Có trời mới biết vừa rồi khi cùng Tịnh Kỳ tìm được hai người họ cô ấy sợ đến dường nào đâu, Lạc Hàn thì ngồi đó ôm lấy Lạc Vũ trong miệng cứ luôn lầm bầm gì đó, còn Lạc Vũ thì cả người đều là máu, gương mặt trắng bệch, bên khóe miệng cũng đầy máu, lúc đó cũng may Tịnh Kỳ trấn tĩnh hơn ai khác vội vàng chạy đến kiểm tra cho Lạc Vũ, hơi thở yếu đến dường như không còn nghe thấy, mạch vẫn còn đập, Tịnh Kỳ vội đẩy Lạc Hàn ra nhanh tay làm hô hấp nhân tạo cho Lạc Vũ, sau một hồi đồ vật nhỏ kia cũng lấy lại được hơi thở be bé
Trong tình thế cấp bách không thể nào đợi xe cứu thương đến cho nên để Lạc Hàn và Lạc Vũ ngồi phía sau xe, Tịnh Kỳ cũng cùng ngồi phía sau thay Lạc Vũ giữ lấy sinh mạng cho đến bệnh viện
Đến bệnh viện, Tịnh Kỳ thì trực tiếp lấy danh phận bác sĩ chủ trị của Lạc Vũ ở nước ngoài nên trực tiếp vào phòng phẫu thuật cùng hỗ trợ cứu người, Lạc Hàn thì trầm tĩnh đứng yên trước cửa không nói lời nào khiến không khí xung quanh dường như rơi xuống âm độ, Thẩm Mặc nhiều lần khuyên bảo cô nghỉ ngơi một lát khi nào Lạc Vũ phẫu thuật xong cô ấy sẽ gọi cô thì đều nhận được cái trừng như muốn giết người của cô, Thẩm Mặc chỉ đành xanh mặt co chân trốn qua một góc tường ẩn núp, sợ sơ sẩy một chút thì cái mạng nhỏ của cô ấy cũng đi theo Lạc Vũ luôn
Thời gian dần dần trôi qua mãi cho đến khi hai chân Lạc Hàn tê cứng mất đi cảm giác, trước mắt mờ mờ ảo ảo giống như một giây sau thì có thể ngã xuống, lúc này cửa phòng phẫu thuật lần nữa mở ra, Tịnh Kỳ mang theo gương mặt mệt mỏi bước ra khỏi phòng cũng khiến Lạc Hàn lấy lại một chút tỉnh táo
"Thế nào, làm sao rồi, tiểu Vũ thế nào?" không đợi Lạc Hàn mở miệng thì Thẩm Mặc ngồi bên một góc chạy đến hỏi liên tục
"Trước mắt đã đem em ấy từ quỷ môn quan trở về, nhưng mà có thể trở thành người thực vật! Ta đã cố hết sức rồi!" vừa nói nàng ấy liếc nhìn Lạc Hàn, cố tình nhấn mạnh hai ba chữ "người thực vật" cho cô nghe, hiện tại nàng ấy rất muốn thay Lạc Vũ đánh Lạc Hàn một trận, nhưng nàng ấy lại càng muốn Lạc Hàn đau lòng hơn, dù sao tự trách chính mình cũng sẽ giày vò cô nhiều hơn so với uy lực của quả đấm
"Tại sao lại như vậy chứ, còn mảnh thủy tinh trong đầu và trúng độc...ách..." lời chưa nói hết thì nhận được cái trừng của Tịnh Kỳ khiến Thẩm Mặc biết mình lỡ lời cho nên vội vàng thu lại nhưng những lời kia không thể nào không lọt vào tai của Lạc Hàn đứng gần đó
Ba người im lặng đứng trước cửa phòng bỗng nhiên bối rối đến không biết làm sao, lúc này điện thoại của Lạc Nhất lại gọi đến
"Alo"
"Thẩm Mặc, tôi không liên lạc được với chủ nhân, người có ở chỗ cô không?"
"Có chuyện gì"
"Đã điều tra được sự việc của hai năm trước rồi"
"Thế nào?"
"Vốn dĩ không tìm được tin tức gì nhưng mà rất may tôi đúng lúc gặp được Tịch Thất, cô ấy..."
"Nói trọng điểm đi!"
"Ách...Hai năm trước người lái xe đâm vào xe cứu chủ nhân là...là thiếu chủ!"
"Cái gì?"
"Tôi nghe Tịch Thất nói khi đó trước khi lên máy bay thiếu chủ chợt nhớ tới có một món quà chưa giao cho chủ nhân nên mượn xe Tịch Thất trở về, không ngờ trên đường vô tình gặp được cảnh chủ nhân bị tập kích nên thiếu chủ mới...."
"Ta biết rồi" Lời tiếp theo không cần Lạc Nhất nói cô ấy cũng biết rồi, lúc đó cô ấy đến hiện trường chỉ thấy cảnh sơ xác tiêu điều, chiếc xe kia bị biến dạng nghiêm trọng chứng tỏ người trong xe bị thương nặng đến thế nào, tuy cô ấy biết trong đầu Lạc Vũ có mãnh vỡ nhưng kì thực không biết nguyên nhân xuất hiện mảnh vỡ kia, bây giờ phải làm sao nói cho Lạc Hàn biết đây?
"Chuyện gì!" Từ khi nhận được cuộc gọi kia, sắc mặt của Thẩm Mặc càng tệ hơn trước, luôn thường thường nhìn cô không dám mở miệng, trong lòng Lạc Hàn có dự cảm không tốt chỉ đành mở miệng dùng thanh âm không thể lạnh hơn hỏi Thẩm Mặc khiến cho cả người Thẩm Mặc run một cái
"Là Lạc Nhất! Hắn...hắn nói...tai nạn của của ngươi ở hai năm trước...người cứu ngươi là..."
"Là Lạc Vũ" Thẩm Mặc cứ ấm a ấp úng cứ luôn do dự mãi, cho nên Tịnh Kỳ lên tiếng nói trước, tuy nàng ấy từng hứa với Lạc Vũ sẽ giữ bí mật, nhưng mà hiện giờ chuyện đã càng đi càng quá xa rồi, nàng ấy không biết khi xưa hứa với Lạc Vũ có phải là sai rồi hay không, nếu cô có thể cho cái tên Lạc Hàn ngu ngốc này biết sớm một chút, không chừng mọi chuyện sẽ không đến bước đường như hôm nay
Hai con người, bốn con mắt mang theo nghi vấn, kinh ngạc đều nhìn chung một hướng, mà hướng đó không ai khác chính là Tịnh Kỳ, nàng ấy vừa muốn mở miệng thì Lạc Vũ từ trong phòng phẫu thuật được đẩy ra ngoài thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt, ba người cũng không nói thêm nữa nối gót theo người nằm trên giường bệnh kia
"Trước khi gặp được em ấy ta không biết giữa ngươi và em ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà bắt đầu từ ngày ta trở thành bác sĩ chủ trị của em ấy thì trong lòng ta mang theo rất nhiều nghi vấn, rốt cuộc tai nạn nghiêm trọng đến mức nào để cho em ấy bị thương đến nhiều chỗ như vậy, mỗi một chỗ đều như điểm chí mạng của em ấy, ngươi có biết không, khi ta nhận được bệnh án của em ấy ngay cả bản thân ta cũng cả kinh đó.
Chân trái và tay phải hầu như bị gãy nát chỉ đành dùng ốc cố định, còn nữa xương sườn thì bị gãy mấy đoạn trực tiếp đâm vào phổi, thế nhưng trước đó chức năng phổi của em ấy hình như có vấn đề, sau tai nạn kia thì lại càng tệ hơn, suốt cả một năm mấy phải thở bằng máy không cách nào không thể thiếu được. Nhưng những thương tích đó cũng không đáng kể là gì, vết thương nghiêm trọng nhất lại ở trên đầu, ta không biết nguyên nhân gì trong não em ấy có một mãnh vỡ thủy tinh nằm sâu trong não gần động mạch và dây thần kinh thị giác, trước đó theo thăm khám nếu phẫu thuật thì nguy cơ mất mạng là trăm phần trăm, nhưng nếu không phẫu thuật em ấy có thể còn có thời gian năm năm.
Từ khi ta tiếp nhận em ấy, luôn cẩn thận chăm sóc em ấy từng ly từng tí, trong khoảng giai đoạn đầu em ấy thường xuyên ra vào phòng cấp cứu, nhiều lúc ta thật muốn từ bỏ, để em ấy có thể ra đi một cách không đau khổ, thế nhưng càng về sau ta càng phát hiện con người này tựa hồ có ý chí sinh tồn rất cao, mỗi lần ta muốn bỏ cuộc thì em ấy lại không bỏ cuộc...cho đến một năm sau đó em ấy mới tỉnh lại, nhưng ngươi có biết không? Vừa tỉnh lại em ấy lại muốn gọi điện thoại, mà người được gọi không ai khác chính là ngươi đó, ta không biết khi đó ngươi nói gì với em ấy, nhưng khi cuộc điện thoại kết thúc thì cả người em ấy ủ rủ không vui, tay nắm chặt lấy điện thoại không buông, khóe mắt đỏ ửng tựa như giây sau tràn mi mà ra
Sau đó ta dành cả một năm bồi em ấy cùng tập vật lý trị liệu, dựa theo tình hình sức khỏe của em ấy thì lấy khoảng thời gian một năm căn bản không thể nào hồi phục như trước đó, nhưng chỉ vì muốn giữ lời hứa với ngươi 2 năm trở về, em ấy liều cả mạng ngày nào cũng tập vượt quá thời gian quy định để sớm ngày trở về gặp lại ngươi. Còn ngươi thì sao?
Từ khi em ấy về ngươi đối với em ấy thế nào, chỉ vì việc mất một bảng hợp đồng nhỏ ngươi đánh đến hai tay em ấy đều sưng đỏ, lúc ấy, khi ta nhận được điện thoại chạy đến thì phát hiện em ấy ôm chặt ngực ngã trên đất, ngươi có tìm hiểu nguyên nhân tại sao không? Chỉ vì ảnh hưởng của mảnh vỡ thủy tinh, nên thường xuyên quên trước quên sao, tình trạng đau đầu cũng gần như không buông tha cho em ấy!
Có một lần ta chỉ sang nước ngoài một thời gian tìm hiểu phương pháp mới nhất chữa trị cho em ấy, kết quả, chỉ vì không muốn để Thẩm Mặc thông báo cho ngươi biết em ấy lại tự ý mở cửa nhảy xuống xe, nếu lúc đó xe phía sau không phải ta lái hậu quả ngươi có lường trước được hay không? Rốt cuộc ngươi có biết hay không? Có muốn hiểu hay không?
Còn nữa, việc Lạc Vũ bị bắt vì sử dụng hàng cấm..."
"Được rồi Tịnh Kỳ, ngươi đừng nói nữa có được không?"
"Hãy để ta nói, khi đó ngươi chỉ vì chuyện đó mà đánh em ấy đến nôn máu ngất trước cửa Lạc gia, mỗi lần ngươi cho rằng em ấy phạm sai ngươi đều dùng bạo lực, bởi vì ngươi bất lực ngươi không có cách dạy tiểu Vũ cái gì là đúng cái gì là sai, mỗi lần em ấy làm sai ngươi đều lấy đòn roi ra để xử lý ép buột em ấy phải làm theo mệnh lệnh của ngươi, chứ không phải những mẫu thân của nhà khác phân tích cho em ấy biết cái sai, dần dần nó đã trở thành bản năng của ngươi...nhưng mà!"
"Được rồi, coi như ngươi ta xin ngươi đi, đừng nói nữa" Thẩm Mặc thấy Tịnh Kỳ càng nói càng say xưa, còn Lạc Hàn chỉ im lặng lắng nghe, mắt nhìn chăm chăm người trên giường cấm đầy ống li ti trong phòng hồi sức cấp cứu kia, sắc mặt cô tựa hồ càng ngày càng khó coi cực kì, Thẩm Mặc vừa nắm lấy tay Tịnh Kỳ lắc qua lắc lại, mang theo thanh âm như van xin Tịnh Kỳ đừng nói nữa
"Được rồi, nghe lời ngươi không nói nữa! Chuyện khác để tự cô ấy tìm hiểu đi" thấy Thẩm Mặc rưng rưng nước mắt đáng thương cực kì, Tịnh Kỳ cũng không nỡ nên đành nói đến đây
"Lạc Hàn, ngươi cũng đừng lo lắng quá, tiểu Vũ nhất định sẽ bình an tỉnh lại, ah...cũng giống như tai nạn xe trước đó vậy, bác sĩ cũng nói không qua được nhưng cuối cùng cũng từ quỷ môn quan vòng trở về sao?
"Ta muốn yên tĩnh!"
"Ta thấy trước tiên ngươi băng bó vết thương trên tay mình, thay một bộ y phục..."
"Cút!" Thẩm Mặc lại định khuyên can nhưng khi nghe thanh âm mang theo sát khí đuổi người của cô cũng vội thu miệng, kéo theo Tịnh Kỳ rời khỏi, trước khi hai người rời khỏi, Tịnh Kỳ cầm một quyển tập nho nhỏ đưa vào tay Lạc Hàn, chỉ nói đây là nhật kí của tiểu Vũ, muốn cô cố gắng đọc lấy nó
Bên ngoài phòng bệnh lần nữa yên tĩnh trở lại, không khí xung quanh vì khí tràng của cô mà trở nên càng lạnh thêm mấy độ, nhìn theo trên người đồ vật nhỏ cấm đầy ống nhựa, màu trắng của băng vải khắp nơi khiến người ta chói mắt, tuy trên mặt mang theo mặt nạ dưỡng khí nhưng không thể nào giấu đi sắc mặt trắng bệch đến như xác chết kia, hai đầu chân mày nhíu chặt như đang chịu thống khổ gì
Lạc Hàn dùng bàn tay phủ lên mảnh kính vuốt ve nơi gương mặt của Lạc Vũ, tay còn lại nắm chặt lấy quyển nhật kí, hận không thể chính mình thay đứa nhỏ chịu phần thống khổ kia
Đứng mãi cho đến khi hai chân tê cứng cô mới chợt nhớ trên tay mình còn cầm một đồ vật, mà đồ vật kia cũng không phải là thứ gì là quyển nhật kí trước khi đi Tịnh Kỳ giao cho cô
Bề ngoài quyển nhật kí có vẻ không bắt mắt lắm, bìa ngoài sơ xác do năm tháng để lại, mặt trước trên bìa có hình của một con sói xám nhe nanh trợn mắt há mồm to như muốn ăn tươi nuốt sống vật gì đó, mà vật gì đó chính là một con thỏ đang nhảy nhót chơi đùa với củ cà rốt của mình trên đầu con sói, vẻ mặt mang đầy sự châm chọc và trêu ghẹo
Lạc Hàn nhẹ nhàng mở ra quyển nhật kí, sợ chính mình quá mạnh tay làm hư đi hoặc làm nhăng quyển nhật kí Lạc Vũ luôn nâng niu kia
Ngày đầu tiên viết quyển nhật kí này chính là ngày Lạc Vũ xuất viện sau khi vụ bắt cóc kia xảy ra, là lúc cô đưa đồ vật nhỏ ra bờ biển dạo chơi, trong đây viết bao nhiêu kỳ vọng, bao nhiêu mơ ước của một thiếu nữ vừa mới lớn
Cho đến một ngày
Ngày x tháng x: Chẳng qua là một tên Lưu Minh Triết thôi mà, mẫu thân có cần ra tay với mình nặng như vậy không? Ô ô... chỉ cho người dạy dỗ hắn một trận vậy mà trong mắt mẫu thân mang theo sát ý muốn giết mình? Chẳng lẽ vị trí của mình trong lòng mẫu thân không bằng hắn sao? Tại sao vậy?
Đột nhiên nhớ đến có đồ vật chưa đích thân tặng cho mẫu thân, rất chờ đợi thấy được biểu tình vạn năm bất biến của mẫu thân khi thấy chiếc hộp be bé này, thế nhưng tại sao người lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ địch nhìn mình như thế chứ?, mình lại làm chuyện gì sai sao?
Ngày x tháng x: Đau quá, thì ra cảm giác bị người mình tin tưởng phản bội là như thế, chẳng trách khi xưa mẫu thân muốn tận tay đánh chết mình khi biết mình phản bội Lạc gia, có phải khi đó người cũng từng đau như vậy không? Thật hối hận khi xưa đối kháng với người, nếu như có thể quay trở về quá khứ thì tốt biết mấy!
Thì ra mình có ba, nhưng tại sao người ba này lại đột nhiên xông vào cuộc sống bình yên của hai mẹ con mình chứ? Không muốn, thật không muốn!
Ngày x tháng x: Trong lòng mẫu thân mình luôn là xúc sinh thường xuyên phản bội người sao, tại sao người lại luôn không tin mình, cho dù thế nào mình cũng không có ý muốn hại người dù chỉ một tổn thương nhỏ chứ? Đặt niềm tin vào một người khó đến vậy sao, một lần phản bội thì không thể rửa sạch vết nhơ này sao?
Đau, thật sự đau quá, hôm nay mẫu thân không chút nương tay đánh đến đau quá, hình như vết thương dưới bụng lại bị rách ra rồi! nhưng mà tựa hồ kém hơn đau lòng rất nhiều
Ngày x tháng x: Gần đây Tịch Thất tại sao nhiều chuyện như vậy chứ, nói cái gì vết thương nhiễm trùng, gì mà phổi bị tổn thương nghiêm trọng chứ?, cô ấy cho rằng lấy mấy lý do này gạt mình thì có thể chia cách mình khỏi mẫu thân sao, mình dễ bị gạt vậy sao? Rất muốn về Lạc gia a, rất muốn...
Ngày x tháng x: Cuối cùng cũng trở về được Lạc gia rồi, nhưng mà tại sao cảm thấy người trước mắt xa lạ đến như vậy chứ, mình không biết mấy tin nhắn kia tại sao có trong điện thoại của mình, thế nhưng mỗi lần như thế người luôn lựa chọn tin những thứ nhìn thấy, nghe thấy mà tại sao không dành ra một chút xíu tin tưởng cho mình chứ, giữa người yêu với nhau quan trọng nhất là tin tưởng không phải sao, càng huống hồ quan hệ giữa mình và người....
Tan nát rồi, có phải tình cảm giữa hai người chúng ta cũng giống như bức ảnh này hay không, nứt rồi cũng không có cách lành lại được
Ngày x tháng x: Mẫu thân thật sự không cần tiểu Vũ nữa rồi sao, rất muốn không nhìn thấy con nữa sao? Rất muốn đuổi con ra nước ngoài như vậy sao?
Ngày x tháng x: Kết thúc rồi, tất cả kết thúc rồi, Thất Nguyệt Thập Ngũ cuối cùng không còn rồi, sẽ không có thế lực nào có thể đối kháng với Lạc gia nữa rồi, xem như đây là món quà tặng nữ vương trước khi ra nước ngoài vậy, thế nhưng tại sao trong lòng mình đau quá, họ rõ ràng là vợ chồng, ôm nhau là chuyện bình thường nhất thế gian này, nhưng mà tim mình hình như có ai đang bóp lấy nó, không cho nó thở, khó chịu quá, có ai có thể đến giúp mình không?
Nguyệt Dạ chết rồi, phải làm sao giao phó với gia đình của hắn đây? rất muốn theo sắp xếp của người sang Mĩ du học a, nhưng mà...
Ngày x tháng x: Chút nữa thì lên máy bay rồi, không biết sau này có cơ hội trở về không, nhưng mà mẫu thân, con vô tội a, tất cả mọi chuyện con đều không biết, tại sao người lại đối xử với con như vậy? Tại sao người lại không tin con chứ? Oan khuất này con phải đem theo qua thế giới bên kia sao?....
Thời gian của nhật kí đến đây đột nhiên bị gián đoạn, theo như lời của Thẩm Mặc nói, có lẽ đây là khoảng thời gian Lạc Vũ gặp tai nạn
Thời gian kéo dài kéo dài cho đến một năm sau đó
Ngày x tháng x: Rất lâu rồi mới viết lại nhật kí nha, thật nhớ a
Ở bên đây lại quen biết được một tỷ tỷ rất ôn nhu a, nhưng mà đôi lúc cũng thật là hung dữ a
Lần đầu sau 1 năm gọi điện thoại về cho nữ vương, chưa kịp nói gì thì bị giọng lạnh lùng của người triệu hồi về rồi, tình hình mình bây giờ có thể về sao?
Ngày x tháng x: Tập vật lý trị liệu thật là khổ a, ngày nào cũng bị ánh mắt như muốn giết người của Tịnh Kỳ tỷ dọa đến lông cũng dựng lên luôn ô ô, thế nhưng vẫn không bằng một cái trừng của nữ vương nha
Ngày x tháng x: Đầu hôm nay thật đau quá, thật rất muốn có mẫu thân bên cạnh a
Ngày x tháng x: Tịch Thất rốt cuộc tìm được Nam Kì rồi, thế nhưng...haizz...hy vọng kỳ tích xuất hiện cho họ...cũng hy vọng xuất hiện kỳ tích cho chính mình!!!!
Ngày x tháng x: cuối cùng cũng có thể trở về Lạc gia rồi, rất mong chờ a...
Ngày x tháng x: Thật quá lâu rồi mới nhìn thấy được mẫu thân, thế nhưng chưa kịp nói vài câu đã bị chửi sấp mặt luôn, mà hình như người ốm đi rất nhiều, là quá bận rộn không chăm sóc tốt chính mình sao?
Ngày x thàng x: Ngày đâu tiên đến công ty làm việc thì lại đến trễ, thật mất mặt a, đã vậy còn ngủ gật bị dì Mặc bắt tại trận, dì Mặc xuống tai thật không lưu tình mà, thật đau a, còn đau hơn cả nữ vương đích thân ra tay nữa, ô ô, cái đầu này càng ngày càng vô dụng rồi!!
Ngày x tháng x: Hôm nay biết được tình sử của dì Mặc và Tịnh Kỳ tỷ nha, không biết ai công ai thụ nhỉ?
Ngày x tháng x: Gần đây ngay cả thuốc dường như không trị nổi cái chứng mất trí rồi, cả họp đồng cũng không biết ném ở đâu, còn bị nữ vương hung hăng đánh cho một trận, bây giờ ngay cả tay cầm viết cũng muốn cầm không nổi nữa...nhưng mà rất may nữ vương cái gì cũng không phát hiện...phù!!...
Ngày x tháng x: Lần nữa lại bị nữ vương bắt gặp ngủ gật tại trận, còn bị mắng thúi một chập, Lạc Vũ a Lạc Vũ, ngươi có thể cố gắng một chút nữa hay không? Người ta làm càng ngày càng tiến bộ, ngươi a, càng làm càng thụt lùi...haizz
Ngày x tháng x: Rất nguy hiểm a, nếu không phải chính mình liều mạng nhảy xuống xe thì dì Mặc thông báo cho nữ vương rồi, tuy bị xay xát một chút nhưng cũng đáng...hì hì...phù!!
Ngày x tháng x: Niềm tin không đáng đồng tiền vậy sao? tại sao mỗi lần liên quan đến hàng cấm thì nữ vương lại quy tội lên đầu mình chứ? Lại lần nữa đuổi mình ra khỏi Lạc gia!
Ngày x tháng x: Không phải nói còn 5 năm nữa sao, tại sao chỉ còn lại 2 tháng chứ, phải làm sao đây, mình sợ quá, rất sợ...vẫn may mình bị đuổi khỏi Lạc gia rồi...
Chị Tịnh Kỳ, nếu như em chết rồi, hy vọng chị có thể dùng tro cốt của em làm thành một chiếc vòng âm thầm tặng cho nữ vương, chỉ cần mỗi ngày có thể ở bên người, vậy thì đủ rồi...
Nhật kí đến đây kết thúc, những chuyện sau đó có lẽ Lạc Vũ chưa kịp viết tiếp và cũng không biết đến khi nào nàng có cơ hội viết tiếp hoặc là....Lạc Hàn khép lại quyển nhật kí, phát hiện mặt sau là một bức hình vẫn là một con sói nhe nang trợn mắt nhưng ánh mắt không giống như bìa trước, ánh mắt này mang theo sát ý muốn lấy mạng người khác, bên một góc của quyển nhật kí là ảnh một con thỏ trốn bên góc tường run rẫy sợ hãi mà không phải cầm củ cà rốt nhảy nhót như bìa trước. Hình ảnh như vậy chứng minh chủ nhân của nó cũng đang sợ hãi đang run sợ, giống như con người đứng dưới lưỡi hái của tử thần
Lạc Hàn ôm chặt quyển nhật kí vào lòng, ngồi trượt xuống đất, dùng gò má tiếp xúc với bìa giấy thô ráp kia, ngửi lấy mùi hương trên người Lạc Vũ còn xót lại trên nhật kí, cả người cô lúc này run đến lợi hại, hình như có dịch thể nóng bỏng nào đó làm ướt cả hai gò má
Cô là người lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng không có nghĩa là cô không có tình cảm, có lẽ chỉ có Lạc Vũ là điểm yếu duy nhất của cô, cô căm ghét phản bội, cô chỉ tin vào mắt thấy tai nghe, trước giờ chưa bao giờ đặt mình vào ai để suy nghĩ, nhưng mà tựa hồ lần này cô sai rồi, sai đến rất nghiêm trọng, sai đến có lẽ sẽ trả giá bằng cả tính mạng của người thân cô còn là....người cô yêu, đúng, là yêu!
Quan trọng nhất của tình yêu không phải nên tin tưởng nhau sao? Cho dù đôi bên có yêu nhau đến trình độ nào nếu như không tin tưởng nhau liệu tình yêu này có kéo dài dược hay không? Cô luôn miệng nói Lạc Vũ là đứa trẻ ngốc, nhưng có lẽ người di truyền cho nàng chính là bản thân cô. Cô trước giờ luôn cao cao tại thượng, luôn cho rằng tất cả những việc mình quyết định đều là đúng đều là chân lý, nhưng bây giờ thì sao, cô hối hận, thật sự hối hận khi xưa không cho Lạc Vũ cơ hội nói rõ tất cả sự việc
"Tiểu Vũ, mẹ sai rồi, coi như vì mẹ cũng vì con, con phải cố gắng sống tiếp, có được không? coi như cho mẹ một cơ hội bù đắp cho con, có được không? Có được hay không?"
**
"Chuyện điều tra thế nào rồi?"
"Chủ nhân, người vẫn không tìm được, tựa hồ là biến mất khỏi thế gian này"
"Vô dụng!" tiếng tách trà tan nát kèm theo tiếng thét vang lên khiến cho người nghe mềm cả hai chân, từ sau sự việc kia đã xảy ra một tháng rồi, Lạc Vũ vẫn trong tình trạng mê mang không tỉnh, Lưu Minh Triết cũng tựa hồ như bốc khói khỏi thế gian này, Lạc Hàn trong một tháng qua vừa xử lý chuyện Lạc gia phải chạy tới chạy lui giữa bệnh viện và Lạc gia khiến cô gầy thêm một vòng, sắc mặt tệ đến không thể tệ hơn
"Tiếp tục điều tra, ra ngoài!"
"Vâng!"
"Reng reng reng"
"Alo!"
"Lạc Hàn, tiểu Vũ...."
"Tiểu Vũ thế nào? Ta đến liền!" Vừa đuổi Lạc Nhất ra khỏi phòng làm việc, Lạc Hàn tựa lưng vào ghế xoa lấy hai bên thái dương đau đến lợi hại, vừa định nhắm mắt dưỡng thần thì Thẩm Mặc gọi điện thoại đến, giọng nói mang theo run rẫy, cô không kịp đợi đối phương nói tiếp liền trực tiếp gác điện thoại lái xe như bay chạy đến hướng bệnh viện
"Thế nào? Xảy ra chuyện gì?" Lúc Lạc Hàn đến nơi thì Lạc Vũ đã bị đưa vào phòng cấp cứu, Thẩm Mặc sợ run người đứng ở đó thút thít, vừa rồi cô ấy chỉ đi lấy nước một chút, vừa quay vào thì nghe tiếng máy trên người Lạc Vũ kêu inh ỏi, cô ấy vội nhấn nút gọi bác sĩ, không ngừng khuyến khích bên tai Lạc Vũ, sau đó vội vàng gọi cho Lạc Hàn
Thời gian phẫu thuật kéo dài đến hai tiếng cuối cùng cũng kết thúc bình an vô sự, Tịnh Kỳ tháo khẩu trang xuống nhìn sâu vào con ngươi của Lạc Hàn, sau đó nhanh chóng dời đi tầm mắt
"Ta nghĩ ngươi nên ra quyết định đi!"
"Là ý gì?"
"Vì mãnh vỡ thủy tinh nằm sâu trong não, trước đó tiểu Vũ chỉ có hai tháng, bây giờ đã qua phân nữa thời gian rồi, nếu như cứ như vậy tiếp tục, ta sợ....trước đó ta có liên lạc được một bác sĩ chuyên khoa não nổi tiếng ở Đài Loan đã quy ẩn một thời gian, nếu như có cô ấy tham gia ta nghĩ cơ hội sống sót của tiểu Vũ sẽ được tăng cao"
"Bao nhiêu phần trăm?"
"Khoảng 30%"
"Nếu không phẫu thuật?"
"Không đến một tuần"
"Phẫu thuật!" chỉ hai chữ nhưng dường như đã rút hết tất cả khí lực của cô, thay vì chờ đợi cái chết, thà rằng liều một phen, nếu như may mắn thì họ còn có nhau cả đời, nếu như không may thì....
"Được, ta sẽ liên lạc với cô ấy!"
Bước vào phòng bệnh của Lạc Vũ, Lạc Hàn ngồi cạnh bên giường nàng, sít sao nhìn con người bé nhỏ trên giường kia vừa được đưa trở về phòng bệnh chăm sóc, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng nâng lấy tay phải lạnh lẽo của nàng áp vào bên má của chính mình, sau đó nhẹ nhàng hôn lên những ngón tay đầy băng gạt kia
"Con sẽ đồng ý có đúng không?" Lạc Hàn tin nếu như Lạc Vũ có ý thức nàng cũng sẽ đồng ý phẫu thuật, tuy nàng luôn là đứa trẻ nhát gan sợ này sợ nọ nhưng nếu đối mặt vấn đề này cô tin nàng sẽ quyết định giống cô
**
Tuy nguy cơ rất cao thế nhưng không thể không phẫu thuật, cho nên lần này hai mẹ con cô đang đánh cược với vận mệnh và kết quả là họ thắng, cuộc phẫu thuật kéo dài cả 23 tiếng đồng hồ, Lạc Hàn và Thẩm Mặc ngồi ngoài phòng phẫu thuật tâm trạng thấp thỏm không yên, mỗi lần có ý tá đi ngang qua họ không dám ngăn cản sợ làm ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật, cho đến khi đèn phòng phẫu thuật tối xuống, hai bóng người mang khẩu trang xuất hiện trước cửa phẫu thuật
"Tịnh Kỳ, thế nào rồi?"
"Khụ khụ..."
