• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu Hoa đấm ngực, giậm chân, hét to,”Trời ơi, tôi thất tình rồi!”

Vẫn là nhà hàng gần khu chung cư, lúc này Lâm Phượng mặc đồ thường ngày, dáng vẻ rất thoải mái. Rót ly rượu cho Thiếu Hoa.

“Chúc mừng! Mới trận đầu đã ghi được bàn thắng, vui lắm phải không?”

“Cũng không phải là công của mình tôi, tiệc mừng này có lẽ nên mời tất cả chiến hữu cùng đến thì sẽ vui hơn!” Thiếu Hoa tiếc nuối, cậu thích đông đúc náo nhiệt hơn.

“Chờ cậu giành được giải quán quân toàn thành phố, tôi sẽ mời tất cả đồng đội của cậu đến khách sạn!” Nói xong, Lâm Phượng cầm lấy tay cậu, “Còn bây giờ, tôi chỉ mong hai chúng ta có thể ở cùng nhau!”

Thiếu Hoa mất tự nhiên định rút tay về, nhưng Lâm Phượng giữ chặt lại, lạnh lùng bảo: “Sao cậu lại tránh né tôi? Với bạn bè cậu thân mật nhiệt tình, với cái gã nhặt về cũng cãi nhau ầm ĩ, không chút cố kị, sao với tôi, cậu lại như thế?”

“Lâm Phượng, tôi…” Thiếu Hoa không biết phải nói gì cho phải.

“Tôi bỏ tiền cho cậu đi học, cho cậu ăn, cho cậu mặc, để cậu đối xử với tôi bằng thái độ này?”

Đầu Thiếu Hoa cúi xuống càng thấp, món nợ ân tình này cũng giống như một tảng đá đè nặng trong lòng cậu, nặng tới không thể thở nổi.

Lâm Phượng lại càng nắm chặt hơn, “Tiểu Hoa, tốt nghiệp xong đến cạnh tôi đi, chúng ta sẽ sống cùng nhau, tâm ý mấy năm nay của tôi, cậu cũng biết mà phải không?”

Thiếu Hoa khó xử, do dự. Một bên là cuộc sống tự do, một bên là ân tình phải đền đáp, cậu nên chọn thế nào đây?

Lâm Phượng thấy cậu khó xử, cũng không tiếp tục bắt buộc nữa, nói sang chuyện khác, “Gã cậu nhặt về đó luôn thích kề cận cậu, thật đáng ghét!”

“Anh ta rất đáng thương, bị ngã trúng đầu mất hết trí nhớ, người đầu tiên anh ta nhìn thấy là tôi, cho nên, chỉ có tôi mới có thể cho anh ta cảm giác an toàn!”

“Nhưng tâm tư của gã ta với cậu, tôi nghĩ cũng không phải đơn giản thế đâu!”

“Anh theo dõi tôi?” Thiếu Hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Lâm Phượng không trả lời, nói tiếp, “Đuổi gã ta đi đi, không thì đưa gã tới viện nhân đạo hoặc tới cục cảnh sát cũng được!”

“Sao có thể làm vậy được?” Thiếu Hoa tức giận, mặt đỏ bừng lên, ngay cả giọng cũng cao hơn, những yêu cầu khác thì cậu có thể suy tính lại nhưng chuyện này thì không được.

“Anh ta không nhà không cửa, lại mất trí nhớ, anh ta xem tôi như người thân duy nhất, tin tưởng tôi, dựa vào tôi. Nếu có người hại anh ta, anh ta lại không biết gì cả, anh ta sẽ không có khả năng tự bảo vệ cho mình! Sao tôi có thể nhẫn tâm đuổi anh ta đi được chứ?”

Lâm Phượng nheo mắt lại, giọng nói lộ rõ sự tức giận, nguy hiểm, “Cậu chưa từng làm trái ý tôi, giờ lại vì gã đó mà chống lại tôi?”

Thiếu Hoa vẫn kiên quyết, “Tôi mang ơn anh, tôi cũng nguyện đáp đền nhưng cũng không có nghĩa là tôi phải bán cả nguyên tắc làm người và đạo đức cơ bản của tôi cho anh!”

Lâm Phượng lạnh lùng nhìn cậu giống như một con sói cô độc bị mạo phạm. Một lát sau, bỗng mỉm cười, “Tôi rất thích tính cách này của cậu, trong một thế giới chỉ coi trọng vật chất chỉ vì danh lợi này, người luôn giữ trái tim trong sáng như cậu quả thật rất hiếm thấy!”

Giấu đi nụ cười, Lâm Phượng đưa tay lau chút sốt cà chua dính bên miệng cậu, “Cho nên, sẽ càng đáng giá hơn! Nếu cậu đã không muốn đuổi gã ta đi, vậy cứ làm theo ý cậu! Tôi không muốn khiến cậu không vui!”

Cơm nước xong, Lâm Phượng dịu dàng kéo Thiếu Hoa ra ngoài. Bấy giờ, Văn Khang đang trốn dưới bàn mới xốc khăn trải chui ra ngoài, khi nãy nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người họ, y cảm động đến không còn từ ngữ nào để hình dung, trong đầu y chỉ hiện ra được một câu, “Ta sẽ tốt với ngươi, cả đời đều tốt với ngươi!”

Thiếu Hoa và Lâm Phượng ra khỏi nhà hàng, Văn Khang cũng lén lén lút lút đi theo phía sau bọn họ, cho tới trước cửa khu chung cư, mới tách nhau ra.

Thiếu Hoa không về nhà mà ngồi bẹp xuống bậc thang ở cửa ngẩn người. Văn Khang chạy tới, ngửi ngửi mùi rượu trên người cậu, hỏi: “Sao không vào nhà!”

“Trong lòng thấy khó chịu!”

“Sao lại khó chịu?”

Thiếu Hoa không trả lời.

“Nói ra được sẽ không thấy phiền nữa, ngươi cứ xem ta như thùng rác đi, trong lòng có gì khó chịu ngươi cứ nói ra, sẽ thoải mái nhiều lắm đó!”

Thiếu Hoa nhíu mày, nhưng vẫn không hé răng.

Nhìn thấy người luôn kiêu căng giờ lại mặt ủ mày chau, Văn Khang đau lòng, “Vậy ngươi cứ xem ta như đệm sô pha đi, trút giận xong rồi thì sẽ dễ chịu hơn!”

Thiếu Hoa ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, đôi mắt trong suốt. Chốc lát, cậu nghiêng đầu qua, chui vào lòng Văn Khang, “Tiểu Khang, anh tốt với tôi quá, anh không cần gì, vẫn đối tốt với tôi!”

Trong lòng Văn Khang gào thét, “Ngươi hiểu là được rồi!” Nhưng ngoài miệng lại nói, “Bất kể là ngươi gặp chuyện khó gì, vẫn còn có ta! Ta sẽ mãi mãi ủng hộ ngươi!”

“Tôi muốn tốt nghiệp xong sẽ đi khắp bốn bể!”

“Được, lưu lạc giang hồ tái tửu hành, rất tiêu sái!”

“Tôi muốn đá bóng, muốn làm cầu thủ nổi tiếng, muốn được hàng vạn người hoan hô!”

“Ờ…” Văn Khang không nói tiếng nào, trái bóng đó có gì vui chứ, chờ y có tiền y sẽ mua một đống, để Thiếu Hoa chơi một mình khỏi phải giành với ai.

“Nhưng mà Lâm tiên sinh lại muốn tôi ở cùng anh ta, nhờ có anh ta tôi mới có ngày hôm nay, mang ơn phải báo, nhưng…” Thiếu Hoa không nói thành lời.

Văn Khang biết cậu vừa khó xử vừa buồn khổ, vỗ vai an ủi, “Hắn giúp đỡ ngươi, cũng không có nghĩa ngươi thành vật sở hữu của hắn, lại càng không phải là bán thân cho hắn, ngươi đừng đặt nặng trong đầu quá, gánh vác quá nhiều, ngươi sẽ rất mệt mỏi! Làm người mấy ai được như ý muốn, chỉ cần không thấy thẹn với lòng là được!”

Khuyên là một chuyện, nhưng trong lòng âm thầm chửi rủa lại là một chuyện, “Má nó, hiệp ân cầu báo, đúng thật là vô sỉ!”

Nhưng mà cũng khó thật, theo cá tính của Thiếu Hoa, hành vi chịu ơn không báo cậu ta sẽ không làm, nhưng…

Tên Lâm Phượng đó rõ ràng có ý đồ với Thiếu Hoa, nếu Thiếu Hoa thật sự muốn trả ơn, đồng ý yêu cầu của hắn ta, vậy thì…

Văn Khang vừa tức vừa giận, không dám nghĩ tiếp nữa.

“Giờ đi uống mấy ly, ngủ một giấc sẽ không sao nữa!” Văn Khang vỗ vỗ vai cậu.

“Được!” Thiếu Hoa cọ cọ lên người y, “Tôi muốn uống rượu tốt nhất!”

“Vậy chúng ta tới quán rượu bên kia đường đi!” Văn Khang chỉ vào khách sạn ở đối diện, bảng hiệu ở đó viết bằng tiếng nước ngoài nên y không hiểu, nhưng nhìn thấy trên đó có vẽ bình rượu, ly rượu, chắc chắn là quán rượu chứ chẳng gì khác!”

Thiếu Hoa liếc một cái, càu nhàu, “Đó là khách sạn nước ngoài, nói trắng ra là chỉ có những người tóc vàng mắt xanh mới vào được thôi!”

“Hứ, dựa vào cái gì chỉ có những người ngoại tộc mắt xanh lông vàng mới vào được? Bọn họ hơn mình một cái mũi hay sao?” Văn Khang không phục nhìn chằm chằm khách sạn xanh vàng rực rỡ, trông thấy một nam một nữ nắm tay nhau đi vào, tên phục vụ mặc đồng phục còn cung kính mở cửa ra cho bọn họ.

“Sao cái người tóc đen mắt đen không giống người ngoại tộc đó có thể vào?”

Thiếu Hoa liếc một cái, ” Đó là người Mỹ gốc Hoa!”

“Vậy cô gái bên cạnh thì sao?”

“Là mỹ nhân người Hoa!”

Văn Khang giật mình mở to mắt ra, không ngừng gọi, “Nhìn kìa, nhìn kìa, mỹ nhân người Hoa đó có phải quen lắm hay không?”

Thiếu Hoa ngước lên nhìn, lắp bắp kinh hãi, “Ủa? Hình như là Nhạc Nhã Lệ!”

Lại nói tiếp, chỉ cần nhìn dáng vẻ thân mật, ôm ôm ấp ấp của Nhạc Nhã Lệ với gã nọ, không cần nghĩ cũng biết quan hệ của họ như thế nào. Thiếu Hoa đấm ngực, giậm chân, hét to,”Trời ơi, tôi thất tình rồi!”

“Ngươi tưởng có mình ngươi thất tình à? Ta cũng vậy nè!” Văn Khang vừa giận vừa mừng. Giận là Thiếu Hoa thật sự để ý tới Nhạc Nhã Lệ, vui là Nhạc Nhã Lệ đã vào khách sạn với tên khác, căn bản sẽ không thể phát triển với Thiếu Hoa tiếp nữa.

Hôm sau là cuối tuần, được nghỉ, nhưng Thiếu Hoa vẫn buồn rầu, ủ dột.

Văn Khang kéo cậu dậy, bảo: “Cảm giác thất tình vui lắm phải không?”

“Đương nhiên là không rồi!”

“Vậy ngươi còn nằm lì trên giường làm gì nữa?” Văn Khang hét một tiếng, quẳng miếng giẻ lau qua, “Thức dậy dọn dẹp phòng, ta đi chuẩn bị gà!”

Thiếu Hoa đành phải bò dậy, ngừng gặm nhấm cảm giác thất tình, chộp lấy giẻ lau. Tự an ủi, “Bỏ đi, tôi phải hóa bi thương thành sức ăn, anh chặt gà ra, kế đó là thái cà rốt, sau đó…”

“Sau đó thái khoai tây, cà, ngươi phải hóa bi thương thành ăn uống chứ gì, biết rồi, ghê quá đi!”

“Đing đong…” Chuông cửa vang lên.

Bà cụ về, trong túi có gì đó đang cọ quậy.

“Cái gì vậy?” Thiếu Hoa lấy hai con vật sống trong túi áo bà ra.

“Ai da, là hai con mèo!” Thiếu Hoa, Văn Khang cùng hô lên.

Hai con mèo dường như chưa sinh được một năm, vừa bẩn vừa gầy, tới nỗi không thể nhìn rõ màu lông trên cơ thể. Chúng ngơ ngác nhìn mấy người trước mặt mình, trong đó có một người thật dữ dằn, một già một trẻ khác lại rất hiền hòa, giống như muốn giữ mình lại, hai “bé” mèo chia nhau ra nhảy vào lòng bà cụ và Thiếu Hoa.

Văn Khang nắm tai con mèo nhỏ trong lòng Thiếu Hoa ra, quẳng qua một bên, vẻ mặt chán ghét, “Bẩn quá đi!”

Thiếu Hoa gõ đầu y một cái, “Sao anh có thể vô tình thế chứ? Anh xem hai đứa nó có đáng yêu không, nhất là ánh mắt ai oán đó, giống y như lúc anh xin tôi đừng bỏ anh vậy!”

Văn Khang đen mặt, y thật sự không thể nhìn ra y và con mèo đó có chỗ nào giống nhau.

Thiếu Hoa vui vẻ ôm mèo vào nhà vệ sinh, “Sau này chúng đã có nhà, còn có thể bắt chuột nữa!”

Văn Khang bắt đầu tính toán, xem có nên tha cho con chuột nọ một con đường sống hay không.

“Anh đứng đực đó ra làm gì? Mau tới đây phụ tôi coi!”

Văn Khang khó chịu, bịt mũi chạy vào phụ một tay. Thiếu Hoa tắm sạch cho hai con mèo, chải lông, đút bánh bao cho chúng, mỉm cười, vuốt ve, “Ngoan quá!”

Sau đó tuyên bố, con mèo có vân đen là Chiêu Tài, con mèo lông vàng là Tiến Bảo. Bà cụ còn cười, bảo đặt tên rất hay nữa chứ.

Văn Khang cảm thấy Thiếu Hoa đối xử với hai còn mèo đó còn tốt hơn với mình, nổi giận, nhưng y cũng biết làm sao với hai đứa tân sủng này.

Đến tối, Thiếu Hoa ôm mèo lên giường, đá Văn Khang xuống đất, còn nghiêm giọng bảo, “Không lẽ anh định giành giường ngủ với hai con mèo nhỏ đáng thương này à?”

Lý do thứ hai, “Như vậy con chuột cũng không dám làm càn!”

Văn Khang nghiến răng, dù nước đã không còn, nhưng dẫu sao y cũng là vua một nước, không ngờ lại bị hai con mèo đá xuống giường, đúng là nhục nhã, nhục nhã quá đi mất! Lại nhìn thấy ánh mắt đắc ý của hai con mèo, rõ ràng là đang khinh bỉ y, y hận, hận không thể một cước đá hai đứa này ra khỏi cửa, sau đó cầm đuôi chúng lên đập một trăm lần… Tiếc là không thể.

Nên nghĩ cách khác thôi.

Văn Khang gãi đầu, Tiểu Hoa thích gì nhất nhỉ?

Á, có cách rồi.

“Mình đúng là quá thông minh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK