• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi biết rồi”, quay lưng lại, hắn lạnh lùng mở miệng, “Hãy làm cho nó biến mất đi!”

Lời của hắn như một cây dao nhọn sắc bén đâm thẳng vào trái tim cô, máu tươi đầm đìa, đau đến tận xương cốt, Tống Khuynh Vân nháy nháy mắt, nghi ngờ mình có nghe lầm chăng.

“Thân thể cô quá bẩn thỉu, căn bản không xứng đáng sinh con cho tôi.”

Vẻ mặt lạnh lùng của hắn nhìn về phía đôi mắt đau đớn tuyệt vọng của cô, sao hắn lại nói ra những lời lạnh lùng tuyệt tình như vậy.

Hơi thở lạnh lùng tỏa ra, Tống Khuynh Vân níu chặt lấy tim mình, đôi môi run rẩy, thân thể phát ra lạnh như băng, “Vũ Hi, anh…”

“Huống chi, thứ trong bụng của cô căn bản không phải là của tôi.” Bờ môi mỏng khẽ lay động, gợi lên nụ cười lạnh lùng hoàn mỹ, Hạ Vũ Hi dửng dưng nhìn vào bụng của cô lạnh lùng tàn ác.

Chiếc nhẫn trên ngón tay chuyển động, hắn nhíu chặt lại ánh mắt lộ ra tội ác đen tối của mình, hắn nhớ rõ, chừng hơn hai tháng qua không hề chạm vào cô, quỷ tha ma bắt, cô lại mang thai của ai đó rồi.

“Đứa bé này là của anh.” Cảm giác đau đớn đến không thở nổi, Tống Khuynh Vân lẳng lặng nhìn hắn, hắn có thể hạ nhục cô, nhưng tuyệt đối không cho phép hắn hạ nhục đứa con của cô.

Từ trong đầu, khi còn bé cha cô đã chửi rủa lạnh lùng, từng chữ từng câu cũng đã khắc sâu vào trong tim của cô. Cô hiểu rõ, một đứa bé không được chấp nhận sẽ rất đau khổ, cô quyết không để cho đứa con của cô chịu đựng nổi đau khổ giống như cô.

“Anh không nhớ, đêm hôm đó, tôi…” Cắn chặt môi dưới, Tống Khuynh Vân vội vàng giải thích.

“Dĩ nhiên tôi nhớ, đêm hôm đó cô nằm ở phía dưới gã đàn ông khác.” Hạ Vũ Hi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

“Không phải vậy, không phải vậy, tôi cùng anh Thẩm chuyện gì cũng không có xảy ra, là anh…” Tâm trí Tống Khuynh Vân chợt rối loạn, vội vàng kéo tay của hắn, giọng khẩn cầu hốt hoảng liền giải thích.

Đêm hôm đó, rõ ràng là hắn cùng cô dây dưa cả đêm, vì chuyện gì mà hắn lại một chữ cũng không nói ra, thật chẳng lẽ là do cô nằm mộng sao?

“Không cần giải thích nữa, cưới cô đã làm cho tôi muốn nôn mửa rồi.” Hạ Vũ Hi nhẫn tâm kéo cánh tay của cô ra, đi tới bên cửa, “Bỏ thứ nghiệt chủng trong bụng cô đi, nếu không thì ly hôn.”

Thốt ra lời nói lạnh lùng, Hạ Vũ Hi cũng không quay đầu lại mà cứ sải bước đi rời khỏi bệnh viện, nói là bỏ đi, chẳng bằng nói là muốn trốn chạy, gần đây bóng dáng của cô cứ luôn xông vào tâm tưởng của hắn, tình cảm khác thường này làm cho hắn không biết nên nghe theo ai, mà chỉ muốn trốn tránh.

Thân thể tan nát mềm nhũn nằm xuống ở trên giường, nước mắt tuyệt vọng từ trong hốc mắt trống rỗng chảy ra, dần dần ướt đẫm chiếc gối màu trắng.

“Hãy lau nước mắt đi.” Thanh âm dịu dàng hiện rõ vẻ không đành lòng.

Thân hình cao lớn của Đinh Chi Thành đứng ở trước giường, trên tay cầm lấy chiếc khăn tay sạch sẽ màu lam nhạt cùng với mùi nước hoa nhàn nhạt tỏ ra.

“Sao hắn đối xử với tôi như vậy, đứa bé thật sự là của hắn.” Nhìn thấy hắn, nước mắt Tống Khuynh Vân rơi càng ngày càng nhiều hơn, cúi đầu khóc sụt sùi.

“Tôi biết rõ,” Đinh Chi Thành đẩy vành mắt một cái, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng, “Cô đã gặp phải một Vũ Hi khác rồi!”

“Một Vũ Hi khác sao?” Nghi ngờ ngẩng đầu lên, đợi chút, cũng đã gặp qua, chẳng lẽ hắn cũng đã gặp nhau.

Thấy cô đầy vẻ nghi ngờ, Đinh Chi Thành gật đầu khẳng định một cái, “Không sai, đó là một Vũ Hi khác.”

“Chuyển này phải kể đến từ tháng chín năm trước, có một khoảng thời gian Vũ Hi xuất hiện một loại tình trạng rất kỳ lạ, khi đêm xuống hắn sẽ trở nên nhiệt tình khác thường, nhưng kỳ quái hơn, mỗi khi hắn tỉnh lại liền hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra vào buổi tối hôm đó với mình, nhưng sự việc chỉ diễn ra trong mấy ngày ngắn ngủi, cho nên tôi cũng không có để ở trong lòng, không ngờ nó lại xuất hiện trở lại.”

Đinh Chi Thành cau mày, đối với anh em tốt lại thấy lo lắng, còn đối với Tống Khuynh Vân lại có vẻ đồng cảm.

Ngoài khiếp sợ, trong đầu Tống Khuynh Vân liền nhanh chóng nhớ lại, hồi tưởng lại đêm đó, Đinh Chi Thành cau mày, đúng là Vũ Hi đã nói những lời kỳ quái làm cô nghe không hiểu chút nào, bây giờ suy nghĩ lại một chút, hắn nói kẻ không biết rõ tình cảm, nói trắng ra chính là Vũ Hi thường ngày rồi.

Đã như vậy, cô nhất định phải nghĩ cách khiến Hạ Vũ Hi hiểu rõ chân tướng, vì cốt nhục trong bụng, cô nhất định không thể để cho nó gặp phải nghi vấn, vuốt bụng, trong đôi mắt Tống Khuynh Vân lộ ra vẻ kiên định!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK