• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng ở trong căn phòng bệnh màu trắng yên tĩnh sửng sốt hết 30 phút, Thẩm Chính Hạo thật sự không cách nào đem hai mắt nhắm chặt lại nhìn người nằm an tĩnh trên giường, người phụ nữ sắc mặt tái nhợt dọa người, lúc trước vẫn luôn nở nụ cười tự tin, mỗi lần tức giận anh với Lạc Tử Thuần đều giơ chân lên rất giống nhau…

Một canh giờ trước nếu như không phải Lạc Tử Quân tức giận vọt vào trong phòng làm việc của anh, áp giải anh đến bên ngoài phòng bệnh. Mất một khoảng thời gian thật lâu anh mới phát hiện ra, dáng vẻ ưu nhã phóng khoáng mà Lạc Tử Thuần khi ở bên cạnh anh đã biến mất từ lâu.

“Nhìn đi, anh đã làm ra chuyện tốt gì rồi? Nếu như mà chị tôi có bất kỳ việc gì, nhất định tôi sẽ chôn anh theo cùng!”

Mặc dù Lạc Tử Quân kìm chế lửa giận, hạ thấp giọng nói chuyện, nhưng từng câu từng chữ cũng lộ ra vẻ tức giận của anh đối với Thẩm Chính Hạo, Lạc Tử Thuần yếu đuối hình như ngủ cũng không an ổn, lông mày thanh tú khẽ cau lại.

“Cô ấy thế nào?”

Thẩm Chính Hạo không nói được trong lòng mình tại sao lại cứ nhói đau, chỉ là kìm lòng không được muốn dựa vào gần bên cạnh cô, cùng với cô vuốt lên sự bất an của cô.

“Thế nào?” Lạc Tử Quân giận không kềm được, dùng cùi chỏ đánh về phía bụng Thẩm Chính Hạo một phát thật mạnh, sức mạnh to lớn khiến Thẩm Chính Hạo kêu rên thống khổ một tiếng, “Nếu như không phải do tên khốn kiếp như anh, chị ấy làm sao lại cam tâm tình nguyện mang thai, lại phải sanh non như thế, là do cái tên khôn khiếp anh gây ra, lại còn chẳng quan tâm gì đến chị ấy nữa chứ!”

Lạc Tử Quân thật sự không còn cách nào quên đi ngày đó anh vọt vào trong phòng làm việc của Thẩm Chính Hạo, thấy tình cảnh kia, hơi thở chị ấy yếu ớt nằm lạnh như băng trên mặt đất, hai chân càng không ngừng ra máu, bất kể anh nói với chị ấy thế nào, chị ấy vẫn đều lẳng lặng rơi lệ, cái ánh mắt tuyệt vọng đau thấu tim lạnh lùng, Lạc Tử Quân hận không thể thô bạo đánh Thẩm Chính Hạo thêm một chút.

“Tôi…”

“Cô ấy mang thai?… Cô ấy mang thai… Tại sao có thể như vậy? Tôi… Tại sao cô ấy không nói cho tôi biết chứ?”

Lại thêm một tiếng sấm giữa trời quang, Thẩm Chính Hạo chỉ có thể nhìn chằm chằm nụ cười trên giường với sắc mặt tái nhợt suy yếu, không thể nhìn rõ được trong lòng cô tột cùng còn giấu diếm anh thêm bao nhiêu chuyện nữa.

“Nói cho anh biết à, vậy tâm tư của anh có ở trên người của chị ấy sao? Nói cho anh biết thì như thế nào hả? Để cho anh vì đứa bé mà cưới chị ấy sao? Chị ấy cần chính là tình cảm của anh, là anh thật lòng kìa.”

Một quyền đấm vào vị trí tim của anh, Lạc Tử Quân dâng lên khổ sở trong lòng, cảm giác này của chị làm sao anh không hiểu, bởi vị trong lòng anh cũng luôn khổ sở như vậy.

“Nói cho anh biết, nếu như anh để cho chị ấy rơi một giọt nước mắt nào, tôi tuyệt đối sẽ không…”

“… Nước… Nước…”

Lời cảnh cáo Lạc Tử Quân vẫn chưa nói hết, từ trong phòng truyền đến âm thanh đứt quảng, mặc dù êm ái nhưng lại khiến hai người đàn ông to lớn lập tức dừng lại tất cả động tác, vọt tới trước giường cô chờ căn dặn, Lạc Tử Quân vội vàng rót nước, Thẩm Chính Hạo ôm cô lên tựa vào trên vai của mình, cẩn thận chăm sóc cô uống nước từng li từng tí.

Như trẻ con đói bụng cứ dính chặt vào sữa tươi, Lạc Tử Thuần vừa chạm vào ly nước liền tham lam uống một hớp rồi một hớp, cho đến uống không dư thừa một giọt, lúc này mới thỏa mãn buông tay ra, hơi thở nhỏ hổn hển.

“Chăm sóc tốt cho chị ấy, đừng làm tổn thương chị ấy nữa.”

Lạc Tử Quân đột nhiên vỗ vào bả vai của Thẩm Chính Hạo, trịnh trọng báo cho anh biết, cho dù chị ấy vẫn nhắm chặt cặp mắt lại, liền lặng lẽ thối lui ra khỏi căn phòng, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ, cởi chuông phải do người buộc chuông, khúc mắc của cô chỉ có thể để cho anh giải.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong căn phòng an tĩnh chỉ còn nghe được tiếng hít thở của hai người, Thẩm Chính Hạo kê vào sau lưng cô hai cái đệm mềm, lúc này mới đặt cô nhẹ nhàng nằm lại trên giường, bàn tay ấm áp của anh vẫn nắm chặt lấy cô lộ ra chút lành lạnh.

“Còn định tiếp tục giả vờ ngủ tiếp nữa sao?”

Đem ngón tay của cô đặt lên bên môi nhẹ nhàng hôn, lông mi của cô khẽ kích động, là anh biết rõ cô đã tỉnh rồi, chỉ là không muốn mở mắt ra đối mặt với anh.

“Được, em không muốn mở mắt ra cũng không sao cả, chỉ cần em nghe lời anh nói thì được rồi.”

Không thấy cô mở mắt, Thẩm Chính Hạo nắm cánh tay cô dán lên gò má mình sờ soạng, ánh mắt tràn đầy tình cảm phức tạp nhìn cô nhắm chặt hai mắt lại, thanh âm khàn khàn từ từ kể ra.

“Thật xin lỗi, đã làm cho em chịu nhiều đau khổ như vậy, thật xin lỗi…”

“Lúc còn nhỏ anh đã biết Khuynh Vân, cô ấy vẫn cứ yếu ớt bất lực như vậy, làm cho anh không nhịn được mà sinh ra suy nghĩ cần phải bảo vệ cô ấy, anh vẫn cố chấp cho rằng đó là tình yêu, cho nên khi trở về nước ngày đầu tiên anh liền bắt đầu tìm cô ấy, muốn chứng minh rằng chỉ có anh mới có thể bảo vệ cho cô ấy, cho dù biết cô ấy đã lập gia đình, nhưng lúc anh hiểu rõ sau khi cưới cuộc sống của cô ấy lại không có hạnh phúc, lại một lần nữa khơi dậy ý muốn bảo vệ trong anh, một lần nữa anh lại bất chấp tất cả suy nghĩ muốn bảo vệ cô em gái nhu nhược đó…”

Thẩm Chính Hạo cười khổ sở, cảm thấy cánh tay của anh đang nắm lấy cánh tay nhỏ bé kia có chút run rẩy, Thẩm Chính Hạo tiếp tục nhớ lại lời nói của chính mình.

“Anh vẫn cho rằng người phụ nữ yếu đuối như vậy mới cần phải có người bảo vệ, em- đã xâm nhập vào trong tầm mắt của anh. Dáng vẻ tự tin đầy kiêu ngạo của em, cùng với dáng vẻ thông minh phóng khoáng, tất cả mọi chuyện em đều có thể ứng phó dễ dàng, lại rất thành thạo, thậm chí làm cho anh thấy rất may mắn khi em không phải là đối thủ của anh…”

“Đừng nói ahhh… Đừng nói…”

Nước mắt lướt qua khóe mắt, Lạc Tử Thuần đột nhiên mở mắt, từ trong tay anh rút tay của mình về, dùng sức che lỗ tai lại, không muốn nghe những lời anh nói nữa, không muốn phải trầm luân thêm nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK