Mục lục
Sát Thủ Nữ Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 12: Răn dạy
Lạc Vũ coi như không nghe, tiếp tục đi, còn bước nhanh hơn, mình không trêu chọc nổi bà ấy, còn không trốn thoát sao? Mắt thấy tay đã nắm đồ vặn cửa, chỉ cần vừa mở ra, là có thể chuồn ra cửa, chạy mất dép rồi.

Một tách trà bỗng nhiên bay qua, Lạc Vũ phản xạ có điều kiện đưa tay đi cản, nước trà đụng trên mu bàn tay của nàng, nước trà nóng hổi tạt ra, nóng đến da thịt phát đau, đau xót ruột như thiêu như đốt, trên cánh tay lập tức dâng lên mấy bọng nước. Trí mạng nhất là, mãnh vở của tách trà đâm phá da, trên cánh tay đột nhiên xuất hiện một đạo vệt máu thật dài, giọt máu chậm rãi thẩm thấu ra ngoài. Thực sự là liên tiếp gặp nạn, Lạc Vũ cả gương mặt trắng bệch, trên cánh tay sưng đỏ khó coi, vết thương đầy rẫy

"Ngươi có gan dám bước ra thư phòng một bước thử xem!" trong thanh âm của Lạc Hàn lạnh lẽo ẩn ẩn lộ ra tức giận
Lạc Vũ cắn môi, nàng chán ghét bị người ta uy hiếp, thực sự muốn không quay đầu lại đạp cửa mà ra. Nhưng mà, nàng không dám, từ nhỏ đến lớn, uy nghiêm của Lạc Hàn rất nặng, nàng vẫn thật sự không có dũng khí xem lời nói của Lạc Hàn như gió thoảng qua tai, bằng không hôm nay nàng lại phải ăn roi rồi

"Cút trở về!"
Lạc Vũ cúi đầu ủ rũ, ỉu xìu lại vòng trở về

Lạc Hàn liếc nhìn tay rách da thấm máu của Lạc Vũ một cái, ngữ khí thoáng dịu đi một chút, "Loại người của địa phương đó không sạch sẽ, nếu như ngươi muốn, ta có thể tặng ngươi mấy người"
Lạc Vũ xém chút bị nước miếng của mình nghẹn chết, "Tặng" còn có "Mấy người"...ách, quả nhiên là phong độ của nữ vương, lời vừa ra miệng khí thế đều không giống!

Lạc Vũ vui rồi, nhiều chuyện lên, "Người bao nuôi mấy người?"

Lạc Hàn trầm mặt, đạp Lạc Vũ một cái, Lạc Vũ bị đau, lùi ra sau một bước, lập tức nói năng thận trọng

Nếu nữ vương cũng chủ động nhượng bộ, hòa dịu không khí, Lạc Vũ cũng mềm xuống, không hề chống đối làm trái lại, "Con cũng không có dẫn người ra sân khấu, cũng chỉ là ở nơi đó uống rượu tán gẫu chơi một chút. Con hiện tại tuổi tác còn nhỏ, chuyện của nam nhân sau này hãy nói" Wow, tuyệt đối đừng đưa mỹ nam cho nàng, nàng đối với nam nhân không có hứng thú


Xung đột vừa rồi động một cái liền bùng nổ cuối cùng yên tĩnh, Lạc 14 đứng ở một bên nhìn đến hãi hùng khiếp vía, suýt chút nữa chuẩn bị làm nhân viên chữa cháy ra dập lửa khuyên can, kết quả chuẩn bị xong xuôi lại không có phát huy được tác dụng
Trong phòng của Lạc Vũ, có một phòng ngủ lớn gần một trăm mét vuông, một thư phòng rộng rãi, một buồng tắm đặt bồn tắm cực lớn, còn có một bàn bóng và một loại kiểu phòng rượu. Bên ngoài gian phòng còn có một ban công lộ thiên có thể uống trà ngắm trăng, trên ban công đường nhỏ thông suốt, hoa cỏ tươi tốt, hương thơm nức mũi, còn có một con chó chăn cừu. Tất cả những thứ này đều thuộc về một người Lạc Vũ, nói là một gian phòng ngủ, kỳ thực cũng coi là một căn hộ độc lập, chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ
Lạc Vũ để chân trần đạp ở trên tấm thảm La Mã màu trắng tinh. Cả mặt tường của gian phòng đều là cửa sổ sát đất, ánh mặt trời nhu hòa rơi vào bên trong nhà, ngoài cửa sổ liếc mắt một cái là rõ mồn một

Lạc 14 lấy bông rượu bôi thuốc khử trùng tay bị thương cho Lạc Vũ

"Chủ nhân làm như vậy cũng có khổ tâm của người" Lạc 14 một mặt thay Lạc Hàn biện giải, một mặt khai đạo cho Lạc Vũ

"Khổ tâm? chẳng lẽ không phải quản đến quá rộng chứ!" Lạc Vũ mới không tin chính mình đi Dạ Vương gây trở ngại đến bà ấy cái gì。

"Ta lần sau lén lút đi, không bị bà ấy phát hiện thì được rồi" Lạc Vũ đầu trộm đuôi cướp cười xấu xa
Lạc 14 nghẹn lời, biểu tình của gương mặt không đồng ý

"Ngươi không được cáo mật, ta chỉ nói cùng ngươi. Nếu như bị bà ấy phát hiện, là nhất định là ngươi cáo trạng" Đây tuyệt đối là uy hiếp không che đậy
Lạc 14 cười khổ, chỉ đành thỏa hiệp nói, "Nếu như người nhất định phải đi, chí ít đợi đến tháng sau"
"Tại sao?" Lạc Vũ nghi hoặc
Lạc 14 cười không nói, Lạc Vũ lại trong nháy mắt tỉnh ngộ lại. E sợ trước đó trách oan mẫu thân đại nhân rồi. Cô cũng không phải bây giờ mới biết chính mình thường thường chiếu cố Dạ Vương, trước kia cũng không có nói thêm cái gì, hôm nay thái độ khác thường hạn chế chính mình đi cái địa phương đó. Còn có lời của Lạc 14 cũng rất kỳ quái, cái gì gọi là nếu như muốn đi, nhất định phải nhịn đến tháng sau tất cả không tầm thường này sâu chuỗi với nhau, cũng chỉ có một kết luận
Đột nhiên thông suốt, Lạc Vũ đem tất cả mọi chuyện đều nghĩ thông rồi. Kết luận chính là, tháng sau, sát thủ của Lạc gia sẽ ở Dạ Vương chấp hành nhiệm vụ, mẫu thân sợ mình bị ngộ thương, cho nên mới kiên quyết không cho phép chính mình lại đi nơi đó. Nếu như vậy, hết thảy khác thường đều giải thích được rồi.
Nếu Lạc 14 đã biết chuyện, hắn tất nhiên cũng là sát thủ phái ra lần hành động này, nhưng mà, thành viên khác và thời gian cụ thể hành động vẫn là không biết gì cả
"Đại tiểu thư, nghĩ cái gì nghĩ đến xuất thần như vậy?" Lạc 14 đã bôi thuốc mỡ trên tay cho Lạc Vũ xong
Lạc Vũ rất muốn bắt chuyện Lạc 14 một chút, có được càng nhiều tình báo, thế nhưng miệng của Lạc 14 luôn luôn rất kín, chính mình hỏi được quá nhiều e sợ ngược lại sẽ gây nên hoài nghi của hắn

Lạc Vũ đành phải thôi, xoa xoa huyệt Thái Dương, "Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi, ngươi đi xuống trước đi"
Sau khi Lạc 14 lui ra, Lạc Vũ nằm ở trên ghế mây chợp mắt. Ánh mặt trời nhu hòa rãi rác chiếu vào trên người nàng, ấm áp mà khoan khoái, khiến người ta không nỡ tỉnh lại, hận không thể ngủ thẳng đến thiên hoang địa lão
Lạc Vũ thật sự cảm giác mình rất mệt rất mệt, mỗi một bước đi đều sợ mất mật, từng bước kinh tâm. Thế lực của Thất Nguyệt Thập Ngũ vẫn quá mức nhỏ yếu, cùng thế lực khổng lồ, tài lực hùng hậu so với Lạc gia, càng là thua chị kém em. Mà chính mình mỗi một lần trộm lấy cơ mật của Lạc gia đều có vẻ vạn phần gian nan, không thể không đánh lên 20 phần tinh thần, không dám nói sai một câu, không dám làm sai một chuyện. Rất sợ bị những người khác phát hiện, thân phận bại lộ, dẫn đến hậu quả không thể tưởng tượng nổi
Ngủ được ước chừng hai tiếng, tiếng gõ cửa làm tỉnh người nằm ở trên ghế mây ngủ say
Đi vào là Lạc 13, Lạc Vũ xoa xoa con mắt, lười biếng vươn người một cái
Lạc 13 rót tách hồng trà cho đại tiểu thư, lại tiếp tục đem các món tráng miệng bày ra ở trên bàn
Một giấc ngủ đến thời gian uống trà chiều rồi
Thấy được gương mặt quen thuộc kia của Lạc 13, Lạc Vũ cảm thấy chính mình lại có chủ ý rồi
Lạc 13 và Lạc 14 là người cộng tác hoàng kim trong sát thủ có tiếng, phàm là làm nhiệm vụ, hai người đều như hình với bóng, phối hợp đến không chê vào đâu được. Cho nên nếu như lần hành động này có Lạc 14, tất nhiên không thiếu được 13. Tư duy của 13 lớn hơn nhiều, miệng cũng không kín bằng 14, nếu như mình bắt chuyện với hắn, vẫn có nắm chắt bảy phần
Lạc Vũ quyết định chủ ý, liền lập tức bắt đầu hành động
"Gần đây không khí thực là không tồi, không bằng chúng ta tháng sau ra ngoài đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh) thế nào?"
"Tháng sau sao? Tháng sau có thể có chút bận bịu"
Quả nhiên không ngoài sở liệu của mình, tháng sau 13 và 14 sẽ cùng làm nhiệm vụ. Lạc Vũ thầm nghĩ trong lòng
Lạc Vũ giả vờ thất vọng, "Thật sao? Một chút thời gian cũng không rút ra được sao?"
Lạc 13 vặn bung ra ngón tay tính toán một chút, "Sau ngày 22, chắc thì có rãnh"
Thật sao? Vậy gần như chính là ngày 21, 22 động thủ
"Ngươi lại có nhiệm vụ?" Lạc Vũ một mặt tự nhiên thưởng thức hồng trà. Chuyện để sát thủ bận bịu tự nhiên là giết người, lời nói này của Lạc Vũ cũng không đột ngột
"Ngươi tốt nhất cẩn trọng một chút, gần đây ta nghe được một ít lời đồn, tựa hồ có một tổ chức gọi là Thất Nguyệt, Thất Nguyệt Thập Lục, tựa hồ rất lợi hại" Lạc Vũ tiếp tục giả vờ ngây ngốc
"Là Thất Nguyệt Thập Ngũ" Lạc 13 cải chính nói
"Dù sao gần như nhau" Lạc Vũ có lý chẳng sợ phản bác
Hết chương 12

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK