Chương 26: Thước (1)
Sau khi tắm rửa sạch, nữ vương bồng Lạc Vũ về lại giường. Tiểu hộ sĩ ngoài cửa nơm nớp lo sợ đi vào, thay Lạc Vũ thoa thuốc, tay của tiểu hộ sĩ rất mềm mại, động tác rất nhẹ nhàng, chậm rãi cẩn thận thoa thuốc, so với động tác của Lạc Hàn vừa rồi ôn nhu rất nhiều. Dù cho như thế, Lạc Vũ vẫn là đau đến đổ mồ hôi lạnh, hung hăng cắn lấy góc chăn, để tránh kêu thảm ra tiếng
"Đại tiểu thư, kêu ra sẽ dễ chịu rất nhiều" tiểu hộ sĩ không nhẫn tâm khuyên giải
Lạc Hàn chẳng ừ chẳng hử, không có tỏ thái độ, trên mặt vẫn cứ là biểu tình không mặn không nhạt kia. Lạc Vũ lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, vẫn cứ sống chết cắn lấy góc chăn, chỉ là thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng ô ô chịu đau
Lạc Hàn luôn chán ghét thanh âm kêu thảm thiết khóc náo, tiếng thống khổ không cách dẫn đến sự đồng tình thương hại của cô, trái lại để cô càng buồn bực bốc lửa, cho nên nếu như không phải đau chịu không nổi, Lạc Vũ đều sẽ tận lực chịu đựng, bảo trì yên tĩnh, để tránh làm cho Lạc Hàn không vui
Lạc Vũ cuộn tròn thành một đoàn, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, trong phòng bệnh nặng không hề có một tiếng động, tiểu hộ sĩ trái lại sợ đến sắc mắt trắng bệch, cô ấy mỗi một lần chạm trúng Lạc Vũ, đều sẽ để nàng run rẫy mạnh liệt
Tay của tiểu hộ sĩ run đến lợi hại, Lạc Hàn ở một bên nhìn theo, làm cho cô cảm thấy áp lực rất lớn, ngay cả hô hấp cũng không quá thông thuận
"Thoa thuốc xong cố gắng nghỉ ngơi, qua hai ngày rồi đến xem ngươi" bỏ lại một câu nói, lưu lại một bóng lưng, Lạc Hàn cuối cùng rời khỏi
Lạc Vũ và tiểu hộ sĩ hai người đều thở phào một hơi, tiểu hộ sĩ nhấc tay áo lau lau mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, tay run rẫy đến không có lợi lại như vậy
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Vũ hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, tiểu hộ sĩ lấy khăn lông đã sát khuẩn lau mồ hôi cho Lạc Vũ, tay chân cũng biến thành nhanh nhẹn
Cảm giác ngột ngạt sợ hãi trong phòng cuối cùng biến mất rồi, Lạc Vũ cũng lười cắn chăn nhịn đau, vừa rồi vì nhịn đau không lên tiếng, hàm răng cũng cắn đau rồi, cái chăn cũng xé rách một lỗ thật lớn
Thế là, trong phòng bệnh truyền đến tiếng khóc lóc kêu thảm thiết của Lạc Vũ
Lạc Hàn đứng bên ngoài cửa một chút, thở dài, xoay người rời khỏi
Đêm yên tĩnh, trăng tròn tròn, người cô độc
"Tổ chức Độc Xà tổng cộng bảy thành viên, giỏi về dùng độc và cơ quan, muốn gia nhập Thất Nguyệt Thập Ngũ chúng ta" Nguyệt Dạ thay Lạc Vũ xử lý chuyện các loại tổ chức, bây giờ Thất Nguyệt Thập Ngũ đã có chút thành tựu, hơn một năm qua, lục tục lục tục lính đánh thuê và sát thủ gia nhập, một ít đội ngũ sát thủ loại nhỏ thế đơn lực mỏng cũng muốn gia nhập tổ chức sát thủ Thất Nguyệt Thập Ngũ lực lượng mới xuất hiện này
"Để Tịch đi thử họ một chút, nếu như vẫn không tệ, Thất Nguyệt Thập Ngũ chúng ta tự nhiên hoan nghênh, nếu như là đồ ăn hại, Thất Nguyệt Thập Ngũ chúng ta cũng không phải địa phương thu phế phẩm" Tịch Thất thân là sát thủ đứng đầu Thiên Ảnh, thân thủ kinh nghiệm tự nhiên là không cần nói nhiều, để cô ấy sát hạch, Lạc Vũ rất yên tâm
Đoàn thể nhỏ độc xà như vậy, nhân số không nhiều, tình báo có hạn, nhưng không giống Thất Nguyệt Thập Ngũ, Thất Nguyệt Thập Ngũ đã có hơn bảy mươi thành viên, dù cho lịch sử lâu đời không thể so cùng thế lực khổng lồ Lạc gia và Thiên Ảnh, nhưng trong sát thủ, cũng coi như là xếp hàng đầu rồi. Thất Nguyệt Thập Ngũ nhanh chóng phát triển cũng coi như một trong giới sát thủ, nếu không phải như thế, cũng sẽ không gây nên cảnh giác của Lạc gia và Thiên Ảnh, thậm chí chuẩn bị liên thủ hợp tác, đem Thất Nguyệt Thập Ngũ bóp chết ở trong nôi. Nhưng mà bây giờ, hợp tác của Lạc gia và Thiên Ảnh e sợ phải tan vỡ
"Muốn mở rộng thế lực, địa bàn, tình báo, thiết yếu nhất chính là tiền tài, tài vụ của chúng ta luôn luôn rất eo hẹp" Lạc Vũ đưa tay ra, che lấy ánh trăng có chút chói mắt
"Chúng ta cung cấp nhiệm vụ, tình báo và giao thiệp cho thành viên Thất Nguyệt Thập Ngũ, 2 phần tiền hoa hồng bọn họ có được cũng sẽ quy về tất cả chúng ta. Bây giờ, đây là thu nhập gốc chủ yếu nhất của chúng ta, dùng cho duy trì tổ chức vận chuyển chi tiêu, bộ phận này là tiểu thiên sứ đang xử lý" Tiểu thiên sứ quản lý phương diện tài vụ có chút năng khiếu, Nguyệt Dạ an bài hắn tới quản lý khối tiền tài này, dù sao hắn xem như là người mình, Lạc Vũ đã cứu hắn một mạng
"Chỉ dựa vào cái này khẳng định không đủ" trong tay Lạc Vũ rất eo hẹp, thấy được tiền của Lạc gia phung phí trông mà thèm đến không xong, "Nghe nói gần đây lợi nhuận buôn ma túy không tệ" Đâu chỉ là không tệ, chuyện làm ăn buôn ma túy của Lạc gia quả thực là một vốn bốn lời
"Cướp đồ ăn ở bên mép Lạc gia?" Tiếng cười của Nguyệt Dạ có chút mê hoặc
"Sợ?"
"Hài lòng muốn chết" có tiền kiếm ai không vui, Nguyệt Dạ chuẩn bị mở mấy quán trai bao của mình, không làm ông chủ đứng đầu bảng, hiện tại đang cần lượng lớn tiền
"Liên hệ lão độc(*) của bên Thái, nghe nói gần đây cùng Lạc gia ồn ào rất cương, còn lau súng khai hỏa. Bọn họ gần đây ra bạch phiến kiểu mới, ngươi đi an bài chuyện cụ thể, phương diện người để Tịch đi phụ trách" Tin tình báo này là Lạc Vũ nghe trộm được, lúc đó Lạc Hàn đang cùng Lạc Nhất trao đổi, Lạc Vũ liền giả ngủ nghe trộm
(*)Lão độc: như người đứng đầu buôn bán ma túy
Vài sương mù che lại ánh sáng của mặt trăng, Lạc Vũ trở mình, có chút hưng phấn kích động. Thực lực của Thất Nguyệt Thập Ngũ phát triển lớn mạnh, cuối cùng có thể đặt chân kinh doanh ma túy rồi. Lạc Vũ vừa nhắm mắt, cơ hồ thì thấy được hoàng kim bạch ngân vàng rực rỡ, số trên thẻ ngân hàng đếm không hết
Tuy làm thiếu chủ Lạc gia, không lo áo cơm, nhưng nếu như muốn mua du thuyền xe sang thậm chí hào phóng một phen, vẫn là không thể không thấp giọng cầu xin Lạc Hàn mở miệng. Nếu như Lạc Hàn tâm tình không tốt, đừng nói đáp ứng yêu cầu, nói không chừng một tách trà thì ném tới. Cho nên nói, tiêu tiền vẫn là dựa vào mình. Chẳng biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện ra chuyện Tịch Thất chửi mình tên phá của, suy nghĩ một chút, tựa hồ đã lâu cũng không thấy Tịch Thất rồi.
Mấy ngày sau, vết thương vẫn cứ đau đến không chịu được, Lạc Vũ vùi đầu, lén lút uống thuốc giảm đau, uống một hớp nước, qua một hồi lâu, thuốc giảm đau gây tê thần kinh, đau đớn của thân thể mới chậm lại không ít
Ai biết lúc này, Lạc Hàn đột nhiên trở về
Lạc Hàn vừa mới vào cửa, thì thấy được Lạc Vũ đang lén lén lút lút ăn vụng cái gì, Lạc Hàn ba bước lấy hai bước đi tới, dọa Lạc Vũ giật mình, vội vã đem bình thuốc dấu ở phía sau
"Lấy ra!" Mệnh lệnh, không thể nghi ngờ, lại càng không cho người cự tuyệt
"Không có gì." Lạc Vũ lấy lòng cười cười
"Đừng để ta nói lần hai!" Sắc mặt của Lạc Hàn trong nháy mắt từ trong xanh chuyển qua u ám, âm thanh cũng càng ngày càng trở nên nghiêm khắc lên
Nụ cười trên mặt Lạc Vũ sụp xuống, không tình không nguyện đem thuốc giảm đau dấu ở sau lưng lấy ra
Vừa nhìn thấy đồ Lạc Vũ cầm trên tay, vẻ mặt của Lạc Hàn u ám
"Con thực sự đau đến không chịu nổi" Lạc Vũ sợ hãi thay mình biện hộ, âm thanh càng ngày càng thấp, có vẻ có chút không đủ sức lực. Thấy được sắc mặt Lạc Hàn âm trầm thành như vậy, làm sao có khả năng sức lực dồi dào? Huống chi là chính mình phạm sai lầm trước
"Lạc, Vũ" Từng chữ từng câu, mỗi một chữ cũng làm cho Lạc Vũ trong lòng mãnh liệt run rẩy, "Trước đó ta lập quy tắc thế nào?"
Tuy trong tay Lạc Hàn không có cầm roi, nhưng Lạc Vũ vẫn như cũ cảm nhận được đau nhức của roi đánh ở trên người, vết roi trên mông còn chưa kết vảy, đau đó
Lạc Vũ lập tức lăn xuống giường, quỳ ở trên gạch sứ lạnh lẽo, vùi đầu, không dám nhìn tới ánh mắt lạnh lẽo của Lạc Hàn
Gia quy Lạc gia, sau khi bị phạt tuyệt không thể uống thuốc giảm đau để chống lại đau dớn, Thứ nhất, thuốc giảm đau gây tê thần kinh, sẽ tổn hại mỗi bộ phận thân thể, thứ hai, phạm lỗi lầm thì nên tiếp thu trừng phạt, đau nữa cũng nhất định phải yên lặng chịu đựng, mà không phải dùng thuốc giảm đau để trốn tránh
"Ta thấy là mấy ngày trước đối với ngươi quá tốt rồi, để ngươi đắc ý vênh váo, quên hết tất cả rồi?" Một bạt tay đánh tới, Lạc Vũ xì hít vào một ngụm khí lạnh. Tay che, một tiếng cũng không dám hừ, vùi đầu đến thấp hơn
Vừa gặp mặt, không phải đánh chính là mắng, vui sướng thấy được Lạc Hàn trở về nhất thời không còn sót lại chút gì, Lạc Vũ đột nhiên bắt đầu hoài niệm cuộc sống mấy ngày trước một mình nhàn nhã tự tại, muốn làm gì làm đó
Trong núi không có hổ, khỉ xưng vương
Lạc Vũ cảm thấy mình sắp gặp tai ương rồi
"Con sai rồi, tha cho con lần này đi, vết thương trên người con còn chưa tốt" Lạc Vũ vội vàng nhận sai xin tha, ngoan ngoãn quỳ thẳng người, hơi lạnh của gạch lạnh lẽo gặm nhắm đầu gối
Lạc Hàn không hề bị lay động, sắc mặt cũng hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt
Lạc Vũ cảm thấy chính mình quá xui xẻo rồi, sớm không uống muộn không uống, vừa mới uống thì bị Lạc Hàn vào cửa thấy được. Thực sự là xui xẻo cực độ! người khác vào chí ít gõ gõ cửa tỏ vẻ tôn kính, Lạc Hàn đi vào nào sẽ gõ cửa, trực tiếp một cước đá văng, để Lạc Vũ cả thời gian đem thuốc giấu đi cũng không có
Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, hôm nay sợ rằng chạy không thoát một trận trách phạt rồi.
"Trên Gia quy viết, nên phạt thế nào?" Lạc Hàn mắt nhìn xuống hình dáng Lạc Vũ thon gầy quỳ trên gạch sứ, âm thanh vững vàng trước sau như một, cũng nhìn không ra sự dịu dàng mấy ngày trước đây giúp Lạc Vũ tắm rửa nữa
Thanh âm lạnh như băng, kiềm chế lửa giận, Lạc Vũ biết rõ, mẫu thân rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng
Sự tình không có nữa chỗ trống quay đầu, Lạc Vũ chỉ đành nhắm mắt nói, "30 roi, nhưng mà..." Toàn thân mình là vết thương, đánh 30 roi nữa, thì không sợ đem mình đánh chết tươi?
Lạc Hàn mở ra rương thùng đựng hành lý, Lạc Vũ sắc mặt trắng nhợt, lẽ nào Lạc Hàn tùy thân mang theo roi hay sao? Lạc Vũ mãnh liệt run lên một hồi, bữa trừng phạt hôm nay, sợ là không trốn được rồi.
Lạc Hàn lấy ra không phải roi da thật dài, mà là một cái cây thước nho nhỏ dày dày. Cây thước màu xanh đen nhìn đến đặc biệt trầm trọng
"Đưa tay ra!" 30 roi thì bỏ đi, đánh nữa thì đánh hư mất, nhưng mà vẫn là phải phạt
Lạc Vũ vừa nhìn thấy cây thước cồng kềnh, thì hiểu động tác tiếp theo của Lạc Hàn, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như không cần đánh 30 roi, nhưng mà 30 thước cũng không khá hơn chút nào. Lòng vừa thả xuống lại lập tức nhấc lên, treo đến cuống họng, khiến người ta một câu nói cũng nói không ra
Lạc Vũ cũng không dám cãi lời, cắn răng đưa tay phải ra
Gió bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thổi vào trong phòng, tóc dài dập dờn buông xuống trên vai Lạc Vũ. Trong gió nhẹ, phất phới hương hoa nhàn nhạt, mang theo vài phần cảm giác mát mẻ
Đầu gối lạnh lẽo thấu xương, hơi lạnh thật sâu, Lạc Vũ cúi đầu, không dám nhìn tới cây thước dày nặng trên đầu kia
"Bốp..." cây thước rơi xuống, đau đến xót ruột, bàn tay nhất thời nhiều hơn một đạo vết đỏ
"Bốp bốp bốp"
Mỗi một lần cây thước rơi xuống, Lạc Vũ đều đau đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên, qua một chút đau đớn thoáng chậm lại, tiếp theo cây thước lại sẽ theo nhau mà tới, hoàn toàn không cho người ta cơ hội thở lấy hơi. Lại một mực không tăng nhanh tần suất, một chút đánh xong, chắc chắn để người ta cảm nhận được mỗi một sự tràn đầy thống khổ và gian nan
Hết chương 26
Edit: thời gian tới tui bắt đầu làm việc, học tập cho nên thời gian đăng truyện có thể sẽ trễ, cho nên mn cố gắng đợi nhé, được chương nào đăng chương đó tùy thời gian rãnh thôi hehe
Danh Sách Chương: