• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin hỏi, cô là Tống Khuynh Vân tiểu thư có phải không?” Cứ làm theo ghi chép thường lệ, Lạc Tử Thuần bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô báo cáo xét nghiệm.

Thấy cô gật đầu một cái, cô liền chuyển sang vẻ mặt đen lại Thẩm Chính Hạo, hỏi tiếp, “Như vậy anh chính là chồng cô ấy sao?”.

Không có phản ứng? Cây bút nắm trong tay liền dừng lại, Lạc Tử Thuần cau mày ngẩng đầu lên, làm lãng phí thời gian của cô.

“Xin hỏi, anh là chồng của cô ấy có phải không?” Không nhịn được, giọng vang lên lần nữa.

“Không, không phải…” Tống Khuynh Vân thấy không khí càng ngày càng lúng túng, vội vàng vẫy tay giải thích.

“Phiền chết được, cô không thể nói thẳng kết quả sao?”

Không chờ Tống Khuynh Vân nói hết câu, Thẩm Chính Hạo đột nhiên xoay người lại, giọng điệu không tốt liền xông thẳng vào bác sĩ đang mơ màng liền hét lên điên cuồng.

Sửng sốt một giờ lẻ một giây, Lạc Tử Thuần khôi phục lại sự tỉnh như ban đầu, hung tợn liếc trừng mắt hắn một cái, dưới đáy lòng mắng hắn ngàn vạn lần, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ duy trì tính chuyên nghiệp của bác sĩ.

“A, có thể,” Lạc Tử Thuần đóng quyển báo cáo lại, lời nói ra làm kinh người, “Tống Khuynh Vân tiểu thư, cô đã mang thai, cũng đã hai tháng rồi.”

Tin vừa nói ra có thể so sánh giống như một khối Bom Nguyên Tử đang nổ tung, Lạc Tử Thuần ưu nhã bước khỏi phòng bệnh, hai người vẫn giữ mãi vẻ mặt khiếp sợ..

Nháy nháy mắt, thật vất vả lắm Tống Khuynh Vân mới tìm được tư tưởng, bàn tay khô héo và nhỏ bé vẫn cứ như cũ bình thản cứ đặt ở trên bụng, một lúc lâu vẫn không biết nên phản ứng như thế nào.

Mà, trong phòng bệnh còn có một người khác, Thẩm Chính Hạo nhíu chặt đôi mắt, chăm chú nhìn vào bụng của cô, sau đó giống như một trận gió thổi, đi ra khỏi phòng.

Ba mươi phút sau, Hạ Vũ Hi cùng Đinh Chi Thành, tất cả đều chạy tới bệnh viện, gặp được Thẩm Chính Hạo đang đứng canh giữ ở ngoài cửa phòng bệnh.

“Tổng giám đốc Thẩm, không biết anh hẹn tôi tới nơi này là có ý gì?” Hạ Vũ Hi cau mày, mở miệng nói với giọng điệu không tốt.

Thẩm Chính Hạo cũng không có trả lời ngay, ngược lại ánh mắt phức tạp cứ nhìn chằm chằm vào hắn, hận không đem ánh mắt nhìn chằm chằm kia xuyên thủng hắn, mà Hạ Vũ Hi cũng không chút khách khí liền trừng trừng trở lại, ngược lại Đinh Chi Thành không biết nên làm gì với hai luồng khí mờ ám của hai gã đàn ông xuất sắc này.

“Tổng giám đốc Thẩm, anh có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng ra đi, nơi này quả thật không dễ dàng ở lâu được.”

Bất luận vóc dáng, tướng mạo, ba người đàn ông có đẳng cấp cao quý nhất xuất hiện ở trong bệnh viện, đã sớm hấp dẫn sự chú ý của nhóm lớn bác sĩ, y tá, cùng thân nhân của bệnh nhân, cứ tiếp tục như vậy nữa Đinh Chi Thành sợ sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết.

“Khuynh Vân đã mang thai.” Rốt cuộc Thẩm Chính Hạo lạnh lùng mở miệng, không bỏ qua ánh mắt chợt lóe lên kinh ngạc của Hạ Vũ Hi.

“Hôm nay cô ấy té xỉu ở trong nhà vệ sinh nữ của Geel, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, bác sĩ nói, cô ấy đã mang thai gần hai tháng.” Nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập bóng dáng yếu ớt của Khuynh Vân, Thẩm Chính Hạo đau lòng một lúc.

“Cô ấy đang ở bên trong, bác sĩ nói cô ấy rất yếu, chăm sóc cho cô ấy thật tốt, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Trịnh trọng vỗ vào bả vai Hạ Vũ Hi, Thẩm Chính Hạo hạ trầm giọng giao phó, nghĩ thầm rằng: giữa bọn họ đã có con, có lẽ hắn sẽ quý trọng cô. Nhưng mà, hắn không biết rằng, chính tin tức này, âm thầm đẩy Khuynh Vân đi vào bờ vực sâu không thấy đáy.

Đinh Chi Thành nhìn chằm chằm bóng dáng biến mất ở hành lang bệnh viện của Thẩm Chính Hạo, lúc này mới lấy lại tinh thần, vẫn cứ vỗ y như cũ vào Hạ Vũ Hi không có chút biểu hiện gì.

“Hãy vào xem một chút đi”.

Đẩy cửa ra, thấy Tống Khuynh Vân tựa vào đầu giường đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trên cổ tay còn quấn ống truyền dịch, thân thể gầy như que củi trong rất thê lương, Hạ Vũ Hi nhíu mày một cái, tim xẹt qua một loại chân tình khác thường, chỉ hai tháng không gặp, người phụ nữ này ngu ngốc như vậy sao? Nhất định biến mình thành tiều tụy như vậy.

“Vũ Hi, anh tới rồi ư?” Giống như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tống Khuynh Vân đột nhiên mở mắt ra, mở miệng yếu ớt.

“Vũ Hi, em, em, em mang thai rồi.” Hắn không nói lời nào, trong lòng của cô liền bất ổn, do dự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải lấy hết dũng khí nói cho hắn biết.

“Tôi biết rồi”, quay lưng lại, hắn lạnh lùng mở miệng, “Hãy làm cho nó biến mất đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK