• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi không cần cậu báo đáp gì cho xã hội, cậu chỉ cần báo đáp tôi là được!

Thấy Thiếu Hoa đang ăn cơm, bỗng khó chịu, mọi người ai cũng luống cuống cả lên.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?” Má Dung hoảng đến độ la to.

“Đây là bệnh cũ của cậu ấy!” Dung ca lên tiếng.

“Bệnh cũ gì? Sao mẹ không biết?”

“Giờ không có nhiều thời gian giải thích, phải mau đưa cậu ấy đến bệnh viện!”

Văn Khang hốt hoảng, lo sợ, ôm chặt Thiếu Hoa, bảo, “Bệnh viện ở đâu? Ta cõng Tiểu Hoa đi ngay!”

“Xa lắm! Cõng không kịp đâu! Lái xe đi!”

“Xe gì?”

“Ở ngay bên ngoài đó, đi ra khởi động mau!” Dung ca thúc giục y.

Ba Lệ thấy y vẫn đứng trơ đó, hét to, “Anh còn đứng đây lóng ngóng cái gì? Mau nổ máy đi!”

Nói xong, cô túm y đến trước xe, mở cửa, nhét y vào buồng lái, kéo tay y để lên tay lái, giục, “Nhanh lên, chậm nữa thì chết người đó!”

Văn Khang luống cuống, hoảng đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, “Ta không biết cưỡi chiếc xe này… Làm sao bây giờ? Hay là tìm cái cáng khiêng cậu ấy đi đi?”

“Anh bảo tôi tìm thì tôi phải đi tìm cho anh à?” Ba Lệ trừng to đôi mắt hạnh, “Anh cho anh là ai?”

Văn Khang vừa vội vừa lo nên không dám chọc giận cô, chỉ phải khép nép, “Xin cô!”

“Kêu chị Ba Lệ!”

“Chị Ba Lệ! Chị Ba Lệ xinh đẹp!” Văn Khang gọi chị không chút do dự, thậm chí còn nịnh bợ thêm một chút.

“Ngoan lắm!” Ba Lệ hài lòng đi một hơi vào nhà. Nói khẽ với Dung ca, “Dường như anh ta không biết lái xe thật, không phải làm bộ đâu!”

Văn Khang hoảng sợ chạy theo vào nhà, lo lắng nhìn chằm chằm Thiếu Hoa đang nằm trên giường. Hoảng đến độ mặt cũng tái mét, “Làm sao bây giờ? Ta không biết lái xe, hay là chuẩn bị cáng khiêng đi!”

“Cậu không biết nhưng Dung ca biết mà!” Má Dung ở một bên thấy kì lạ nói chen vào một câu.

Văn Khang sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, Thiếu Hoa đang nằm trên giường đã “Ưm” một tiếng, mở to mắt ra.

Văn Khang vừa mừng vừa sợ nhào ngay tới, “Ngươi tỉnh rồi hả? Vừa rồi ngươi mới bất tỉnh nhân sự, làm ta sợ muốn chết, giờ ngươi thấy chỗ nào không khỏe? Có cảm thấy làm sao hay không?”

Phải vất vả tìm mấy ngàn năm mới tìm được người tình kiếp trước, đang vui mừng, hừng hực khí thế phát động tấn công, đột nhiên lại sắp mất đi, đả kích như vậy đúng là không thể chịu đựng được.

Thiếu Hoa nhìn thấy tình cảm chân thành của y, cũng cảm động, nhẹ nhàng an ủi.

Lần đầu tiên được Thiếu Hoa nói chuyện dịu dàng như thế, Văn Khang thụ sủng nhược kinh. Nhưng, y vẫn rất sợ, sợ bệnh tật ở kiếp trước lại đeo cậu đến kiếp này.

“Người đầu tiên ta nhìn thấy chính là ngươi, nếu ngươi… Ngươi…” Thật không dám tưởng tượng đến cảnh người này gặp bất trắc gì y sẽ như thế nào, Văn Khang im lặng không nói thành lời.

“Tôi không sao đâu!”

“Nếu không có ngươi, ta biết sống thế nào đây…” Văn Khang càng nghĩ, càng sợ.

Những người đang đứng xem đều rất cảm động, Ba Lệ lặng lẽ nói khẽ vào tai Dung Ca, “Tuy rằng không giống như dự tính lắm, nhưng xem tình huống này vẫn thấy rất cảm động!”

Dung ca gật đầu, “Ừ!”

Má Dung cũng gật đầu, nói khẽ, “Tiểu Khang là một đứa trẻ đơn thuần, cậu ấy thật lòng thật dạ quan tâm đến Tiểu Hoa!”

Hai mắt Ba Lệ sáng lập lòe, “Á, ha ha, trung khuyển công nha!”

“Câm miệng!” Dung ca trừng cô, “Cái gì mà trung khuyển công? Tiểu Hoa có bạn gái rồi đó!”

Văn Khang nghe bọn họ nói khẽ với nhau, tuy y không biết trung khuyển công là gì, nhưng y vẫn hiểu rõ hai từ bạn gái, ‘Tiểu Hoa có bạn gái rồi!’ Mấy từ này mặc dù rất đơn giản nhưng nó lại như sét đánh ngang tai.

Là ai? Là cái lỗ tai mà cậu ta đã dán ở đầu giường? Hay một cô gái xinh đẹp trẻ trung nào đó???

Ta nhất định sẽ quyết đấu với tên đó, Văn Khang nắm chặt tay.

“Sao mặt anh tự nhiên dữ tợn quá vậy?”

“Đâu có, từ trước tới giờ mặt ta luôn hòa nhã điềm đạm mà!” Văn Khang nở một nụ cười tươi rói.

Chuyến đi cuối tuần đã kết thúc, Văn Khang sợ Thiếu Hoa mệt nên quyết không cho cậu đạp xe, thế là Dung ca phải lái xe đưa bọn họ trở về. Lúc gần đi, anh mới nói khẽ một câu, “Cậu ta không biết lái xe, cho nên cũng không phải là chủ nhân của chiếc xe xảy ra tai nạn đó!”

“Vậy là của ai? Khi ấy, ở gần đó cũng không thấy có ai khác!” Thiếu Hoa thấy kì lạ. Có một cảm giác rất kỳ quái, cậu cảm thấy người bị hại có lẽ là Văn Khang, càng kỳ lạ hơn là cậu cũng cảm thấy dường như trước đây cậu đã quen anh ta. Rõ ràng họ chỉ mới gặp nhau lần đầu, nhưng không hiểu sao lại như quen biết từ rất lâu, cậu kìm lòng không được muốn lo cho anh ta, chăm sóc anh ta, rồi lại chịu không được muốn đập cho anh ta một trận.

Về đến nhà, phát hiện bên trong lại tới một người khách nữa. Khôi ngô tuấn tú, mặc tây trang, mắt kính viền vàng, khí chất cao quý, nhã nhặn, đặc biệt là có hơi thở lạnh lùng khiến kẻ khác không thể tới gần.

Không biết thế nào, Văn Khang vừa nhìn thấy người này đã cảnh giác cao độ, nhìn người ta chằm chằm.

Người đeo mắt kính viền vàng ngạo mạn đánh giá y, sau đó quay qua nhìn Thiếu Hoa, nói nhỏ nhẹ, “Đây là cô nhi mà cậu đã nhặt về?”

“Đúng vậy!” Thiếu Hoa giật giật áo Văn Khang, nói: “Đây là Lâm Phượng, Lâm tiên sinh, người đã chu cấp cho tôi đến trường học!”

Văn Khang khó chịu, chỉ nói một câu, “Xin chào!”

Người mang mắt kính tên Lâm Phượng đó không thèm liếc y cũng không trả lời, chỉ nói với Thiếu Hoa, “Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

Thiếu Hoa hơi lo lắng, nhìn mấy người trong phòng rồi ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.

“Người đó là ai vậy? Trông thật khó ưa!” Chờ bọn họ đi rồi, Văn Khang mới quay qua hỏi bà cụ.

Bà cụ chậm rãi trả lời, “Người họ Lâm đó là ông chủ của khách sạn Dụ Đạt, nhà Tiểu Hoa nghèo lắm, từ nhỏ cha mẹ đã mất sớm, đến năm lên mười thì gặp được Lâm tiên sinh, cũng không biết thế nào, nhưng Lâm tiên sinh thấy cậu ấy rất có duyên với mình nên đã lo tiền cho cậu ấy đến trường, lo cả phí học tập và sinh hoạt, mãi cho đến lên đại học. Mỗi tháng, Tiểu Hoa đều phải theo yêu cầu của y viết cho y một bức thư, báo cáo tình hình học tập, những ngày nghỉ Tiểu Hoa cũng sẽ đến khách sạn của y giúp việc, sau này ra trường Tiểu Hoa cũng không lo đi xin việc nữa!”

“Gã ta thường xuyên đến đây thăm Tiểu Hoa sao?”

“Không có!” Bà cụ bảo ngay, “Từ đó tới giờ y đều gọi điện thoại bảo Tiểu Hoa ra ngoài! Lần này có thể là nghe Tiểu Hoa kể đã giúp đỡ cậu, cho nên y mới tới đây xem!”

Văn Khang nổi điên lên, tên Lâm Phượng này sao lại đối xử tốt với Tiểu Hoa quá vậy, rõ ràng là rồng đến nhà tôm, không trộm thì cướp. Xem ánh mắt lúc gã ta nhìn Tiểu Hoa, có gì đó rất lạ, cũng không giống với ánh mắt vô tư như hai anh em họ Dung. Mặc dù đến thế giới này, y không biết dùng máy tính, không biết xài lò vi ba, cái gì cũng chưa từng thấy, còn bị kẻ khác khinh bỉ xem như ngu ngốc. Nhưng, nếu nhìn lòng dạ con người, mắt y vẫn còn rất rõ, tuyệt đối hơn Tiểu Hoa rất nhiều.

Hơn nữa, ngay lần đầu tiên đối mặt, gã Lâm Phượng cũng đã biểu lộ địch ý rõ ràng, tất nhiên y cũng rất không thích người này, đặc biệt là cái tên “Phượng” đó, cũng không phải thứ gì tốt.

Trong một nhà hàng lộng lẫy, ở một gian trang trí đầy hoa mẫu đơn, Thiếu Hoa ngồi đối diện với Lâm Phượng, trên bàn dọn đầy thức ăn: ốc xào bơ tỏi, ruột xào chua ngọt, thịt bò nướng tiêu, canh hải sản… đầy đủ sắc, hương, vị.

Thiếu Hoa lại không động đũa, cậu thích tùy ý. Nhưng khi ở chung với người này, lúc nào cậu cũng phải chú ý lễ tiết, uống canh không thể ra tiếng, dao nĩa cũng không được gõ vào chén bát leng keng, càng không thể vừa ăn vừa nói chuyện, còn phải thường xuyên cầm chiếc khăn xinh xắn lên lau miệng, ăn cơm mà giống y như đang chịu tội. Với lại, người ở đối diện lại cho cậu một áp lực vô hình, chỉ cần nghĩ đến chuyện, tất cả những thứ của mình đều do người này ban cho, lòng cảm kích xen lẫn với một chút tự ti đã ngấm dần vào tâm lý cậu. Tóm lại, khi ở cùng với người này, cậu không thể muốn làm gì làm, cũng không dám nhìn thẳng vào mặt y.

“Sao lại không ăn? Không hợp khẩu vị sao?” Lâm Phượng tao nhã, lấy khăn lau miệng.

“À, ngon lắm!” Thiếu hoa đưa miếng thịt bò lên miệng, cắn một cái.

“Lần trước đã bảo với cậu rồi, lúc ăn không thể đưa lên miệng cắn như thế, phải cắt thịt ra từng miếng nhỏ trước, rồi mới ăn!” Lâm Phượng kéo đĩa của cậu qua, cắt miếng thịt bò thành từng miếng nhỏ vừa ăn cho cậu.

“Cám ơn!” Thiếu Hoa nhận lấy đĩa, nhưng ăn vẫn không thấy ngon lành gì.

Lâm Phượng lại hỏi thêm, “Muốn uống rượu gì?”

“Uống bia!”

“Bia thì có gì ngon chứ?” Lâm Phượng quay lại căn dặn phục vụ, “Cho hai ly Brandy!”

Thiếu Hoa thất vọng nhưng không dám nói gì. Cậu cho miếng tôm vào miệng, nhưng nhai mãi cũng không thấy vị tôm đâu.

Lâm Phượng lại cắt bánh mì, quệt bơ lên, đưa đến trước mặt cậu.

“Tôi ăn không vô!”

“Không được, cậu nhất định phải ăn một ít!”

Thiếu Hoa lại không dám từ chối, đành phải nhận lấy bánh mì, cố gắng nuốt vào.

“Cậu nhặt tên đó ở đâu vậy?”

“Là vào mấy tuần trước, lúc tôi đến trấn Hồi Long thăm Dung ca và chị Ba Lệ, tình cờ lại nhìn thấy dưới núi có chiếc xe lật, vì thế tôi đã xuống dưới xem thử, không ngờ là phát hiện anh ta bị thương, đầu bị vỡ, trông thật tội nghiệp nên đã dẫn anh ta tới bệnh viện. Xong, anh ta lại nói không có chỗ về, cho nên tôi đã dẫn anh ta về nhà!”

“Cậu đúng thật là tốt bụng, thích xen vào chuyện của người khác như vậy!” Giọng Lâm Phượng cực lạnh.

“Từ nhỏ tôi đã mồ côi cha mẹ, nhờ có nhiều người giúp đỡ nên mới sống được tới hiện giờ, nhất là nhờ Lâm tiên sinh đây tôi mới có thể học tới đại học!” Thiếu Hoa vội vàng giải thích, “Tất cả những gì tôi có được hôm nay đều là của người khác cho, hiện tại có người gặp nạn nhờ tôi giúp đỡ, sao tôi có thể không giúp được? Lâm tiên sinh lo cho tôi đến trường, có lẽ cũng muốn tôi trở thành một người hữu dụng, sau này báo đáp cho xã hội mà phải không?”

“Tôi không cần cậu báo đáp gì cho xã hội, cậu chỉ cần báo đáp tôi là được!” Lâm Phượng cầm lấy tay cậu.

Tay Thiếu Hoa run lên, “Lâm tiên sinh…”

“Đã bảo cậu mấy lần rồi, bảo anh Lâm!”

“Anh Lâm, tôi…” Thiếu Hoa khẩn trương, nuốt nuốt nước bọt.

“Sở dĩ tôi tìm nhà này cho cậu ở là vì không muốn cho cậu ở cùng với bạn học, đỡ phải bị bọn họ tác động, phá hỏng cậu!”

“Tôi biết!” Thiếu Hoa cúi đầu, trong lòng cậu cũng hiểu, Lâm Phượng không muốn cậu qua lại với ai, nên mới để cậu ở bên ngoài, còn phải ở chung với một bà cụ cần được chăm sóc, mục đích là muốn cậu học xong phải về nhà ngay, đến tối cũng phải ngủ ở nhà.

“Cho nên, chắc cậu cũng hiểu, cậu không được tùy tiện giữ người ngoài lại trong nhà, phải không?” Giọng của Lâm Phượng rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình.

“Nhưng hiện giờ anh ta không có chỗ ở, hơn nữa…” Thiếu Hoa muốn nói chuyện này còn liên quan tới một vụ án mưu sát, nhưng nói được nửa chừng cậu lại nuốt xuống. Trước mắt, cũng chưa có bằng chứng rõ ràng, chỉ phỏng đoán Văn Khang là người bị hại, hơn nữa chuyện của anh ta càng ít người biết càng tốt.

Thiếu Hoa sửa lại, “Đợi khi nào anh ta tìm được người nhà, tôi sẽ bảo anh ta dọn đi!”

“Cậu có để cậu ta vào phòng cậu ngủ không?”

“Không có!” Giọng Thiếu Hoa ngày càng thấp.

“Tiểu Hoa, cậu là một cậu bé ngoan, tôi mong cậu không làm ra chuyện gì sai lầm!” Lâm Phượng nắm tay cậu thật chặt, “Sau khi tốt nghiệp cậu sẽ dọn đến ở cạnh tôi, cậu chỉ cần tôi là được!”

Thiếu Hoa cảm giác được ánh mắt nóng cháy đó, đầu cậu cúi càng thấp, mắt cũng không dám nâng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK