Bước vào đại sảnh chợt một người phụ nữ từ đâu đi tới chắn lối đi của hai người khiến Cao Dĩ Tường cau mày khó chịu,sau cặp mắt kính con ngươi của anh chợt lạnh lẽo,anh cất tiếng lạnh lùng:
_ Phiền bà mau tránh ra.
Người phụ nữ nghe thế không những không tránh đường mà còn nở nụ cười mang chút nịnh nọt,giọng nói lanh lảnh cất lên:
_ Ơ kìa con rể tương lai,con kì thật đó nha gặp mẹ của vị hôn thê không những không chào hỏi niềm nở,còn bày bộ mặt như ta ức hiếp con vậy sao?
Cao Dĩ Tường nắm chặt tay,bàn tay anh nổi gân xanh,thể hiện anh đang vô cùng tức giận,giọng nói có chút kiềm nén:
_Từ bao giờ mà Lăng Phu nhân lại tự ngộ nhận như vậy nhỉ,tôi không có liên quan gì tới bà nếu bà muốn chức danh như vậy thì hãy tự đi tìm bà nội tôi mà nói chuyện tôi không quan tâm.
Nói rồi anh kéo tay Diệp Thư Anh đi thẳng bỏ bà ta lại,nhưng Khả Tâm Lan là ai một khi bà nhận định người đàn ông hoàng kim này làm chồng cho con gái bà thì bà ta nào dễ bỏ qua giọng nói có chút khó nghe của bà ta cất lên:
_Cậu đừng quên ai là người cứu bà nội cậu,bà nội cậu đã hứa cưới Tuệ Mẫn nhà chúng ta về làm mợ chủ Cao Gia,không lẽ một người như cậu không biết lí lẽ,chí it cậu và Tuệ Mẫn cùng lớn lên là thanh mai chúc mã,không phải ngày xưa cậu cũng từng rất thích con bé hay sao?
Cao Dĩ Tường lạnh lùng buông tay Diệp Thư anh ra,anh xoay người lại đi tới bên Khả Tâm Lan cả người anh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo,ánh mắt không nhiệt độ nhìn bà ta,giọng nói như hàn băng:
_ Vậy bà nên hỏi lại con gái yêu quý của bà đã làm những gì,tham phú phụ bần,bây giờ quay lại đòi danh phận,mấy người nghĩ Cao Dĩ Tường này là miếng mồi ngon cho mấy người chơi đùa à? Lăng Phu Nhân nể tình bà nội tôi sẽ không đuôi co với bà,nhưng nếu như còn tiếp tục đừng trách tôi không nể mặt.
Nói rồi anh xoay người nắm tay Thư Anh đi vào phòng bao vip,bỏ lại người phụ nữ vì tức giận mà nghiến răng ken két, bà ta đưa tay rút điện thoại bấm một cuộc gọi đi,rất nhanh đầu dây bên kia có người bắt máy:
_ Mẹ à...
_ Ừ,không mau quay về dụ dỗ Dĩ Tường đi, con sắp mất chồng rồi đó.
_Hả...sao lại vậy được...năm năm qua không phải anh ấy luôn chờ con trở về sao mẹ?
_Không hay rồi,nay mẹ gặp nó đi cùng một cô gái, nhìn có chút quê mua nhưng cũng khá là xinh đẹp.
_Vâng con biết rồi,con sẽ lập tức trở về.
Sau khi cúp máy,Khả Tâm Lan nhìn cánh cửa phòng bao một chút rồi rời đi, mà cách bên này nửa vòng trái đất Lăng Tuệ Mẫn đang cùng một người đàn ông ân ái,ném điện thoại qua một bên giọng cô ta cất lên đầy lẳng lơ:
_Anh yêu chúng ta tiếp tục thôi,thật là mất hứng mà.
Người đàn ông lõa thể bên cạnh Lăng Tuệ Mẫn như chờ có thế,lao tới trực tiếp đè cô ta dưới thân,bầu không khí đầy ám muội,tiếng *** **** của hai thân thể trên chiếc giường lớn phát ra khiến người nghe đỏ mặt.
...
Trong phòng bao,Cao Dĩ Tường âm thầm qua sát cử chỉ của Thư Anh,không hiểu sao anh lại rất muốn giải thích với cô,muốn cô hiểu anh và họ không có gì cả.
Đưa tay cầm lấy bàn tay mềm mại của cô,anh lên tiếng:
_Lăng Tuệ Mẫn không phải vị hôn thê của anh.
Diệp Thư Anh nhẹ nhàng rút tay về,giọng nói dịu dàng cất lên có chút thơ ơ nhàn nhạt:
_ Xin lỗi Cao Tổng,chúng ta không là gì của nhau,anh không cần giải thích.
Cao Dĩ Tường nghe vậy có chút mất mát,cô vẫn không hiểu trái tim của anh,anh thực sự rất thích cô,nếu cô muốn anh có thể công khai với cả thế giới, nhưng anh muốn để trái tim cô cảm nhận được nó,anh nhìn cô ánh mắt chất chứa cảm xúc dâng đầy giọng anh nhẹ mà kiên định:
_Anh thích em.