Chương 62: Huấn luyện ma quỷ (1)
Hai chân vừa mỏi vừa đau, ngồi xuống lại đứng lên, cái động tác đơn giản này lại trở nên càng ngày càng vất vả, Lạc Vũ cắn chặt môi dưới, trên gương mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rồi lại không thể không âm thầm chịu đựng, tiếp nhận trừng phạt hai ngàn cái thục dầu của nữ vương
Đầu sói đã sớm làm xong, đứng ở một bên lạnh lùng nhìn Lạc Vũ, ánh mắt kia, giống như là muốn đem nàng ăn đi. Lạc Vũ chẳng muốn bận tâm ánh mắt tràn ngập địch ý này, cắn răng nhịn đau tiếp tục ngồi xuống đứng dậy. Còn có 800 cái, kiên trì, kiên trì, tuyệt không thể chịu thua, để nữ vương xem thường...
Đơi khi Lạc Vũ làm xong, đùi đã bủn rủn trầm trọng không giống như là của chính mình, Lạc Vũ thở hồng hộc, ngực phận phòng, trên lưng toàn là mồ hôi, có loại cảm giác đầu váng mắt hoa. Đợi lúc Lạc Vũ lần nữa ngẩng đầu lên, trước mắt chỉ còn dư lại bóng lưng của nữ vương
Lạc Vũ hiu quạnh dựa vào ở trên vách tường, nhìn bóng lưng nữ vương dần dần đi xa, lạnh nhạt, xa cách, đứng cao trên đám mây, không cho bất luận người nào tới gần, nhưng mà, có ai biết mình là khát vọng tới gần bà ấy cỡ nào, trốn ở trong ngực bà ấy
Lạc Vũ thở dài, đối với giáo quan mà nói, vốn là nên đối xử bình đẳng, công bằng công chính, nhưng mà nàng vẫn cứ hi vọng nữ vương có thể đối với nàng yêu chuộng mấy phần? Đối với nàng tốt một tí tẹo như thế
Một đêm chưa chợp mắt, luôn lăn qua lăn lại đến rạng sáng ba, bốn giờ mới chậm rãi ngủ đi. Trong mộng có chút hỗn loạn, một lúc là tiểu Thất bạo ngược cắn xé, một lúc là nữ vương vung vẩy roi, bên trong mơ mơ hồ hồ, có người tựa hồ đang dùng sức đẩy
Lạc Vũ chậm rãi mở mắt ra, trước mắt cũng không phải tiểu Thất, cũng không phải nữ vương, mà là tiểu Dung, không biết sao, Lạc Vũ đột nhiên có chút thất vọng
"Còn không mau rời giường, 6 giờ phải tập hợp ở quảng trường" Thanh âm của Tiểu Dung có chút gấp gáp
"Biết rồi" Lạc Vũ đáp một tiếng, thấy được Tiểu Dung vội vã rời khỏi, hẳn là đi ra ngoài rửa mặt
Mệt mỏi kéo tới, bên trong mông mông lung lung, mí mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng....
"Tiểu Vũ, còn có hai phút, cô làm sao còn đang ngủ, hôm nay là ngày tập huấn thứ nhất của nữ vương, cô là chuẩn bị đụng trên đầu súng, để nữ vương phạt cô lập uy à!" Tiểu Dung rửa mặt thu thập xong, không yên lòng trở lại ký túc xá vừa nhìn, Lạc Vũ lại ngủ thiếp đi, thực sự là hoàng thượng không vội thái giám gấp. Lạc Vũ sửng sốt nửa ngày, còn không có tỉnh lại, Tiểu Dung lại gấp đến độ xoay quanh, suýt chút nữa chưa khóc thôi. Nghe nói, thủ đoạn của nữ vương đại nhân.... Tiểu Dung run lên một hồi, không dám tiếp tục suy nghĩ tiếp
Trời bên ngoài vẫn là màu xanh lam nhàn nhạt, rạng sáng sáu giờ, sắc trời không sáng thì muốn rời giường tập huấn, chuyện này thực sự quá khó khăn với con heo lười nhỏ Lạc Vũ này rồi. Lúc trước đều là sắp đến trưa chậm rãi rời giường, sau đó điểm tâm đồng thời ăn chung với bữa trưa, cuộc sống quen thuộc này không ít bị nữ vương cố sức chửi qua, bây giờ, muốn sáng sớm từ trên giường bò lên, vẫn thật sự là không phải chuyện dễ dàng
Cho nên, đợi Lạc Vũ cuối cùng tỉnh lại, sau khi rửa mặt mặc quần áo thu thập xong, đã qua sáu giờ 10 phút rồi. Lạc Vũ vừa mới ra ngoài, lại đột nhiên nghĩ tới tia tử ngoại trên đảo này quá mạnh, cho nên lại trở về đem kem chống nắng cầm trong tay
Ngay ở huấn luyện ma quỷ ngày thứ nhất của nữ vương khi tất cả mọi người nơm nớp lo sợ nghênh đón nữ vương, chỉ lo hơi có sơ xuất bị nữ vương giết gà dọa khỉ, Lạc Vũ thì lại nghênh ngang đến muộn cả 15 phút
Thấy được hơn năm mươi người phép phép tắc tắc, trận địa sẵn sàng đón quân địch đứng giữa quảng trường, Lạc Vũ ôm lấy thân thể, vùi đầu, chuẩn bị lén lút lẻn vào trong đội ngũ, nhưng mà chút động tác nhỏ này của nàng làm sao có khả năng giấu được con mắt của nữ vương
Nữ vương sắc mặt nghiêm túc, hai tay giao nhau, môi mỏng nghiêm khắc mím lại, thét lên, "Lén lén lút lút làm cái gì, cút lại đây cho ta!"
Lạc Vũ vẻ mặt đau khổ, đi tới bên người nữ vương, "Ngủ quên"
"Ít tìm cớ cho ta! Có muốn quật trận roi nhớ lâu một chút hay không!" Nữ vương rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Người khác đa số trước 10 phut thì đứng xong rồi, chờ đợi nữ vương đến, không dám có một tia thư giãn. Cũng là cái đầu gà ngốc Lạc Vũ này, ngược lại là qua mười phút mới buồn ngủ mờ mịt chạy tới. Nữ vương thấy được mắt buồn ngủ nửa mở của Lạc Vũ, rất muốn một cái tát đem nàng đánh cho tỉnh
Ngày thứ nhất tập huấn thì đến muộn, hiển nhiên là không đem nữ vương để vào trong mắt, mấy người kính phục Lạc Vũ dũng khí lớn mật, mấy người thì lại cười nhạo đối phương ngu xuẩn buồn cười, còn có một số người thì lại đồng tình nhìn Lạc Vũ, kẻ đáng thương này dám to gan cho nữ vương sắc mặt nhìn e sợ sống không lâu rồi.
Lạc Vũ vẻ mặt đưa đám, không dám nói tiếp, sợ nữ vương nổi giận, thật sự quật nàng một loạt roi, Lạc Vũ âm thầm oán giận, chuyện này coi như là bao nhiêu lớn a, mới chỉ có chậm một chút mà
Nữ vương một cước đá mạnh ở trên eo của Lạc Vũ, Lạc Vũ bị đau, khom người xuống, ngồi chồm hỗm trên mặt đất
Trên đầu truyền đến thanh âm lạnh như băng của nữ vương, "500 cái hít đất"
Lạc Vũ khổ ha ha nằm trên mặt đất, kiêu ngạo như thế nào đi nữa cũng không dám làm trái quân lệnh của nữ vương. Hôm qua mới vừa mới dùng cách xử phạt về thể xác 2 ngàn cái thụt dầu, hôm nay trời còn chưa sáng, lại bị nữ vương hạ lệnh trách phạt. Lạc Vũ nhíu lại lông mày, có chút hoài nghi nữ vương có phải là chuẩn bị khai đao, dùng mình lập uy
Người khác vươn cổ nhìn, chuẩn bị cười trên sự đau khổ của người khác xem kịch hay, kết quả lại không có chết người, cũng không có chảy máu, việc này cứ như vậy qua loa qua đi. Có người thậm chí có chút thất vọng, không biết là nữ vương lúc nào nói chuyện tốt như vậy, tính khí làm sao đột nhiên trở nên tốt như vậy
Người khác giải tán đi ăn điểm tâm, chỉ có Lạc Vũ một mình tội nghiệp nằm trên mặt đất. Mới chỉ làm 200 cái hít đất, Lạc Vũ liền cảm thấy cánh tay đau nhức sắp muốn gãy. Nhưng mà nữ vương còn ở một bên, cũng không biết có phải đang ngó chừng nàng hay không, cho nên Lạc Vũ cũng không chút nào dám lười biếng, mồ hôi trên trán từng giọt lướt xuống mặt đất, hình thành từng cái từng cái vệt nước tròn tròn
Nữ vương một câu nói cũng không nói, mãi đến sau khi tận Lạc Vũ mệt đến hư thoát hoàn thành 500 cái hít đất, mới lạnh nhạt mở miệng, "Đối với sát thủ mà nói, thời gian chính là sinh mạng, một giây trì hoãn đều là trí mạng, ngươi tốt nhất nhớ kỹ cho ta"
Lạc Vũ tim đập như trống chầu, há mồm thở dốc, lau lau mồ hôi trên mặt, ngồi xổm bên chân của nữ vương, trên mặt biển, sắc trời dần dần trở nên sáng rồi
Đợi khi Lạc Vũ đi tới nhà ăn, đại đa số người đã ăn xong rồi, cho nên thứ tốt cũng bị giành được gần đủ rồi. Lạc Vũ bưng lấy cái khay ngồi xuống, cầm lấy bánh màn thầu nhìn một chút, có chút mốc meo, cứng đến nỗi như cục đá, trên canh lại còn bay một con ruồi, nếm thử bát cháo, lại là thiêu rồi. Mặt của Lạc Vũ nhất thời xụ xuống, sinh hoạt ở nơi này cũng thật là khổ cực, có phải là nên nhắc với nữ vương không, cải thiện một chút chất lượng sinh hoạt
Cuối cùng Lạc Vũ khá là ghét bỏ đẩy canh ra, đem bánh màn thầu ném xuống, chỉ đem bát cháo thiu uống cạn. Lần sau nhất định phải sớm một chút đến nhà ăn, bằng không cũng chỉ có đồ ôi mốc rồi, Lạc Vũ ở trong lòng âm thầm tính toán
Sáng sớm, trên lá cây dính giọt sương óng ánh
Vác nặng chạy cự li dài là môn học bắt buộc của mỗi ngày, cũng là hạng mục huấn luyện bình thường không nhiều. Ba lô trên lưng Lạc Vũ hơn hai mươi cân (10kg), chỉ cảm thấy hông của mình đều sắp muốn đau, lưng cũng sắp bị đè cong rồi, trên lưng nặng trình trịch, cả hô hấp cũng không thông thuận
Lộ trình 5km, vác nặng hơn hai mươi cân, nữ vương ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người hướng phía trước nhanh chóng xông đi
Vừa mới bắt đầu còn không có gì, nhưng mà qua một km, Lạc Vũ thì cảm thấy không đúng lắm. Dạ dày luôn luôn yếu ớt khó lại bắt đầu đau lên rồi, Lạc Vũ che cái bụng, tiếp tục chạy đến trước, nhưng mà còn chưa tới khoảng cách một km, Lạc Vũ thì đau đến ngồi chồm hỗm trên mặt đất đi không được. Mồ hôi lạnh một loạt bốc lên ở trên trán, khuôn mặt nhỏ đau đến trắng bệch
Nhất định là bát cháo thiu vừa rồi gây ra họa, dạ dày của chính mình luôn luôn hẹp hòi, ăn lạnh sẽ đau, ăn cơm không theo quy luật sẽ đau, kinh nguyệt đến rồi cũng sẽ đau. Bây giờ không đúng lúc như vậy, một mực ở nơi này đau lên
Lạc Vũ thở mạnh mấy hơi, nhịn đau đứng lên, miễn cưỡng chạy mấy trăm mét, lại đau đến phải bò ở trên mặt đất. Đoàn người đã sớm chạy đến phía trước rồi, chính mình không biết rơi ở phía sau bao nhiêu. Lạc Vũ cắn răng thở dài, chính mình lại sẽ làm nữ vương thất vọng rồi
Ba lô nặng nề cơ hồ muốn đem người ép vỡ, thân thể vốn thì không thoải mái, bây giờ vác nặng như vậy càng làm cho Lạc Vũ khó có thể chịu đựng, Lạc Vũ suy tư một hồi, tuyệt đối đem đồ trong balô ném tới một bên cây, bằng không chính mình sẽ càng không chạy nổi
Lạc Vũ mở ra ba lô, bên trong đặt vũ khí trang bị, Lạc Vũ đem ba lô đổ ra, đem đồ vật ào ào ào toàn bộ đổ ra, sau đó vác lấy túi trống rỗng tiếp tục cao siêu chạy đi
Thiếu một đống lớn gánh nặng, bước chân của Lạc Vũ nhẹ nhàng không ít, nhưng mà dạ dày đau vẫn cứ làm cho nàng đau đớn khó nhịn, cho nên bước chân cũng cực kỳ chậm chạp, đợi khi Lạc Vũ cuối cùng đến đích, tất cả mọi người nghỉ ngơi một lúc lâu, người đầu tiên đến càng là nhanh hơn Lạc vũ cả nữa tiếng
Thân là người cuối cùng, ở bên trong coi thường và khinh bỉ của tất cả mọi người chạy đến đích, sắc mặt Lạc Vũ cũng cực kỳ lúng túng, thậm chí không dám nhìn tới con mắt của nữ vương, chính mình cuối cùng vẫn là làm mất mặt bà ấy, để bà ấy thất vọng rồi
Lạc Vũ thở hồng hộc, dáng dấp cực kỳ chật vật, hai chân run lên, thấy được nữ vương chậm rãi đi tới phía mình, lại không tự chủ được lui về phía sau môt bước
Lạc Vũ cúi đầu, nhìn mũi chân của nữ vương, xin lỗi, con quá quá vô dụng rồi, để người đợi lâu như vậy
Nữ vương đến gần, đột nhiên đưa tay kéo ra ba lô của Lạc Vũ. Sắc mặt của Lạc Vũ trong nháy mắt trắng bệch, dĩ nhiên nàng đem việc này quên đi, trong túi của nàng cái gì cũng không có, trang bị đều bị chính mình trên đường ném đi rồi. Xong rồi, nữ vương phát hiện rồi, bị nữ vương bắt được rồi!