"Ách...Tịnh Kỳ, thế nào rồi?" Thẩm Mặc vì quá vội vàng chạy đến ôm lấy cánh tay của một người trong đó hỏi, ai ngờ cô ấy ôm lộn người khiến cho Tịnh Kỳ đứng kế bên đen cả mặt, đành ho khan vài tiếng nhắc nhở
"Trước mắt ca phẫu thuật của bệnh nhân trước mắt được tính là thành công nếu như trong 24 giờ kế tiếp không xảy ra ngoài ý muốn gì, trước mắt tuy là thành công nhưng do mảnh vỡ một thời gian dài nằm sâu trong não có ảnh hưởng đến trí nhớ hay không đợi sau khi bệnh nhân tỉnh lại mới biết chính xác được" Một nữ bác sĩ tháo xuống khẩu trang lộ ra gương mặt mang theo nụ cười ôn nhu lên tiếng
Trước đó cô nhận được email của một học muội nhờ cô xuất thủ cứu người, bệnh nhân lại là người thân của bạn tốt của học muội cô, trước đó cô cùng người yêu quy ẩn vì muốn tận hưởng cuộc sống của hai người, nhưng lần này người ra mặt lại là học muội khi xưa giúp cô rất nhiều, nên cô chỉ đành âm thầm lén lút giấu người yêu chạy đến đây phẫu thuật
"Bác sĩ, xin hỏi cô tên gì, tôi có thể làm bạn với cô không?" Khi nghe được phẫu thuật của Lạc Vũ thành công, những người ở đây đều thở phào một hơi, đặc biệt là Lạc Hàn, khóe miệng cô khơi lên một độ cong nhẹ, riêng về Thẩm Mặc khi thấy người bác sĩ kia tháo khẩu trang xuống, hai mắt cô ấy như đèn pha sáng lấp lánh nhìn chăm chăm không chịu di dời khiến cho Tịnh Kỳ đứng kế bên đổ đầy một hủ giấm to
"Thẩm Mặc, ta nghĩ ngươi lo chuyện hơi nhiều rồi nga!" Tịnh Kỳ bước tới một bước đưa tay kéo lấy tai của cô ấy còn vặn 360 độ khiến người sau hú lên một trận, cũng làm người bác sĩ kia che miệng cười thầm
"Tôi tên Phương Tư Dao, tôi...." Phương Tư Dao vừa định nói thêm thì lúc này y tá kế bên chạy đến đưa điện thoại cho cô, nhìn lên màn hình có cả 60 cuộc gọi nhỡ từ phu nhân khiến cả người cô toát cả da gà, cô thầm nghĩ kì này chết chắc rồi. Vừa định nhấn gọi lại ai ngờ điện thoại bên kia lại gọi đến
"Alo, Hiểu Đình! Chị..."
"Phương Tư Dao, chị cút trở về cho em, còn dám lén la lén lút giấu em đi phẫu thuật nữa, tối nay về cho chị quỳ bàn phím nát gối mới thôi!...." Thanh âm của Giang Hiểu Đình mang theo tức giận kèm trêu chọc, loa của điện thoại tuy nhỏ thế nhưng trong bệnh viện yên ắng đủ để lọt vào tai của người ở hiện trường
"Khụ...khụ...chị...lập tức về liền!" Phương Tư Dao nhận thấy ánh mắt khác lạ của người xung quanh, chỉ đành ho khan vài tiếng phá tan bầu không khí bối rối, lập tức treo máy, chạy như bay về nhà
"Cục cưng! Tối nay ngươi đi mua một cái bàn phím về nhà, ha?" Tịnh Kỳ liếc xéo Thẩm Mặc, trên mặt mang theo nghiền ngẫm từng chữ nói đến rõ ràng khiến Thẩm Mặc đen mặt tại chỗ
"Ách...Lạc Hàn, ta cùng ngươi chăm sóc Lạc Vũ!"
"Không cần đâu, ta muốn tự mình chăm sóc tiểu Vũ, ngươi trở về nghỉ ngơi đi!" Thẩm Mặt dùng cặp mắt cầu cứu nhìn Lạc Hàn, ai ngờ Lạc Hàn lúc này chỉ chăm chăm nhìn Lạc Vũ được đưa ra phòng phẫu thuật không đếm xỉa đến cô ấy, còn kêu cô về nhà nghỉ ngơi, khác nào đưa cô dâng đến miệng của Tịnh Kỳ?
Lúc này cũng không ai lo lắng cho người nào đó chuẩn bị cầm áo blue quỳ bàn phím nhận tội với phu nhân!!!
Và đúng như lời Phương Tư Dao nói ca phẫu thuật của Lạc Vũ rất thành công, đến 1 tuần sau đó đồ vật nhỏ nằm trên giường chính thức tỉnh lại, mở ra cặp mắt mông lung nhìn khắp căn phòng trắng toát, lướt mắt thấy khung ảnh lành lặn đặt trên đầu tủ, nhìn xuống thì thấy được một người mệt mỏi nhắm mắt tựa bên thành giường ngủ rất trầm, Lạc Vũ cố sức nâng lấy tay phải đầy băng gạt muốn chạm vào gương mặt Lạc Hàn nhưng sợ cô tỉnh giấc chỉ đành dừng lại ở giữa không trung
Giống như là tâm linh cảm ứng, Lạc Hàn đột nhiên mở mắt ra nhìn thấy cánh tay dừng ở trên không khiến cô sửng sốt, cảnh này tựa hồ trong mỗi giấc mộng của cô đều muốn nhìn thấy, lúc này tuy mặt cô không biểu tình nhưng trong lòng mừng rỡ như điên, nhảy nhót vô cùng
"Mẹ!" chỉ là một tiếng gọi mẹ khiến cho Lạc Hàn hồi phục tinh thần vội nhấn nút kêu bác sĩ rồi nắm chặt lấy tay của nàng vuốt lên má mình, cô biết tiểu Vũ nhà cô muốn làm gì
"Không sao, đã qua đi rồi, không sao đâu"
"Ân"
Không biết là nói với Lạc Vũ hay nói với chính mình, chỉ vỏn vẹn mấy từ cũng khiến hai mẹ con đỏ cả hốc mắt, giống như cặp tình nhân xa cách nhau mấy trăm năm mấy ngàn năm mới được gặp lại
"Đau" Lạc Hàn thấy đồ vật nhỏ kêu đau vội vàng ngồi lên giường đem nàng tựa vào ngực mình miệng thì luôn thổi tay cho đồ vật nhỏ, dỗ dành nàng, Lạc Vũ thì híp mắt hưởng thụ, đem lưng xê dịch cọ cọ lấy bộ ngực của Lạc Hàn tìm một vị trí thoải mái nhất chờ bác sĩ đến kiểm tra
**
Thời gian dưỡng bệnh sau đó hầu như Lạc Hàn sủng đồ vật nhỏ lên trời, nàng muốn gì đều cho nàng tất cả, chỉ trừ việc tập vật lí trị liệu, mỗi khi Lạc Vũ õng ẹo than mệt lười nhát thì đều nhận được cái trừng của Lạc Hàn thì đều rủ đầu thút thít
Hai tháng sau
Buổi sáng vừa bồi Lạc Vũ tập vật lí trị liệu xong, Lạc Hàn vội đến công ty, hôm nay công ty có một cuộc họp quan trọng cho nên cô không thể không có mặt được, vấn đề là vừa họp được 3 phần 4 thì điện thoại cô vang lên
"Alo, cái gì, tại sao lại mất tích, ta đến liền!" Vừa nhận được điện thoại thì y tá của bệnh viện thông báo không tìm được Lạc Vũ, nàng mất tích rồi, Lạc Hàn không đợi cuộc họp kết thúc trực tiếp bỏ lại đám nhân viên cho Thẩm Mặc tự mình xử lý, mọi người cũng xem đây là chuyện thường nên không ý kiến gì. Chỉ là một khoảng thời gian không trông coi đồ vật nhỏ, nàng lại mất tích? Lạc Hàn lại sợ tiểu Vũ nhà cô bị tên Lưu Minh Triết mất tích kia bắt cóc, một lần cô đã quá sợ rồi, không muốn cũng không thể chịu đựng được nổi thống khổ kia lần nào nữa hết
Lạc Hàn lái xe chạy kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm được người, bên phía người của Lạc gia cũng không tìm được, cho đến trời sập tối Lạc Hàn lái xe đi ngang qua một con hẻm nhỏ thì vô tình thấy được một bóng người bé nhỏ ngồi co rúc ở một góc tường, trong lòng còn ôm theo một túi đồ nhỏ
Lạc Hàn xuống xe, chậm rãi đi từ từ về phía Lạc Vũ, dường như nghe được tiếng bước chân người, thân thể của con người bé nhỏ kia run lên, đầu lại vùi đến càng thấp, hai tay ôm càng chặt túi đồ trong người, nhìn đến trái tim cô cũng nhói theo
"Tiểu Vũ!"
Nghe được thanh âm quen thuộc, gương mặt Lạc Vũ mang theo hai hàng nước mắt ngẩng lên nhìn Lạc Hàn, có lẽ do khóc quá lâu hai mắt của nàng đều đỏ ửng hơi sưng lên, Lạc Hàn bước nhanh tới dùng hai tay ấm áp áp lên hai gò má lạnh lẽo của nàng, dùng cặp mắt mang đầy ôn nhu dỗ dành đứa nhỏ
"Mẹ! Ô ô..." Thấy được Lạc Hàn, tiểu Vũ như thấy được cứu binh, chỉ kêu được tiếng mẹ rồi lại khóc càng to hơn
"Sao lại ở chỗ này?" Lạc Hàn lau đi nước mắt cho đứa nhỏ rồi bồng lấy đứa nhỏ đi đến phía xe đậu gần đó
"Con muốn mua bữa trưa tới cho người thế nhưng....thế nhưng...con...con đi lạc...tìm...tìm không được công ty, cũng tìm không được đường về...ô...ô" Vừa nói vừa khóc, lại còn không quên đem túi đồ ăn trong người đưa đến trước mặt Lạc Hàn
Tìm không được đường sao?, lúc trước tiểu Vũ nhà cô tuy thường lạc đường nhưng mà không đến mức bây giờ ngay cả đường cũng không nhận ra, đây rốt cuộc là tình hình gì? Lạc Hàn vừa bồng vừa vỗ lưng trấn tĩnh lại đứa nhỏ cho đến lên xe, thì con người kia đã ngủ đi, cô nhanh chóng phi xe chạy đến bệnh viện
"Ta đã thay tiểu Vũ kiểm tra rồi, có lẽ ngày mai sẽ có kết quả, trước mắt để em ấy nghỉ ngơi đi!"
"Ừm" Lạc Hàn ngồi bên cạnh giường xoa lấy gương mặt ngủ mê man của Lạc Vũ mà cảm thấy nhói lòng, chỉ vì đi sai một bước mà bước bước sau đó lại càng sai, sai sai đến cuối cùng hậu quả đều do tiểu Vũ nhà cô gánh chịu
Cả buổi tối hôm đó Lạc Hàn luôn bồi bên cạnh Lạc Vũ, không rời khỏi nàng một bước, đến sáng sớm hôm sau Lạc Hàn nhận được điện thoại của Lạc Nhất thông báo tìm được tung tích của Lưu Minh Triết, cô vội giao Lạc Vũ lại cho Tịnh Kỳ chăm sóc, cô muốn đích thân bắt được hắn, muốn hắn trả lại tất cả những thống khổ Lạc Vũ phải chịu, ai ngờ người vừa đến nơi thì tên kia đã đào tẩu mất, còn thân mang vết thương nặng trên chân, ôm lấy một vali lớn nhảy xuống biển lần nữa mất tích
Lạc Hàn ôm một bụng tức sau khi mắng Lạc Nhất một trận lại chạy về bệnh viện, không ngờ được vào phòng bệnh thì Lạc Vũ lại không thấy, Lạc Hàn vào phòng vệ sinh tìm người cũng không thấy, có lẽ Tịnh Kỳ dẫn nàng đi kiểm tra sức khỏe, cho nên cô cũng ra ngoài đi tìm Tịnh Kỳ, kết quả ở trước cửa đụng phải Tịnh Kỳ đang cầm bảng báo cáo bệnh án của Lạc Vũ
"Gặp được ngươi đúng lúc quá, báo cáo vừa ra, xảy ra vấn đề nghiêm trọng rồi, trước đó phẫu thuật não của tiểu Vũ rất thành công, nhưng trong người em ấy vốn còn xót lại một ít chất độc, thừa dịp não lần nữa bị tổn thương cho nên tấn công vào, trước mắt có thể sẽ gây mất trí nhớ một phần, làm cho trí nhớ hỗn loạn, nếu như không có thuốc giải ta sợ trí nhớ của em ấy sẽ hoàn toàn bị mất đi" Trước đó Tịnh Kỳ cũng nghiên cứu tìm thuốc giải cho Lạc Vũ nhưng đều thất bại chỉ tạm thời không chế, không cách diệt tận gốc
"Có cách trị không?" nghe xong Tịnh Kỳ một hơi tường thuật, đầu chân mày Lạc Hàn càng thêm nhíu chặt, vừa lướt qua một cơn sóng to chưa kịp thở ra hơi thì phải nghênh đón một cơn sóng dữ tới, cô biết Tịnh Kỳ tuy không nói nguyên nhân Lạc Vũ bị trúng độc nhưng trước đó nàng ấy nói sau khi bị chính mình đánh một trận đuổi ra khỏi Lạc gia thì Lạc Vũ nôn máu rồi ngất đi, có lẽ nguyên nhân bắt nguồn từ đó
"Trước đó chỉ tạm thời ngăn không cho bệnh tình tiến triển thôi, cách giải độc ta cũng hết cách!" Tịnh Kỳ vừa nói vừa nhỏ
"Bây giờ tiểu Vũ thế nào rồi?"
"Là sao?"
"Không phải nó ở chung với ngươi sao?"
"Không có, vừa rồi ta thấy em ấy còn ngủ, sau đó nhận được tin có báo cáo kết quả rồi nên đi lấy, không phải em ấy còn ở trong phòng sao?"
Nghe được Tịnh Kỳ hỏi ngược lại cô, Lạc Hàn quýnh lên không nói thêm câu nào nữa lập tức rời khỏi bệnh viện lại chạy đi tìm người, Tịnh Kỳ thấy vậy cũng sửng sốt trong chốc lát rồi mới nhận thức được Lạc Vũ lại mất tích rồi
Lại thêm một lần nữa vì sự mất tích của Lạc Vũ mà cả Lạc gia lúc này chó gà không yên, Lạc Hàn cho người tìm kiếm khắp nơi như muốn lật tung cả thành phố lên, mãi đến tối vẫn không tìm được người
Lạc Hàn ngồi trong phòng làm việc tức giận đùng đùng không ai dám lại gần, ngay cả Thẩm Mặc cũng không dám đến gần càng huống hồ người khác
"Chủ...chủ...nhân..."
"Chuyện gì?"
"Tìm...tìm được....thiếu chủ rồi, thế nhưng...."
"Ở đâu?"
"Trong phòng tối...dưới tầng hầm...nhưng...."
Lạc Hàn không cho Lạc Nhất cơ hội nói thêm gì nữa, nhanh chóng bước nhanh xuống tầng hầm
Cũng rất lâu cô không xuống nơi này, lần cuối cùng là từ lúc nào cô cũng không nhớ nỗi nữa, lần nữa mở cánh cửa mang đầy mùi ẩm móc ra, xông vào mũi là múi máu tanh nhàn nhạt, mắt nhìn đồ vật nhỏ ngồi cuộn tròn lại ở một góc, trên tai không ngừng cầm một vật thể không tính là sắc bén lắm lập đi lập lại động tác cắt vào cánh tay của chính mình, trong miệng không ngừng lẩm bẩm
"Tiểu Vũ sợ tối, mẹ đừng nhốt tiểu Vũ!"
"Tiểu Vũ không có phản bội, mẹ đừng đuổi tiểu Vũ!"
"Tiểu Vũ không biết gì hết, mẹ đừng đánh tiểu Vũ, tiểu Vũ sợ đau, sợ đau..." lời nói cứ lập đi lập lại, mỗi lần nói một câu thì cứ cắt vào cánh tay của mình một cái tạo thành một vệt xướt rỉ máu
Lạc Hàn bước nhanh tới ôm lấy Lạc Vũ không cho nàng tự tàn như thế nữa, trước đó cô biết Lạc Vũ vì chuyện bắt cóc lúc nhỏ mà luôn bị ám ảnh bóng tối, nhưng mà cô lại không biết chuyện chính mình nhốt nàng ở đây tạo thành ám ảnh tâm lý nặng nề như vậy, người ta hay nói ngoại thương rất dễ phục hồi, nhưng một khi trái tim con người bị tổn thương thì rất khó phục hồi, Lạc Vũ cũng không ngoại lệ
"Mẹ? Sao chúng ta ở đây vậy? Còn làm gì sai nữa sao?" rơi vào cái ôm ấm áp, Lạc Vũ đột nhiên thức tỉnh, dùng cặp mắt long lanh to tròn trắng đen rõ ràng nhìn cô mà hỏi
"Không có, tiểu Vũ ngoan nhất, chúng ta về phòng" Lạc Hàn bồng lấy đứa nhỏ trở về, Lạc Vũ thì ngu ngu ngơ ngơ không biết chuyện gì xảy ra
"Ân" Lạc Vũ ôm chặt lấy cổ Lạc Hàn, dùng cái mũi cọ lấy bộ ngực mềm mại của cô. Về đến phòng Lạc Hàn đặt nàng xuống giường, động tác nhẹ nhàng như sợ làm vỡ quả trứng, khi đứng lên phát hiện hai cúc ái trước ngực mình bị bung ra lộ ra áo ngực màu tím rất quyến rũ, cô lườm lấy đứa nhỏ, có lẽ đứa nhỏ nhận ra nên vội vàng chui vào trong chăn chỉ lộ ra cặp mắt lo sợ, cơ thể run run
"Con không có làm!"
Không có làm mới có quỷ, Lạc Hàn cũng hết cách với đồ vật nhỏ này, mỗi lần đều bị nàng ăn đậu phụ mà cô chỉ đành ăn trái đắng cho qua mà thôiNhững ngày sau đó Lạc Hàn quyết định làm thủ tục cho Lạc Vũ xuất viện trở về Lạc gia sinh sống, đi đâu cô cũng dẫn nàng theo, không thể để cho chuyện như vậy xảy ra lần nào nữa
Khoảng thời gian này bệnh tình của Lạc Vũ lúc tốt lúc xấu, lúc tốt thì vui vẻ hề hề tìm đủ mọi chuyện lấy lòng nữ vương, rồi tìm đủ mọi cách sờ chỗ này sờ chỗ kia của Lạc Hàn, lúc xấu thì rủ đầu ngồi trong một góc khóc thút thít thậm chí có lúc hoàn toàn quên cả cô luôn
"Tiểu Vũ? Tiểu Vũ?" Lạc Hàn vừa xử lý xong một văn kiện ngẩng đầu lên thì không thấy bóng dáng thường ngày nằm phè gác chân ngủ trên sofa đã mất dạng, cô vội kêu hai tiếng, quét mắt một cái căn phòng trống rỗng, đồ vật nhỏ đi đâu rồi?
"Ngươi có thấy Lạc Vũ không?"
"Vừa rồi tôi thấy cô ấy thất thần đi thang máy xuống tầng trệt" Lạc Hàn hỏi thư kí ngoài phòng thì nghe được báo cáo như thế liền vọt xuống lầu tìm người, rất may đồ vật nhỏ không kịp đi xa
"Tiểu Vũ!" mắt thấy Lạc Vũ đã qua được nữa đường đang đứng trên dãy phân cách giữa đường, Lạc Hàn vội kêu nàng lại, nghe thấy Lạc Vũ vội vàng quay lại, dùng cặp mắt mất mát nhìn Lạc Hàn
"Tiểu Vũ, đứng yên đó, đừng chạy lung tung, rất nguy hiểm!"
"Không muốn, không phải người đã có Lạc Lan rồi sao, còn cần con nữa làm gì, con căn bản đâu phải con ruột của người, con chỉ là được người nhặt về mà thôi!" Vì hai bên đường xe cộ tấp nập nên thanh âm lời nói của Lạc Vũ lớn hơn, nhưng cũng kèm theo nức nở, cảm giác đau lòng đau đến không thể thở được khi nghe Lạc Hàn đích thân nói cho nàng biết là nàng chỉ là con nuôi, thậm chí nhặt nàng từ địa phương nào cũng không nhớ, nàng thật sự đúng là kẻ dư thừa ở Lạc gia, phòng cũng mất, thân phận thiếu chủ Lạc gia cũng mất, nàng ở lại Lạc gia còn có ý nghĩa gì, ở lại chỉ để mọi người coi thương sao, vì thế nàng lựa chọn rời khỏi, biến mất khỏi thế giới của họ
Cô biết Lạc Vũ nói cái gì, vì lúc đó muốn dùng kế khích tướng nên cô tìm Lạc Lan đến, không ngờ qua nhiều năm như vậy nàng vẫn ghi ở trong lòng, là cô sai rồi, cô không nên dùng cách đó, làm rạng nứt đi tình mẫu tử của hai bên
Nói xong, không cho Lạc Hàn cơ hội nói tiếp Lạc Vũ trực tiếp bước khỏi dãy phân cách giữa đường phi nhanh chạy qua bên kia đường mà không để ý phía xa có một chiếc xe tải chạy với tốc độ nhanh đang đến gần. Lúc này, Lạc Hàn bất chấp xe cộ bên đường phía này chạy qua, nhưng cho dù cô nhanh đến mức độ nào cũng đã trễ, mắt thấy chiếc xe kia phi thẳng đến hướng đồ vật nhỏ mà trong lòng cô nóng như lửa đốt, trước giờ cô không tin trời không tin đất chỉ tin vào bản lĩnh thực lực của bản thân, nhưng vào giờ phút này cô hy vọng có phép màu cứu giúp tiểu Vũ của cô
"Tiểu Vũ, cẩn thận!"
Lạc Vũ nghe thấy nhưng cũng chỉ sợ đến chết đứng tại chỗ không xê dịch thêm bước nào, nhìn về phía chiếc xe tải kia
"Đùng" tiếng va chạm chói tai vang lên, người bị đụng cũng cao cao bay ra xa sau đó lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại, cả người nằm trên vũng máu nhìn đến cực kì rợn người, chỉ thoi thóp vài hơi tàn
Hai năm sau
Một bàn tay trắng mịn mang theo vết chay do cầm súng quá nhiều để lại đặt lên một tấm bia mộ do thời gian mài mòn mà trở nên thô ráp, Lạc Hàn cầm một bó hoa đặt trước bia mộ, gương mặt trẻ tuổi trên bia mộ mang theo nụ cười ngây ngô của thời trẻ tuổi
"Ba, mỗi tối mẹ đều khi dễ ta!" Cũng là một gương mặt ngây ngô hao hao như gương mặt trên bia mộ nhưng mà nụ cười này lại hạnh phúc hơn gấp nhiều lần, giọng nói đột nhiên vang lên
"Lạc Vũ! Ngươi lại ngứa da sao?" Lạc Hàn mặt đen thui đưa tay xách lấy lỗ tai của nàng, cô biết tiểu Vũ nói khi dễ là ý chỉ cái gì, tuy giọng nói vẫn mang theo lạnh lùng nhưng đỏ ửng trên gò má đã bán đứng cô, từ chuyện xảy ra trước kia Lạc Hàn tựa hồ đã thay đổi đi không ít, cô ôn nhu nhiều hơn một chút, tuy thường xuyên xách lỗ tai đứa nhỏ, nhưng cũng không dùng sức cho lắm, nếu tức giận quá mức cũng sẽ đánh nàng vài roi nhưng lực đạo cũng giảm đi rất nhiều
Lạc Vũ theo động tác của Lạc Hàn phô diễn theo vài tiêng kêu rên nhưng trên mặt đều là hưởng thụ khiến cô tức chết
"Nói chuyện với Thẩm Mặc thế nào rồi?"
"Hai người họ giờ đang ở Hawaii tận hưởng tuần trăng mật a! xin nghỉ phép thêm một tháng!"
"Ngày mai kêu Lạc Nhất bắt người trở về" Nói tơi Tịnh Kỳ và Thẩm Mặc thì từ khi bệnh tình của Lạc Vũ tốt lên, hai người họ lại lén lút chạy đi hưởng tuần trăng mật, khoảng thời gian hai năm này Lạc Hàn cũng thấy họ cực khổ nhiều nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, ai ngờ lại được voi đòi tiên đi cả mấy tháng rồi lại còn xin nghỉ thêm nữa, có thể sao?
Quay trở lại vấn đề chuyện của hai năm trước, khi đó nhìn thấy chiếc xe tải hung hăng xông đến phía của Lạc Vũ, Lạc Hàn cũng vội chạy qua nhưng mà đã trễ một bước so với Lưu Minh Triết, hắn đã từ một bên chạy đến xô lấy nàng ngã ngược trở lại phía bên kia, còn mình thì bị xe tải hất bay đến rất ra
Trước đó từ khi biết được tất cả mọi sự thật, rồi sau đó bị Lạc gia khắp nơi truy sát, hắn đành tìm một nơi cũ nát tìm thuốc giải trước đó hắn xuống tay với Lạc Vũ, trước kia vì phải chịu đau khổ khi mất đi người yêu nên hắn nghiên cứu ra thuốc ức chế chọn lọc đi phần kí ức đau khổ, mà người đầu tiên thử nghiệm lại là Lạc Vũ
Ban đầu hắn bôi thuốc lên cây roi tặng cho Lạc Hàn vì hắn biết Lạc hàn thường xuyên đánh đập đứa nhỏ, nhưng khi đó tra được Lạc Vũ lại bị nôn máu, vì thế sau đó hắn lại thay đổi một ít công thức, cho đến khi Lạc Vũ nằm trong tay hắn thì hắn trực tiếp tiêm vào cơ thể nàng, nhưng chưa kịp đợi thuốc có tác dụng thì người đã được cứu đi, tất cả sự thật đều được phơi bày
Hết lần này đến lần khác phải thay đổi chỗ ở để trốn tránh truy sát, nhưng cuối cùng vẫn bị tìm ra, hắn liều mạng ôm lấy vali mang theo đau đớn trên người nhảy xuống biển trốn đi, hắn biết Lạc Hàn xưa nay ra tay ngoan độc nếu rơi vào tay cô chỉ có con đường chết, Lạc Vũ cũng sẽ hết hy vọng. Sau đó mang theo vết thương bơi lên bờ tìm một ngôi nhà đơn sơ ở vùng quê tiếp tục tìm thuốc giải, khi vừa tìm được rồi hắn vội vàng tìm đến Lạc Hàn, thứ nhất là muốn cứu Lạc Vũ, thứ hai là hy vọng cô có thể cho hắn một cơ hội được sống
Khi đến dưới lầu công ty của Lạc Hàn thì nhìn thấy Lạc Vũ thất thiểu đi ra ngoài, sau đó không lâu Lạc Hàn cũng chạy ra theo, tuy không nghe được hai bên đang nói gì nhưng bất chợt Lạc Vũ lại lao đầu qua đường, mắt thấy chiếc xe tải kia đâm thẳng đến Lạc Vũ, có lẽ là bản tính làm cha trong hắn trỗi dậy nên khi đó hắn không suy nghĩ nhiều liều lao ra cứu người
Trước khi chết hắn hy vọng Lạc Vũ có thể kêu hắn một tiếng "ba" nhưng đối với tình trạng Lạc Vũ lúc này là không thể, nàng chỉ hoảng loạn ôm lấy đầu ngồi ở một chỗ, xem như đây là báo ứng ông trời dành cho hắn, đến chết cũng không thể nghe được tiếng gọi này của Lạc Vũ
Dùng hết hai năm thời gian bệnh tình của Lạc Vũ cũng chính thức được hoàn toàn khống chế, tuy vào mỗi lúc mùa đông đến, xương cốt đau nhứt đến vô cùng nhưng nàng lại được Lạc Hàn ôm chặt lấy dùng hơi ấm trên người sưởi ấm cho nàng nhằm giảm đi một ít đau đớn cho nàng, được một thì sẽ có hai, thỉnh thoảng Lạc Vũ lại viện cớ cả người đau nhứt mà bò lên giường Lạc Hàn, lột sạch quần áo của cả hai, ôm lấy nhau vào giấc ngủ, đôi lúc nàng còn giở trò đồi bại với cơ thể nữ vương nhà mình. Mỗi lúc như thế đều bị Lạc Hàn dùng quần lót nhỏ trói lấy móng vuốt của nàng, đè nàng dưới thân, nhưng đến sáng thì cô lại bị đồ vật nhỏ đè ở trên giường, giữa ngực luôn đều là một vũng nước bọt
"Mẹ, chiếc nhẫn này là của con, chiếc nhẫn kia mới là của người" Hai mẹ con nắm tay nhau cùng rời khỏi khu mộ, Lạc Vũ lại luôn đeo lấy tay đeo nhẫn của cô, mặt mang theo ủy khuất, rõ ràng nàng là công có đúng hay không, lúc làm cặp nhẫn tặng cho nữ vương, ai ngờ không kịp tận tay đeo cho nữ vương thì đã bị nữ vương lấy chiếc nhẫn tượng trưng cho người làm công trong mối quan hệ này đeo vào tay cô, còn mình lại bị nữ vương đeo chiếc nhẫn thụ, đây rốt cuộc là tình hình gì
"Không phải hai chiếc đều như nhau sao?"
"Không giống không giống, chiếc hiện tại người mang có chữ HS, con thì đang đeo chiếc có chữ WG, người đeo như vậy là ngược rồi"
"HS? WG? Là ý gì?"
"HS là Hàn thụ, WG là Vũ công nga!"
"Ngươi công ta thụ?"
"Ân"
"Tại sao ta lại là thụ?"
"Vì sáng nào người không phải nằm dưới?"
"Nằm dưới chính là thụ?"
"Đương nhiên rồi!"
Và thế là tối đó tiếng rên rỉ kèm theo nức nở van xin vang khắp cả phòng, mà nguồn gốc phát ra đương nhiên là Lạc Vũ thụ nhà Lạc gia
Trong bóng tối hai thân thể quấn lấy nhau, Lạc Vũ nằm trên người Lạc Hàn đem gương mặt hưởng thụ vùi vào giữa hai khỏa tròn của Lạc Hàn
"Mẹ, con yêu người!"
"..."
"Mẹ, con rất rất yêu người!" Lạc Vũ vừa nói vừa cọ cọ vài cái
"Ta cũng rất rất yêu con" Lạc Hàn thương yêu vuốt ve đầu ổ quạ của Lạc Vũ cưng chìu nói
"Mẹ, con muốn làm công" Lạc Vũ hối hận lời lúc chiều rồi, sau đó nàng nhờ internet mới biết thì ra công là như thế nào, căn bản không liên quan trên dưới a, meo~
"Không phải bây giờ ngươi đang nằm trên sao?" Lạc Hàn trên mặt mang theo trêu chọc, nhưng động tác trên tay lại bắt đầu, không thể không làm cho người trên thân run từng trận
"Không...không phải....Con muốn....muốn...làm...làm côngggg aaaa....ân....ân"
[Vận mệnh không bao giờ nằm trong tay của ta
Nhưng kì tích lại có thể tìm kiếm được
Tương lai có lẽ có thể thay đổi
Nhưng hiện tại tốt đẹp nhất sớm đã ở trong tay của ta
Nắm chặt lấy những gì ta đang có]
Hết chương 18
Hoàn
Edit: Vốn định cho Se chơi, nhưng mn đòi HE nhiều quá tui cũng ráng cày kiếm ý tưởng lắm lắm mới viết được như thế nào thôi, mn đừng chê
Về phần Lạc Vũ, thật ra nàng là con ruột của tui, tui không nỡ ngược nàng, mỗi lần ngược nàng tui đều rất là vui nha
Về phần Lạc Hàn, cô là con ghẻ ta, tui cũng không nỡ ngược cô ấy, kì thật tui không hoan nghênh cách dạy Lạc Vũ của Lạc Hàn, nói chung có gì từ từ nói k thể dùng bạo lực nha, khi đọc chính văn tui rất không thích kiểu khích tướng của Lạc Hàn lắm, và tác giả cũng không nói nhiều về Lạc Hàn chỉ được cái miêu tả cảnh đánh ngốc Vũ thôi, cho nên phần phiên ngoại này tui sẽ để Lạc Hàn yếu đuối một chút, chung quy người ta cũng là người, cũng là làm bằng da bằng thịt, có máu có nước mắt nha
Về phần Lưu Minh Triết, hắn là nam phụ ngu ngốc nhất, tui ban đầu cũng muốn ngược thân hắn cho hả dạ, nhưng tại vì hắn không phải con ruột tui nên tui không có hứng thú về hắn, về cuối cùng cho hắn chết trước khi Vũ thụ kêu ba cũng là một giày vò quá đau khổ rồi nha, coi như là một người mong muốn một thứ gì đó mà đến chết cũng không có được, đó là một tư vị gì chắc mn cũng hiểu ha.
Về phần Tịnh Kỳ và Thẩm Mặc, họ đã đi Hawaii rồi, tui không có gì để nói nha kaka, mà có lẽ cả đời này Thẩm Mặc cũng không thể lật nổi đâu
Cuối cùng: chúc mn lễ thiếu nhi vui vẻ