấp nhận, ông ta không muốn cho Diệp Thư Anh ra khỏi cô nhi viện này nên cũng sẽ không cho kẻ nào nhận nuôi cô, bởi ông ta đã có ý đồ đen tối.
Năm tháng qua đi! thấm thoát đã 7 năm trôi qua.
Diệp Thư Anh bây giờ là một cô thiếu nữ 15 tuổi cao 1m65, thân hình mảnh khảnh nhưng đã trổ mã vòng nào ra vòng đó, với gương mặt xinh đẹp như thiên sứ, đôi mắt to tròn long lanh như những vì sao đêm, cộng thêm làn da trắng muốt không tỳ vết.
Ở trường học cô được mệnh danh là hoa khôi của trường trung học Nam Sơn,cô không những xinh đẹp mà còn học rất giỏi, 4 năm liền đạt học sinh xuất sắc cấp thành phố, được 10 trường Trung cấp ở Đà Thành mời nhập học với học bổng toàn phần.
Dì Lệ thương yêu cô như con ruột, bà đã luôn bảo vệ cô, bà nhận thấy ý đồ xấu của cha con ông chủ lên đã không dám cho đi đâu một mình, ở nhà thì hai người sẽ luôn ăn ngủ cùng nhau, bà còn âm thầm chuẩn bị đầy đủ mọi giấy tờ cần thiết, để chuẩn bị cho ngày cô tới nhập học ở Đà Thành.Lúc đó bà cũng sẽ xin nghỉ việc để hai người đi cùng nhau.
Diệp Thư Anh luôn biết ơn bà, coi bà như người mẹ thứ 2,luôn mong rằng sau này cô hoàn thành việc học sẽ ra ngoài đi làm và chăm sóc cho bà.
Nhưng cái ngày kinh khủng khiếp, ám ảnh mỗi giấc mơ của cô cũng tới, Dì Lệ phải về quê lo lại phần mộ của chồng và con, bà xin nghỉ mấy ngày, lại không thể mang theo cô vì ông chủ không cho phép, trước khi đi bà căn dặn cô mọi thứ, bà còn chuẩn bị mọi thứ vào balo nhỏ cho cô phòng nếu gặp trường hợp không may thì chỉ cần lấy ba lô bắt xe tới Đà Thành chờ ngày nhập học.
Linh tính của người phụ nữ không hề sai Đêm đó chợt nổi giông bão, mưa to gió lớn, như muốn bao che cho những hành động bỉ ổi, đê hèn của lão chủ cô nhi viện.
Diệp Thư Anh ngồi trong căn phòng nhỏ, cửa được cô khóa trái vô cùng cẩn thận, nhưng do tiếng mưa kèm theo sấm chớp khiến cô vô cùng sợ hãi không thể ngủ nổi, cô sợ bóng tối, sợ sấm chớp ngoài kia, dáng người nhỏ bé run rẩy ở một góc giường hai mắt vô cùng tỉnh táo như chỉ sợ chỉ cần nhắm mắt lại một chút sẽ gặp phải điều đáng sợ nào đó.
Chợt một tiếng sấm nổ vang như xé toạc bầu trời đêm đen tối,Thư Anh giật mình bịt chặt tai lại co rúm ở góc giường bật khóc nức nở.
Sau tiếng sấm kinh hoàng là tiếng cửa bị người ta đạp đổ, dưới ánh đèn mờ tối một gương mặt quen thuộc hiện ra, gương mặt ám ảnh vào cả giấc mơ của cô, ám ảnh cả năm tháng cực khổ nhẫn nhịn ở nơi này và có lẽ là sẽ theo cô cả phần đời còn lại.