Lạc Vũ cảm giác mình xong đời rồi, sự thực chứng minh dự cảm của nàng là chính xác, bởi vì một giây sau, nữ vương thì mạnh mẽ một bạt tai đánh ở trên mặt của nàng, Lạc Vũ mệt mỏi không thể tả, thân thể lảo đảo muốn ngã nhất thời ngã nhào xuống đất, mạnh mẽ té xuống đất. Lạc Vũ từ dưới đất bò dậy, gò má sưng đỏ không thể tả, bên tai thậm chí còn có tiếng ông ông
Môi Lạc Vũ run rẩy, tay gắt gao che lấy mặt của mình, ngồi quỳ trên đất, lại không khí lực đứng dậy
Nữ vương hiện tại khẳng định cho rằng, mình là bởi vì lười biếng, mới có thể lén dùng mánh lới, làm loại thủ đoạn nhỏ không đâu vào đâu này, muốn lừa dối qua ải lừa gạt bà ấy
Lạc Vũ ủy khuất cắn môi dưới, không nói tiếng nào, cho dù nói mình đau dạ dày, nữ vương cũng sẽ cảm thấy đây là mình đang kiếm cớ
Nữ vương không nghe giải thích dư thừa, không nghe cớ vô vị, nhiều lời vô ích, ngược lại sẽ làm cho bà ấy phiền lòng
"Đồ trong túi đâu?" Bình yên trước cơn bão táp, nữ vương từ trên cao nhìn xuống đứng trước mặt của Lạc Vũ
"Ném rồi" Bờ vai hơi run run, nữ vương tới gần không khỏi làm Lạc Vũ run rẩy
Thấy được tay của nữ vương vung vẩy tới, Lạc Vũ vội vã nhắm hai mắt lại, lại một bạt tay đúng hạn mà tới, đánh ở trên mặt nàng
Lạc Vũ lần nữa bị đánh ngã trên mặt đất, một bạt tai này đánh ở cùng một nơi, gò má vốn thì sưng đỏ bây giờ thậm chí có chút xanh tím, sưng phù to ra
Lạc Vũ cắn răng nhịn đau, không nói tiếng nào, chỉ là bờ vai run rẩy càng thêm kịch liệt. Gò má đã đau đến chết lặng, khóe miệng cũng có chút chảy máu, hàm răng không ngừng mà trên dưới run run
Người xung quanh cũng chỉ là lạnh nhạt nhìn Lạc Vũ, cười trên nổi đau của người khác, có cười nhạo khinh bỉ, có thờ ơ không động lòng, cũng có lửa giận của nữ vương sợ đến cứng ngắc không nhúc nhích được
Thấy được sắc mặt tái nhợt của nữ vương, Lạc Vũ cũng da đầu tê dại hơi co lại thân thể, cuộn thành một đoàn, lửa giận của nữ vương luôn sẽ mang cho nàng vô tận hoảng sợ và khổ sở
Hết chương 62
Edit: Pr đoạn sau (rất xa rất xa)
Vũ: mẹ, con yêu người, như chuột yêu gạo
Nữ vương: (đầu đầy hắc tuyến) Cút
Trời ơi edit tới khúc này cười muốn chết, chưa ai tỏ tình mắc cười như chế Vũ hết, còn Hàn ma ma thì khỏi nói kaka
Danh Sách Chương: