• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Tôi giẫm phân chó, điều này cho thấy cái gì?

– Cho thấy đã có một con chó đến đây và để lại đống phân ở chỗ này!

Sáng hôm sau, Thiếu Hoa bừng bừng khí thế chiến đấu, oai phong lẫm lẫm chuẩn bị xông pha trận địa. Bà cụ cổ vũ, Văn Khang cũng bị cậu ảnh hưởng chạy theo phía sau ôm túi sách, bưng nước.

“Đều tại anh hết cả, báo hại tối qua tôi phải vác Hoàng Mao về nhà, mệt chết được!” Thiếu Hoa vừa đi vừa cằn nhằn.

“Chuyện đó thì có liên quan gì tới ta chứ? Hắn tự té xỉu đó nha!” Văn Khang phản bác.

“Nếu không phải anh dọa người ta, sao người ta lại té xỉu chứ?”

“Ta dọa cái gì?” Văn Khang không phục, rõ ràng lúc cậu khoe dây đeo trên cổ tay với bà cụ và những người khác, họ đều nói đẹp, sao tới hắn ta thì thành ra dọa người chứ?

“Còn dám chối… Ai nha…” Thiếu Hoa cúi đầu nhìn xuống chân, giẫm phải phân chó.

Chợt nhớ tới lời “giang hồ” đồn đãi, nếu đá sân khách mà giẫm phải phân chó thì sẽ gặp may, nhất định sẽ đá thủng lưới, còn nếu là sân nhà thì sẽ gặp xui xẻo. Oái… Nhớ lầm rồi, sân nhà gặp may thì phải!

“Ủa? Ngươi đang nghĩ ngợi gì vậy?” Văn Khang giục.

“Tôi giẫm phân chó, điều này cho thấy cái gì?” Thiếu Hoa còn đang trong tình trạng tập trung, giống như đang nghĩ cách củng cố đất nước cứu vớt địa cầu.

“Cho thấy, đã có một con chó đến đây và để lại đống phân ở chỗ này, đi thôi!” Văn Khang kéo cậu, lầm bầm, “Bảo ta ngốc, ta thấy vấn đề mà ngươi lo lại càng ngốc hơn!”

Tới trường, đồng đội và các cổ động viên đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc đầu, vì Thiếu Hoa sợ Văn Khang lại nổi cơn nhảy vào phá đám nên không cho y tới xem cậu luyện tập, về sau y bận học, gánh vác việc nhà nên cũng không có thời gian đi xem, đến giờ rốt cuộc cũng có thể nhìn Tiểu Hoa chính thức ra sân đấu, y rất hạnh phúc. Dung ca và Ba Lệ cũng tranh thủ thời gian từ trấn Hồi Long tới đây cổ vũ, còn có cả Nhạc Nhã Lệ và Chung Tình. Chung Tình cố ý ngồi bên cạnh Văn Khang, thỉnh thoảng còn hất hất tóc, sợi tóc bay bay lên mặt Văn Khang.

Đội BL đấu tại sân nhà, phía trên khán đài chật ních, Văn Khang trông thấy há hốc mồm, nơi này có ít nhất mấy ngàn người, nam có nữ có, ăn mặc kỳ quái, tay cầm loa, tay cầm chai nước khoáng. Bên dưới, mấy mỹ nữ dàn thành một đám cổ động viên, mỗi người ai cũng cầm bó hoa, nhảy nhảy múa múa, vừa nhấc chân lên, gió lùa vào, cả cặp giò lộ ra ngoài mồn một.

“Thật đúng là tổn hại thuần phong mỹ tục!” Văn Khang nhắm mắt lại, làm theo lời dạy của thánh nhân, thứ không nên nhìn đừng nhìn.

“Mau mở mắt ra, đấu rồi kìa!” Chung Tình ở cạnh bên chọt một cái.

Văn Khang mở mắt ra, thấy cầu thủ hai bên nối đuôi nhau ra, sau đó đội trưởng trao cờ đội, các cầu thủ bắt tay nhau, trọng tài khai bóng. Khán giả la to, hưng phấn giống như gà bị cắt cổ.

Văn Khang cảm thấy khó hiểu, hai mươi hai người giành một quả bóng, hàng ngàn người bu xem, có gì hay ho chứ? Phát cho mỗi người một quả chẳng phải được rồi sao, giành giật làm quái gì chứ. Cứ nhìn mà xem, mỗi lần Thiếu Hoa cướp được bóng, sẽ có hai người đến giành, đá bóng đi, Thiếu Hoa ngã sấp xuống, bò lên, giành được bóng lại bị giật, nhìn thật là thê thảm.

Được nửa hiệp, đồng đội bên cánh trái của Thiếu Hoa chuyền bóng qua, nhanh chóng đột phá phòng thủ của đối phương, giống như một mũi nhọn lao về phía trước, đưa bóng vào lưới.

Bấy giờ, khán đài vang lên như sấm, Thiếu Hoa hưng phấn chạy tới đồng đội bên khán đài, cởi áo quơ quơ, lúc này, tiếng hét lại cao hơn mấy chục lần, đa số mỹ nữ trông thấy vừa nhảy dựng dựng vừa la hét, phất phất tay với Thiếu Hoa.

Văn Khang nhìn thấy nổi giận, kiếp trước y là vua một nước muốn Tiểu Hoa cởi quần áo, lúc đó cậu ta đã coi là sỉ nhục, hận y rất lâu. Hiện tại cậu ta lại cố tình cởi quần áo trước mặt nhiều người như vậy, thật không biết liêm sỉ gì cả, thế giới này đúng thật là điên cuồng.

Chung Tình ở bên cạnh thấy mặt y nhăn nhó, la to, “Mau nhìn kìa, Tiểu Hoa lại được bóng, lại đột phá, đẹp trai quá nha! Thấy cậu ấy oai phong trên sân bóng vậy có ai ngờ lại sợ chuột đâu chứ!”

“Hở?” Văn Khang như bừng tỉnh, “Sợ chuột?”

“Đúng á, lần đó trong lớp có chuột, cậu ta rú lên một tiếng, đến ngay cả quỷ nghe thấy cũng chạy mất! Khi đó thầy đứng lớp còn tưởng là xảy ra chuyện gì, thiếu chút nữa đã gọi 110!”

Văn Khang nghe xong, nở nụ cười xấu xa, nảy ra một ý định.

Trận đấu kết thúc, đội chủ nhà BL thắng, những người ủng hộ BL đều vô cùng hưng phấn.

Về tới nhà, Thiếu Hoa hỏi, “Thế nào, hôm nay có thấy tư thế oai hùng của tôi trên sân bóng không?”

“Thấy rồi!”

“Có cảm tưởng gì? Nói nhanh lên coi!” Thiếu Hoa đắc ý, chờ mong câu trả lời.

“Cảm tưởng là ngươi mặc quần áo thật vi phạm thuần phong mỹ tục!”

………………

>_< Văn Khang xoa xoa cái đầu mới bị gõ, thấy người kế bên hung tợn, vội bổ sung một câu, “Tất nhiên những người khác ăn mặc cũng rất thương tổn thuần phong mỹ tục, nhưng ngươi lại càng quá đáng hơn, dám cởi áo làm trò trước mặt mọi người!” “Mấy ngày không bị đánh, anh ngứa à?” Thiếu Hoa giương nanh múa vuốt, trong tích tắc, hai người lại lăn qua lộn lại trên sô pha mấy lượt. “Aizz…. Ngươi lại ức hiếp ta!” “Ai ức hiếp cậu?” Giọng bà cụ kịp thời xuất hiện. “Bà bà, bà phân xử đi!” Văn Khang vội chộp lấy cọng rơm cứu mạng, “Nhiều người chỉ mặc quần cộc giành một quả bóng, bà xem có ra cái gì nữa chứ? Còn Tiểu Hoa nữa, cậu ta dám cởi áo trước mặt nhiều người, chẳng lẽ không phải quá mất văn hóa hay sao?” Văn Khang vô cùng đau đớn. Thiếu Hoa vội vàng giải thích, “Bà à, đừng có nghe anh ta nói bậy bạ, cởi áo sau khi đá thủng lưới là kiểu chúc mừng lưu hành nhất quốc tế hiện nay mà! Không phải cháu tùy tiện cởi đâu!” Bà cụ lại rất đồng ý với cách nói của Văn Khang, “Được rồi, lần trước cậu nói kiểu đầu mào gà này quốc tế đang lưu hành, thế là cậu đã chỉnh thành cái đầu kì quái đó, giờ cởi áo trước mặt người khác cũng bảo là quốc tế đang lưu hành, sau này có hôn môi ở nơi công cộng cũng sẽ là quốc tế đang lưu hành phải không? Quốc tế là cái chỗ nào, sao lại có mấy thứ lộn xộn chẳng ra gì đó, về sau không được tới mấy chỗ không đàng hoàng đó chơi nữa biết không!” “Phải đó, phải đó!” Văn Khang ở phía sau bà cụ phụ họa, “Mặc kệ quốc tế là gã nào, nhưng hắn ta nhất định không phải là bé ngoan, ngươi không được chơi với hắn nữa, sẽ học xấu đó!” “Anh…” Thiếu Hoa cứng họng, trừng y, rồi thừa dịp bà cụ không chú ý, giơ nắm tay ra dọa Văn Khang. “Bà bà, bà không biết đó thôi!” Văn Khang không chịu khuất phục trước cường quyền, tiếp tục lên án, “Thường ngày, Tiểu Hoa động một chút đã đánh đấm ta, nhưng ở trên sân bóng hắn bị hai ba người đá cũng không dám hé răng, lại còn bắt tay với bọn họ. Lần trước, ta thấy có một tên cao to đá hắn mấy lần, ta tức quá chạy tới bảo vệ, vậy mà hắn còn mắng ta!” “Ai nha, Tiểu Hoa, sao cậu lại không biết tốt xấu vậy chứ? Có người ăn hiếp cậu, Tiểu Khang đến bảo vệ vậy mà cậu còn mắng cậu ấy!” “Bà à, là anh ta ức hiếp cháu mới phải, mỗi lần anh ta đều chọc cháu giận tới giảm thọ mấy năm!” Thiếu Hoa khóc không ra nước mắt. Buổi tối, trước khi ngủ, Thiếu Hoa đã đá cái tên cáo trạng ra ngoài, đóng cửa phòng lại, bỏ thêm một câu, “Mặc kệ anh!” Văn Khang xoa xoa cái mũi thiếu chút nữa đã bị dập nát, ở ngoài cửa ăn nói khép nép, “Ngươi đừng vậy mà, cùng lắm thì sau này những lúc ngươi ăn hiếp ta, ta không phản kháng là được rồi!” “Ta đã để mặc cho ngươi ức hiếp rồi, ngươi còn muốn gì nữa? Mở cửa ra!” Bên trong không có tiếng động gì, Văn Khang lặng lẽ cầm chiếc hộp đặt bên ngoài, sau đó gõ cửa, “Tiểu Hoa, mau mở cửa đi, vừa rồi ta nhìn thấy một bóng đen chạy vào, chạy nhanh lắm đó!” Thiếu Hoa mở cửa ra ngó nghiêng, “Bóng đen gì?” Con chuột trong hộp ngửi được mùi thịt bò khô trong phòng ngủ, ló đầu ra nhìn trái ngó phải, sau khi xác nhận an toàn lập tức lao phăng ra. Thiếu Hoa nhìn thấy, sợ tới mức la to, nhảy trở lên giường, “A a a… Mau đuổi nó ra ngoài!” Văn Khang lập tức anh dũng tiến vào sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân, “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!” Sắc lông bóng loáng, chú chuột ngoắc ngoắc cái đuôi dũng cảm, ung dung nhe răng nhìn hai người, nhảy lên bàn, lướt qua đống đồ ăn vặt trên bàn, chui vào ngăn tủ nhấm nháp. Rộp rộp rộp… “Dưới… dưới… dưới… dưới….” Thiếu Hoa run run đưa tay lên. “Dưới ngăn tủ!” “Một… một… một… một…” “Một con chuột!” “Cắn… cắn… cắn… cắn…” “Cắn đồ ăn vặt của ngươi!” Văn Khang nhân cơ hội ôm người bên cạnh, tiện tay còn ăn đậu hủ, “Đã nói với ngươi là đừng vụng trộm ăn đồ ăn vặt trong phòng ngủ, xem đi, dụ chuột vào rồi kìa!” “Mau bắt… bắt… bắt… bắt….” Thiếu Hoa sợ tới mức thở không nổi, âm thanh vang ra không phải giọng nam cao hay nam trầm, nói trắng ra là không biết tả làm sao. “Suỵt… Nói khẽ chút!” Văn Khang ôm chặt hơn, “Đã trễ thế này mà còn bật đèn đập chuột, sẽ đánh thức bà cụ đó, để mai rồi tính sau!” “Nhưng… nhưng… nhưng mà, đêm… đêm nay….” “Đương nhiên là ta sẽ luôn ở cạnh ngươi rồi, yên tâm, ta không phải đại hôi lang sẽ không ăn ngươi đâu, ngươi có thể xem ta như con mèo, nếu con chuột đó dám chạy qua, ta nhất định sẽ túm nó, tử hình ngay!” “Ờ…” Thiếu Hoa cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ được nhiều. Văn Khang nhân cơ hội ngồi ngon lành trên giường, vừa dỗ ngọt vừa ôm cậu ngủ. Khi Thiếu Hoa không để ý, y xoay về nơi phát ra tiếp lộp rộp, mỉm cười, “Con ngoan, làm tốt lắm!” Hôm sau, thức dậy, Thiếu Hoa đã quên chuyện con chuột nhưng lại nhớ mối hận cáo trạng hôm qua, nổi giận không thèm nghe Văn Khang năn nỉ, lúc này, di động bỗng vang lên. Văn Khang không chờ sai bảo đã chạy tới mang lại. Thiếu Hoa tiếp điện thoại, đôi mắt sáng ngời bỗng u ám hẳn. “Chuyện gì vậy?” “Không có gì!” Thiếu Hoa làm như không có chuyện gì cất di động vào, “Tối nay Lâm tiên sinh mời tôi đi dùng cơm chúc mừng chiến thắng!” “Mời cả đội sao?” “Không phải! Chỉ mời mình tôi thôi!” Văn Khang cười lạnh, trận này thắng cũng không phải công của mình Thiếu Hoa, sao lại chỉ mời một người? Lấy cớ, rõ ràng là lấy cớ trắng trợn. Dù xuyên tới thế giới này, có nhiều thứ y không thể hiểu, nhưng về phương diện nhân tâm, cổ hay kim cũng vậy, y đều có thể suy xét rõ ràng. Văn Khang bình tĩnh tiếp tục ăn sáng, không nói tiếng nào, ăn xong lại đến trường học, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trong trường, Chung Tình hẹn y cùng làm bài tập, còn mang cả sushi tự làm tới cho y ăn! Một anh chàng đẹp trai và một mỹ nữ cùng ngồi bên cạnh hồ nước, thật đúng là một cảnh tuyệt đẹp. Nhất là trong hồ còn có một đôi uyên ương đang bơi bơi kề nhau, ôi chao, đẹp không còn gì để tả. Một cô gái, thường xuyên tìm cớ ở cùng với một cậu trai, còn thường mang đồ ăn vặt, CD tới cho mình, một tấm chân tình như thế, nếu cậu trai đó không phải đầu gỗ, hẳn là có thể hiểu được. “Cậu xem đôi uyên ương trong hồ kìa, đẹp thật!” Chung Tình chỉ vào hồ nước, “Cậu có muốn giống như chúng không?” “Muốn chứ…” Mỹ nữ Chung Tình nghe xong đỏ mặt, thẹn thùng, cuốn góc áo. “Nhưng mà ta không biết bơi!” Văn Khang nói tiếp. Mỹ nữ cắn răng, “Cậu không biết bơi cũng không chìm đâu mà lo!” “Hả? Tại sao?” “Vì cậu là đầu gỗ!” Chung mỹ nữ trừng mắt. Văn Khang không phải đầu gỗ, nhưng y lại làm giống như đầu gỗ, đi mất biệt, không cho đối phương có chút cơ hội nào nữa. Điều này đã khiến Chung mỹ nữ hận tới nghiến răng nghiến lợi, trong bụng chửi thầm một trăm lần, trở về đánh tiểu nhân một trăm lần. Chương trình học một ngày cứ như thế mà kết thúc. Văn Khang từ chối lời mời đi ăn kem với mỹ nữ, vác cặp chạy thẳng tới lớp của Thiếu Hoa, nhìn cậu chạy trên sân tập. Thiếu Hoa muốn y về nhà, ăn cơm, trò truyện với bà cụ, Văn Khang cũng ngoan ngoãn nghe lời. Vừa dứt tiếng, y đã lén lút đi theo sau Thiếu Hoa, xem cậu đi tới nơi nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK