• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời vừa tờ mờ sáng, ánh mắt Hạ Vũ Hi đỏ hoe, đang ngồi thẳng ở chỗ của mình. Cả đêm hắn vẫn chưa ngủ, đều tra tư liệu suốt cả đêm, trời vừa sáng liền thay bộ quần áo khác, tính toán xem chỗ nào có khả năng nhất.

Vẫn chưa kịp khởi động động cơ xe, thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn trắng nõn từ đằng xa vội vàng chạy tới chỗ của hắn, còn kèm theo tiếng khóc đau lòng đến chỗ của hắn.

“Ba, ba…”

Hạ Vũ Hi mở cửa xe ra, vững vàng đón nhận bóng dáng nhỏ bé chạy thẳng tới, động tác ôm cô ngồi lên trên đùi của mình thật nhẹ nhàng, lau đi những giọt nước mắt thương tiếc trên khuôn mặt cô, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Ba, Mẫn Nhi không tốt, Mẫn Nhi đã lừa ba…” Tống Mẫn Nhi nghẹn ngào nói, “Dì Hiểu Mạn chính là mẹ của Mẫn Nhi.”

Tối hôm qua, cô mang theo quyển truyện, muốn tìm cô Nhược kể cho cô nghe chuyện xưa, trong lúc vô tình lại nghe được chuyện không may của mẹ, hại cô khóc nguyên cả đêm.

“Mẫn Nhi không khóc, ba không trách Mẫn Nhi.”

Mặc dù vẫn còn chưa tin Mẫn Nhi là con ruột của hắn, nhưng trải qua mấy tháng chung sống, đã đem hết tình yêu thương cho cô như đứa con gái ruột thịt của hắn, thấy cô khóc thương tâm như thế, làm hắn không khỏi đau lòng.

“Không, ba, Mẫn Nhi biết mẹ, mẹ bị bắt cóc rồi.”

Hồi tưởng lại khoảng thời gian mình bị bắt cóc, Tống Mẫn Nhi không kìm hãm được mà run lên lẩy bẩy, tim vẫn còn đập nhanh.

“Ba, Mẫn Nhi cầu xin ba, cứu cứu mẹ, hãy cứu cứu mẹ.”

Đôi mắt Tống Mẫn Nhi đẫm lệ mịt mờ, níu vạt áo Hạ Vũ Hi thật chặt, trong ánh mắt mang theo vẻ cầu khẩn, làm cho người ta phải cảm động.

“Mẫn Nhi không khóc, Mẫn Nhi yên tâm, ba nhất định sẽ cứu mẹ trở về, nhất định.”

Vuốt mái tóc mềm mại của Mẫn Nhi thật dịu dàng, Hạ Vũ Hi nghiêm túc nhìn về phía cô bảo đảm, cũng đã âm thầm lập lời thề với chính mình: Khuynh Vân, anh nhất định sẽ cứu em, hãy chờ anh!

Thì thầm thật nhỏ… Đang dịu dàng dụ dỗ Mẫn Nhi không ngừng khóc lóc, điện thoại di động lại không ngừng báo động trước mà vang lên.

“Muốn cứu mạng Vân, hãy tiến về khu phía Đông Giao, tại biệt thự nhà họ Vạn…”

Khóa chặt chân mày, Hạ Vũ Hi nắm điện thoại di động, ngón tay khẽ phát run, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm trên màn ảnh, với những câu nói đơn giản kia, càng thêm kỳ quái, dĩ nhiên không có biểu hiện mã số.

Rốt cuộc là người nào? Cô làm sao biết được chuyện này? Thì tại sao lại báo cho hắn chứ? Tin tức này có thể tin được hay không?

Trong đầu lập tức có vô số nghi vấn, nhắm chặt mắt lại hít một hơi thật sâu, Hạ Vũ Hi quyết định đi dò xét đến cùng, cho dù là cơ hội nhỏ bé, hắn cũng muốn thử một lần.

Mẫn Nhi đã ngủ ngon lành, Hạ Vũ Hi đóng xe lại lái khỏi nhà họ Hạ, Hạ Vũ Nhược ôm Mẫn Nhi nhìn theo bóng xe biến mất khỏi tầm mắt, đáy lòng xẹt qua một cảm giác bất an.

************

“Khuynh Vân? Em ở đâu?”

Nửa giờ sau, Hạ Vũ Hi đã đến nơi, phát hiện biệt thự này đã bị bỏ hoang từ lâu, khắp nơi đều là bụi bặm, nhẹ nhàng vặn tay cầm ở cánh cửa chuyển động, thế nhưng phát hiện cửa lại không có khóa.

Tính đề cao cảnh giác, Hạ Vũ Hi cũng không lập tức đi vào ngay, mà quan sát cảnh vật hư hỏng ở bên trong nhà, nhìn qua chủ nhà đã tốn rất nhiều tinh lực để bố trí nơi đây, đáng tiếc hôm nay những vật tinh xảo quý giá bày biện kia đã bị bụi bặm bịt kín.

Mà ở trên sàn nhà lại dính đầy bụi bặm, cũng không có chút dấu vết nào bị phá hỏng, xem ra, không giống như có người ở bên trong này, Hạ Vũ Hi không khỏi nhíu mày, sinh lòng nghi ngờ.

Bỗng nhiên, khóe mắt nhìn xuống sàn nhà trong căn phòng, một chiếc bông tai chiếu lấp lánh ở trong góc bí mật, hắn nhận ra, đó là bông tai của Khuynh Vân, trái tim chợt căng thẳng, Hạ Vũ Hi cũng không suy nghĩ nhiều liền vọt vào.

Cẩn thận nhìn xuyên qua từng li từng tí không gian vừa dài vừa hẹp, cầu thang đầy bụi bậm, ánh mắt quan sát bốn phía đầy cảnh giác, nhưng kỳ quái hơn, ngay cả một bóng người cũng không có, Hạ Vũ Hi càng đi vào trong lại càng nghi ngờ.

Chậm rãi đẩy cánh cửa sắt đã bị gỉ sét ra, bên trong bám đầy bụi bậm, không gian mù mịt, loáng thoáng nhìn thấy một người dính đầy máu đang nằm trên mặt đất.

“Vân Nhi, Vân Nhi…”

Tiến lên đỡ lấy Tống Khuynh Vân đang bất tỉnh, Hạ Vũ Hi đau lòng một lúc.

“A-”

Đang định ôm cô đi ra ngoài, chợt bên gáy có cảm giác đau nhói một lúc, trước mắt hắn tối sầm lại, từ từ mất đi tri giác, té ngã ở bên cạnh Tống Khuynh Vân, nhưng đôi tay lại giữ chặt lấy bàn tay của cô ấy không buông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK