Không biết qua bao lâu, Thiếu Hoa tỉnh lại. Lúc này phía sau đầu cậu vẫn còn đau ê ẩm, cậu mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực, thì ra mắt của cậu bị bịt bằng vải đen, cậu giật giật chân tay, cả người toát mồ hôi lạnh, thì ra tay chân cậu đều bị trói lại cả rồi, cậu hoảng quá, định kêu cứu, nào ngờ lại phát hiện miệng cũng bị dán băng, không thể phát ra được chút âm thanh nào.
Kế đó, Thiếu Hoa đã có thể hoàn toàn khẳng định rằng mình đã bị bắt cóc.
Trong giây phút đó, phản ứng đầu tiên của Thiếu Hoa là:
Tiêu rồi, thảm rồi, hình tượng đẹp trai rạng rỡ của mình đã bị hủy, như vậy sẽ khiến rất nhiều mỹ nữ đau lòng, thất vọng nha!
Phản ứng thứ hai: Hình tượng chỉ là gió thoảng mây bay, điều quan trọng nhất hiện giờ là phải trốn.
“Cộp cộp…” Có tiếng bước chân từ xa đến gần, dừng lại trước mặt Thiếu Hoa.
“Là người này à?” Có ai đó hỏi.
“Đúng vậy!” Có ai đó đáp.
Thiếu Hoa sợ tới mức tóc gáy dựng ngược cả lên, là ai đã bắt cóc cậu?
Chẳng lẽ là đội NP của thành phố QD vì ghen tị với kỹ thuật đá bóng vô địch của cậu, sợ trong trận đấu ngày mai cậu sẽ đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi cậu đá thủng lưới tám chín quả, cho nên đã dùng thủ đoạn đê tiện thế này. Hứ, mấy người cứ chờ coi, xem tôi có đá thủ môn của mấy người thành đồ ngốc luôn hay không.
Giọng của người đầu tiên nói chuyện lại vang lên, “Khuôn mặt không tồi, dáng người cũng khá, thảo nào anh ta lại thích!”
Đầu óc Thiếu Hoa lại bắt đầu xoay chuyển, xem ra không phải đội NP đã bắt cóc cậu, nghe giọng điệu của người này, chẳng lẽ là ghen tị với dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, hào quang bắn ra bốn phía của cậu, hận cậu đã đoạt được tầm ngắm của các mỹ nữ, hận sự tồn tại của cậu khiến bọn họ xui xẻo như giẫm phải phân chó, không lấy được vợ, cho nên đã bắt cóc cậu.
Nhưng đẹp trai cũng không phải là lỗi của tôi, sao mấy người lại ghen tị với tôi chứ? Thấy không hài lòng thì cứ đi thẩm mỹ viện làm sao cho coi được được chút đi.
Một người ngồi xổm xuống, kéo bỏ miếng băng dán trên miệng cậu. Đau quá, Thiếu Hoa mắng thầm, ông đây sẽ thưa các người tội ngược đãi tù binh.
Người nọ lạnh lùng hỏi, “Mày có quan hệ gì với Long Phi?”
Long Phi là ai nhỉ? Tên này nghe lạ hoắc! Đầu Thiếu Hoa choáng váng nghĩ không ra gì, cậu định nhúc nhích một chút, cổ tay lại bị dây kẽm siết chặt, chỉ cần cựa quậy một tí đã đau đớn, căn bản là không thể nào nới lỏng để thoát ra được.
“Hừ, giả câm à!” Một người mang giày da đá một cái thật mạnh lên lưng cậu, nghe giọng người này, dường như là gã đã bắt cậu tới đây – gã giả mạo Tây Môn Xuy Tuyết.
“A!” Thiếu Hoa hét thảm một tiếng, đau đến cả người cứng lại. Cậu bực bội, ngẫm, có nên thảo luận quy định nhân quyền Geneva, hay điều lệ cấm ngược đãi tù binh với mấy người này không nhỉ? Nếu là anh hùng thật sự thì phải chấp nhận đối mặt với tất cả gian nguy, ngay cả những lúc bị kẻ địch tra tấn tàn khốc, cũng phải bộc lộ khí khái anh hùng của mình.
Lại một cước thật mạnh nện lên lưng cậu, thậm chí còn giẫm giẫm thêm mấy cái.
“Đừng…” Thiếu Hoa đau muốn rớt nước mắt, những suy nghĩ anh hùng gì đó lập tức chạy mất không thấy tăm hơi, cậu lập tức xin tha, “Tôi thừa nhận mấy người đẹp trai hơn tôi, chịu chưa?”
“Còn giả ngu!” Lại một cú đá thật mạnh, thúc vào bụng cậu.
Thiếu Hoa đau muốn xỉu, giận điên lên. Mấy người sao không nói lý gì cả vậy? Tôi đã sợ đắc tội với mấy người nên im lặng không nói câu nào, đã không nói gì mà các người còn nổi giận, nói một chút các người đã sử dụng bạo lực, nếu tôi mà nói hết ra không chừng các người tức đến chảy máu não mà chết đấy, nếu như có thể khiến các người tức giận lập tức thăng thiên gặp Thượng đế lão gia, tôi cũng khoái chí lắm, chẳng qua là tôi sợ trước lúc mấy người đi gặp thượng đế sẽ trả thù tôi thôi.
Bỏ đi, tôi là một người thánh thiện, khoan dung, vì để tránh cho mấy người tức giận quá thăng mất, tôi quyết định sẽ không đắc tội với mấy người.
Hai người nọ không hỏi được gì, lập tức quẳng Thiếu Hoa xuống mặt đất lạnh như băng để cậu chịu rét. Thiếu Hoa bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, kế tiếp bọn họ sẽ làm gì đây?
Cho mỹ nữ đến sắc dụ? Một người có ý chí kiên quyết, đạo đức cao thượng như tôi sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp hấp dẫn đâu.
Dùng thập đại khổ hình? Thôi, mấy người cứ dùng sắc đẹp dụ dỗ tôi đi.
Trên TV thường chiếu cảnh nhân vật chính bị giam cầm sẽ gặp được thế ngoại cao nhân, sau đó được truyền cho một trăm năm công lực. Hoặc là có thể tìm thấy võ công bí tịch gì đó khắc lại trên tường, nhưng tại sao tôi chẳng những không thấy gì mà còn bị người ta đấm người ta đá, khốn nạn thật!
Ở bên này Thiếu Hoa đang không ngừng tìm hướng đi cho mình, ở bên kia, những người tìm kiếm cậu cũng không vì thế mà dừng lại.
Không bao lâu sau, đội ngũ thăm dò đã đến báo cáo kết quả. Hoàng Mao đến tìm em trai anh ta hỏi thăm tình trạng của đội NP, không có gì có thể chứng minh Thiếu Hoa bị đội bóng của đối thủ bắt cóc, Điền Hàn không tin, một mực khẳng định Hoàng Mao đang bao che, bởi vì anh ta rõ ràng là đang ủng hộ cho đội NP.
Tiểu Lý, Chung Tình phụ trách đi tìm Lâm Phượng cũng quay về báo cáo kết quả, rằng Lâm Phượng đã đi xa bàn chuyện làm ăn rồi, hiện tại không ở khách sạn.
Kết quả như vậy khiến Văn Khang gấp đến độ phải vò đầu bứt tóc, nếu bị đội bóng nọ bắt cóc, như vậy cũng không có gì, chỉ cần trận đấu kết thúc, bọn họ sẽ thả người ngay. Còn nếu là do Lâm Phượng bắt đi, như vậy Lâm Phượng cũng sẽ không thương tổn đến cậu ấy.
Như vậy, trường hợp thứ ba sẽ là gì?
Kẻ đó bắt người, chỉ đơn giản là giật tiền cướp sắc.
Thiếu Hoa là cô nhi nghèo, chẳng có người thân nào giàu có, bản thân cậu ta lại không có tiền, ai thèm cướp của cậu ta chứ?
Cướp sắc?
Ặc, Văn Khang rùng mình một cái, lập tức đá suy nghĩ này ra khỏi đầu, Thiếu Hoa thì làm gì có sắc, trên thế gian này ngoài y ra, còn có người sao Hỏa nào thèm cậu ta chứ!
Báo thù?
Thiếu Hoa là một sinh viên gương mẫu, bình thường chỉ đến lớp học, học xong đá bóng, ngày nghỉ đi làm thêm, không đắc tội hay xung đột với người nào, sao có thể có kẻ thù?
Trừ phi là bị người khác liên lụy.
Cả người Văn Khang lạnh ngắt, nếu Thiếu Hoa vì y mà bị người khác bắt cóc vậy thì nguy rồi, bàn tay đen phía sau muốn dồn y vào chỗ chết, từ đó cho thấy họ rất nhẫn tâm, tàn độc, không biết họ sẽ đối phó với Thiếu Hoa thế nào đây.
Nghĩ đến đấy, Văn Khang đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nhưng từ lúc báo án cho đến giờ, phía cảnh sát vẫn chưa tìm thấy tin tức gì.
Lúc này di động bỗng vang lên, Văn Khang kiềm chế kích động, lo lắng, chờ mong cầm lên, bắt máy, trong chốc lát, khuôn mặt của y lại suy sụp, thì ra là bên Tứ Hải Xuân xảy ra chuyện, muốn y lập tức trở về ngay.
Văn Khang vừa mắng vừa chạy về, thì ra là có người cố tình đến Tứ Hải Xuân phá đám.
Người nọ mặc nguyên bộ đồ Tây trắng toát không dính chút bụi nào, quần áo sang trọng, nhìn vào rất có tiền, rất quý phái, cũng rất… thần kinh. Bên cạnh gã ta còn có mấy tên bảo tiêu, trên mặt như hiện rõ mấy chữ ‘Chúng ta là côn trùng có hại’ rất đáng ăn đòn.
Quản lý nhà hàng vừa thấy y tới đã chạy nhanh ra đón, kể lại chuyện vừa xảy ra. Tháng này, Tứ Hải Xuân đưa ra hàng loạt các thực đơn mới, có lẽ mấy người đó nghe tiếng, cố tình đến gọi một món rất kì lạ, còn tỏ vẻ khinh miệt khách sạn, mấy đầu bếp đã lật hết những món ăn thất truyền Văn Khang ghi lại, nhưng cũng không làm ra được thứ mà gã ta yêu cầu.
Văn Khang nghe xong, bình tĩnh hỏi: “Gã đó gọi gì?”
Viên Văn Kiệt đứng cạnh đáp, “Gã gọi ‘băng hỏa lưỡng trọng thiên’!”
Văn Khang kinh ngạc, “Đó là thứ gì?”
Mặt bếp trưởng nhăn như khổ qua, “Nếu chúng tôi biết thì còn nói gì nữa, trên đời này làm gì có thứ kỳ cục đó chứ!”
“Có lẽ là thứ gì đó lúc ăn vào bên ngoài nóng, bên trong lại lạnh!” Văn Khang gãi đầu, trí nhớ về những mỹ thực cung đình trước đây y đã từng ăn xoẹt qua, lại nhìn ra ngoài cửa sổ thấy xe đẩy kem đi ngang, có gì đó nảy ra, y lập tức chạy nhanh ra sau bếp.
Bếp trưởng cũng theo sát phía sau.
Văn Khang hạ lệnh, “Quậy bột làm hồ, cho thêm đường, trứng và các gia vị khác vào!”
Bếp trưởng tuân mệnh vội vã làm ngay.
Văn Khang lại hạ lệnh, “Ra ngoài lấy hai que kem đi!”
Bếp trưởng hiểu ngay, lập tức thái kem thành từng khối nhỏ, lấy hồ quấn lại, bỏ vào chảo chiên, xong, đưa lên cho khách.
“Mời ngài dùng thử, đây chính là băng hỏa lưỡng trọng thiên của Tứ Hải Xuân chúng tôi!”
Gã mặc đồ trắng kinh ngạc, cho một khối vào miệng, vừa thơm vừa ngọt, bên ngoài nóng bên trong lạnh, quả nhiên là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
“Mùi vị khá lắm phải không? Hôm nay vị tiên sinh này đã ghé thăm bổn khách sạn, vậy tôi và ngài cùng uống mấy ly vậy!” Văn Khang mỉm cười, lấy một chai rượu đỏ tới, đặt hai ly rượu xuống bàn, rót rượu vào.
Mắt gã đồ trắng nheo lại, đế ly ghim xuống mặt bàn chừng 1cm, gã biết ông chủ khách sạn này tuyệt đối là một cao thủ, nếu đối phương đã cố tình lộ chiêu thế này, rõ ràng là đang cảnh cáo, nhắc nhở gã.
Trong lòng gã đồ trắng hiểu rõ, mỉm cười, “Ông chủ Long quả là một người nghĩa khí, xem ra ly rượu này tôi không thể không uống rồi!”
Nói xong, nhẹ nhàng cầm ly rượu lên, uống cạn.
Có thể gỡ ly rượu ra khỏi bàn một cách nhẹ nhàng như thế, xem ra công phu của người này cũng không đơn giản. Những người đứng cạnh đều giật mình, không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người đang ngầm đấu với nhau.
Dáng vẻ bưng ly rượu lên uống của gã đồ trắng rất tao nhã, ngón tay thon dài trắng nõn, Văn Khang nhìn thấy tay gã, hai mắt tỏa sáng, “Vị tiên sinh này, tay của ngài bị thương rồi kìa!”
“À,” Gã đồ trắng sờ sờ mu bàn tay, cười bảo: “Hôm qua tôi không cẩn thận bị mèo cào trúng, làm ông chủ Long chê cười rồi!”
Mắt Văn Khang lại càng sáng hơn, vết cào trên mu bàn tay của gã này hoàn toàn khác với vết cào của những con mèo bình thường. Vết mèo cào bình thường là năm dấu, nhưng của gã ta lại thiếu mất một. Trước đây lúc Văn Khang định chiếm giường ngủ cũng từng bị mèo cào trúng, dấu đó cũng giống y như dấu này, bởi vì trong lúc Chiêu Tài lưu lạc bên ngoài, chân trước đã bị mất một móng, nói trắng ra là chân phải của Chiêu Tài chỉ còn lại bốn móng, cho nên vết thương bị nó cào trúng cũng chỉ có bốn vết.
Văn Khang nhìn mấy người này, khóe miệng câu lên một nụ cười trào phúng, trong mắt đầy hàn băng, “Con mèo này lại dám cào cả chủ nhân, đúng thật là hiếm thấy nha!”
“Đúng vậy!” Gã đồ trắng cũng cười cười, ra vẻ như không có gì, “Con mèo nhỏ này đúng là không biết nghe lời!”
“Vừa gặp tiên sinh, tôi đã có cảm giác như quen biết từ lâu, nên rất muốn uống với tiên sinh mấy ly, mong tiên sinh chờ một chút để tôi xuống nhà bếp bảo bọn họ làm thêm mấy món, tôi mời khách, nhất định sẽ làm tiên sinh hài lòng!” Văn Khang nói xong, lập tức đi xuống phòng bếp ngay.
Mấy nhân viên ở Tứ Hải Xuân vô cùng kinh ngạc, rõ ràng công phu của ông chủ đã trấn áp được đối phương rồi, sao lại còn ra vẻ nịnh bợ như thế? Chẳng lẽ ông chủ thật muốn kết giao với cái gã đến phá đám này?
Văn Khang đi tới một nơi không ai thấy, lấy điện thoại ra gọi cho Dung ca. Sau đó đến nhà bếp bảo họ làm mấy món ngon, rồi trở lại nhà ăn tiếp tục nâng cốc cười nói với vị khách không mời này.
“Không ngờ ông chủ Long mặc dù còn trẻ nhưng lại có đầu óc kinh doanh tới vậy, quả là anh hùng xuất thiếu niên!”
“Tiên sinh quá khen rồi!” Văn Khang mỉm cười, lại rót cho gã ta ly rượu, “Cho tôi mạo muội hỏi một câu, không biết tôn tính đại danh của tiên sinh đây là?”
“Tôi tên là Vương Tiểu Minh, không có công ăn việc làm gì cả, chỉ dựa vào tài sản cha mẹ để lại, sống qua ngày thôi!”
Tên này vừa nghe đã biết là giả. Văn Khang cũng không vạch trần, tiếp tục rót rượu cho gã ta.
“Sao chỉ rót cho tôi như thế, ông chủ Long cũng uống đi chứ!” Vương Tiểu Minh nâng cốc với y.
Văn Khang bưng ly rượu lên, uống cạn.
Không bao lâu sau, trước mặt hai người họ đã là mấy chai rượu không.
“Ông chủ Long quả thật rất hào phóng!”
“Tửu lượng của tiên sinh khá lắm!” Văn Khang uống tới mặt đỏ bừng, nhưng y vẫn rất tỉnh táo, đôi mắt y làm như tùy ý lia qua một vị khách vừa bước vào khách sạn.
Một người khách đội mũ, đầu hơi cúi thấp bước vào, dường như cũng vô tình lia qua bên này, Văn Khang nhìn thấy người đến đúng là Dung ca, trong lòng vui vẻ, mở miệng, “Tôi uống quá chén rồi, mời Minh huynh cứ tự tiện, tôi không thể theo tới cùng được!”
Vương Tiểu Minh cũng đứng lên, “Không dám quấy rầy, cũng đã đến lúc tôi phải cáo từ rồi!”
Vương Tiểu Minh dẫn cả đám người đi khỏi khách sạn, Dung ca âm thầm bám theo phía sau.
Văn Khang trở về văn phòng, không cho ai bước vào, hai mắt luôn nhìn chằm chằm chiếc di động sứt mẻ của mình.
Dung ca gọi điện tới, “Mục tiêu đã vào đường Hán Giang!”
Qua một lát sau, lại gọi tới, “Mục tiêu đã tới đường Kinh Tam!”
“Nhìn kĩ chút!”
“Còn phải nói, tôi là cảnh sát, có thể làm mất dấu mục tiêu được à?” Dung ca bực bội quẳng lại một câu.
Văn Khang mở bản đồ ra, khẩn trương nhìn tuyến đường mục tiêu đang đi, đường rẻ phải rẽ trái và đang hướng tới một nơi hẻo lánh nào đấy.
Có một cuộc gọi đến, tên hiển thị chính là Thiếu Hoa.
Văn Khang kích động cầm điện thoại lên, bắt máy, “Tiểu Hoa, là cậu à? Cậu đang ở đâu?”
Ở đầu bên kia bỗng truyền qua một giọng nói xa lạ, “Xem ra ông chủ Long rất quan tâm Tiểu Hoa nha?”
Như có một chậu nước đá đổ xuống đầu, Văn Khang cũng hiểu, di động của Thiếu Hoa đang ở trong tay kẻ khác, nói cách khác người của cậu ấy cũng nằm trong tay kẻ đó.
Văn Khang cố trấn định lại, bình tĩnh nói, “Ông là ai? Có chuyện gì?”
“Định lực của ông chủ Long tốt thật!” Giọng nói ở đầu bên kia đầy đắc ý.
“Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi!” Giọng của Văn Khang vẫn rất bình tĩnh.
“Người tình bé nhỏ của ông chủ Long đang rất nhớ ông đấy!”
“Buồn cười, người tình bé nhỏ của tôi đâu ra?”
“Ông chủ Long còn giả bộ hồ đồ? Cậu sinh viên kia ở chung với ông lâu như vậy, tình cảm nhất định rất tốt, nếu không sao ông chủ Long lại xem chiếc di động đồ bỏ đó như bảo bối chứ? Coi bộ đó là đồ mà cậu ta tặng cho ông phải không?” Đối phương rất tự tin bày tỏ suy nghĩ của mình.
Đầu Văn Khang túa mồ hôi lạnh, y tuyệt tình phân rõ ranh giới với Thiếu Hoa, không tiếc tự lấy dao rạch vào tim mình một nhát rỉ máu, cũng chỉ vì muốn bảo vệ cậu ấy, nào ngờ, chỉ vì một chiếc di động cũ nát lại để kẻ khác phát hiện ra manh mối.
“A…” Trong điện thoại truyền tới một tiếng hét thảm, Văn Khang có nằm mơ cũng không quên được, đó là tiếng của Thiếu Hoa, kế đó, nỗi tương tư nhiều ngày, cộng với lo lắng không thể kiềm chế đã hóa thành cơn sóng dữ ập vào lý trí, rốt cuộc y không thể bình tĩnh được nữa, hét to, “Các người muốn sao? Có gì cứ nói thẳng!”
Đôi lời của tác giả: – Tiếng lòng của đôi tình nhân: Mẹ kế vô lương tâm đố kị với hạnh phúc của chúng tôi, vươn đôi bàn tay độc ác, sai BOSS xấu xa đến hại chúng tôi! (=)))