• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vũ Nhược, em tìm tôi à?”

Vừa nhận được cuộc điện thoại của quản gia, Lạc Tử Quân liền bỏ hết tất cả mọi chuyện xuống. Chạy như điên trên đường về nhà, anh còn tưởng rằng Vũ Nhược sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa.

Đối mặt với nhiệt tình như lửa của Lạc Tử Quân, Hạ Vũ Nhược lại hé ra nụ cười lạnh lùng, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, muốn nhìn ra một chút manh mối.

“Vũ Nhược, em, sao lại nhìn tôi như vậy?”

Bị ánh mắt to tròn linh động của cô ngước nhìn, làm trong lòng anh cảm thấy sợ hãi, Lạc Tử Quân cố nở lên bộ mặt tươi cười vui vẻ.

“Tôi có chút chuyện muốn, muốn hỏi anh!”

Mở miệng nói rất dịu dàng, còn cười như vậy làm cho cô nhớ lại khi còn bé, anh luôn dịu dàng cười khiêm tốn, luôn thương cô, cưng chiều cô vô cùng. Nếu như anh không hại chết Tiểu Đinh Hương yêu quý của cô, cô cũng sẽ không tức giận với anh, một mạch tới vài chục năm.

“Được, em muốn hỏi cái gì?” Nhìn ánh mắt của cô, bên trong lòng Lạc Tử Quân xẹt qua một cảm giác bất an.

“Cố Hiểu Mạn, rốt cuộc là loại người gì? Với anh có quan hệ thế nào?”

Ánh mắt nhìn không chớp, Hạ Vũ Nhược đem toàn bộ vẻ kinh ngạc của hắn nhìn vào trong mắt, trong lòng cũng càng ngày càng nghi ngờ, bắt đầu tin tưởng lời nói kia của Cung Mạt Lỵ.

Lạc Tử Quân quay lưng đi, lông mày cau lại, không biết nên trả lời cô như thế nào.

“Cô ấy, là người lương thiện nhất mà tôi gặp, cũng là người phụ nữ kiên cường nhất.”

Chậm rãi mở miệng ra, Lạc Tử Quân chỉ có thể nói cho ấy biết như vậy, hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy Tống Khuynh Vân ở trong pháo đài cổ kính nước Pháp. Lúc ấy trên mặt của cô dính đầy vết sẹo xấu xí, nhưng sao cô lại rất điềm tĩnh ưu nhã.

Anh mới đến nước Pháp, vẻ bướng bỉnh không nghe lời đã gây nên phiền toái, không cẩn thận chọc phải Thái Tử Gia của hắc đạo, thế nhưng bị hạ lệnh truy sát, anh không cách nào tưởng tượng nổi khi phải đối mặt với họng súng, Tống Khuynh Vân vì cứu anh mà không tiếc cả sinh mệnh, thậm chí vì cứu anh mà thiếu chút nữa mất đi Mẫn Nhi.

Dằn lòng nhớ lại, Lạc Tử Quân xoay người chống lại cặp mắt đau thương của Hạ Vũ Nhược, trong lòng mặc dù đau lòng không dứt nhưng mà anh lại không thể nói gì, trước an toàn của mẹ con các cô lại càng không thể được bảo đảm nữa, cái gì anh cũng không thể nói.

“Thiện lương?” Hạ Vũ Nhược cười lạnh, thật sự không cách nào gắng hai chữ này với quần áo xốc xếch, hành vi phóng đãng của người đàn bà liên quan với nhau, “Anh có biết hay không, cô ấy, cô ấy với anh trai của tôi…”

“Đừng có nói bậy nữa Vũ Nhược,” Lạc Tử Quân biết cô nói những thứ gì, “Tôi tin cô ấy, tôi tin cô ấy làm tất cả mọi chuyện đều có lý lẽ của cô ấy, cho nên Vũ Nhược đừng có nói năng bậy bạ nữa.”

“Anh-”

Hạ Vũ Nhược khó tin liền trợn to hai mắt, quả nhiên đã để Cung Mạt Lỵ nói trúng, anh đang lẩn trốn, trong ánh mắt anh tràn đầy mâu thuẫn, giống như lẩn trốn rất nhiều chuyện, nhưng lại càng không có biện pháp nói ra…

**************

Ra khỏi biệt thự của nhà họ Lạc, Hạ Vũ Nhược cảm thấy từng cơn rét lạnh không ngừng run rẩy, không khỏi nắm chặt lấy váy. Thở dài thật sâu, nhớ tới những gì, lại lấy điện thoại di động ra, do dự thật lâu mới cuối cùng ấn mã số này.

“Là tôi đây!”

Giờ phút này, Cung Mạt Lỵ đang ở đầu bên kia điện thoại cứ nhàn nhã sơn móng tay, điện thoại này hoàn toàn nằm ở trong dự liệu của cô.

“Tôi, tôi với cô cùng hợp tác, cô muốn làm gì bây giờ?”

Nâng lên nụ cười lạnh đắc ý, ánh mắt Cung Mạt Lỵ trở nên tàn nhẫn lãnh đạm, làm cho người ta không rét mà run.

“Không vội, vẫn chưa tới thời điểm!”

Cung Mạt Lỵ lại quay về dáng vẻ xinh đẹp, không chút nào quan tâm đến cuộc nói chuyện, bởi tất cả mọi chuyện đều đã ở trong lòng bàn tay của cô.

Tắt điện thoại, Cung Mạt Lỵ gửi đi một tin nhắn, lúc này mới chuyên tâm sơn móng tay của cô, ánh mắt lóe ra vẻ hưng phấn, cô không để cho bất luận kẻ nào cướp đi những gì thuộc về cô, ai cũng không thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK