• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày ấy sau lúc đó, Lâu Tập Nguyệt không có giải thích vì sao hắn muốn làm như vậy, mà hành động thân mật này của hắn có ý nghĩa gì. Hắn vẫn như trước đây, lúc đi đặc biệt ôm tôi ngồi trước người, cũng biết ở trong đêm tối nắm lấy tay tôi, ôn hoà rồi lại cưỡng ép khiến tôi đáp ứng nghe theo mọi yêu cầu vô lý từ hắn.

Tôi cũng không dám mở miệng hỏi hắn. Có lẽ hôn môi đối hắn mà nói, nó chẳng là cái gì, giống như hắn hôn qua Tử Yên sau sang tay đưa nàng cho Triệu Đan, hắn cũng có thể đối với tôi như vậy chăng? Song, bất luận tôi cảnh cáo bản thân mình thế nào, tôi cũng tràn đầy ngọt ngào vui sướng trong lòng. Dù sao như bây giờ có ở gần đụng chạm đến Lâu Tập Nguyệt, đều là tôi tự nguyện theo hắn rời khỏi sa mạc quên đi những ngày đó, và sẽ không còn trải qua nữa.

Tôi đang ở ngẩn ngơ nghĩ này đó, bỗng nhiên bên miệng đụng tới cái gì ấm áp, như đụng phải nước sôi khiến tôi sợ hãi kêu một tiếng, sau cuống quít vội vàng ngậm miệng lại. Giọng nói Lâu Tập Nguyệt êm tai vang bên tai tôi: “Tiểu Tự, uống chút nước.” Tôi liếm liếm môi khô nẻ, ngoan ngoãn vươn tay đỡ lấy chén trà nhỏ, tâm tư không vui nên uống cũng không chú ý, nước trà nóng khiến tôi bị sặc ho khan.

Lâu Tập Nguyệt vỗ về lưng tôi giúp tôi dễ thở, động tác dịu dàng cực kỳ, hại tôi không biết vì ngượng ngùng hay vì sặc nước trà mà mặt mày đỏ ửng. Sau, Lâu Tập Nguyệt bình thản như thường mở miệng hỏi hỏi: “Tiểu Tự vì sao ở lại nhà săn bắn ba tháng?” Tôi sợ hắn sẽ giận sau khi có việc xảy ra không đi tìm hắn, vội vàng đáp: “Là bởi vì chân bị thương, dưỡng ba tháng mới khỏi.” “Hửm?” giọng điệu Lâu Tập Nguyệt nghe không rõ cảm xúc dao động, nhưng cái chớp mắt sau đó, hắn vậy mà xoay người cởi giầy tôi ra, tôi càng sửng sốt si ngốc, một tay hắn cầm -chân trần của tôi

Ngón tay thon dài mạnh mẽ, lòng bàn tay kề sát làn da tôi… . . . . .

Tôi chỉ cảm thấy hắn đang cầm không phải mắt cá chân tôi, mà là trái tim tôi

Tim đập nhanh hơn, tôi khẩn trương tới mức không thể khống chế. Lại nghe thấy hắn lẩm bẩm: “Nhìn vết sẹo, là bị thương do bẫy thú.” Trên tay thoáng siết chặt, “Rất đau phải không Tiểu Tự?” vẻ mặt tôi cứng ngắc gật gật đầu, lập tức hít sâu một hơi ..

Lâu Tập Nguyệt dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương này. Ngón tay hắn giống như mang theo ngọn lửa, phủ lên chổ nào, nơi đó tôi cảm thấy như bị lửa đốt nóng bỏng. Cuối cùng, Lâu Tập Nguyệt rút tay về, cánh tay vòng qua eo tôi ôm chặt tôi. Hắn không nói chuyện, tôi cũng không dám hé răng, hai người cứ như vậy lặng im. Mãi đến khi ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Tôi nghe thấy có người đi đến, sau đó một giọng nói là đàn ông vô cùng xa lạ cung kính bẩm báo với Lâu Tập Nguyệt: “Bẩm chủ nhân, thuộc hạ đã giết người nọ.” Lâu Tập Nguyệt không hề cong khoé miệng, giọng nói êm tai lộ ra cảm giác lãnh liệt: “Tra ra người nhà hắn, một người không để lại”

Cả người tôi cảm thấy chấn động, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra đầy lưng.

Người nọ lên tiếng đáp sau lui về sau, đi ra ngoài. Lâu Tập Nguyệt gọi người đưa thức ăn tới, hắn cầm tay tôi, dùng khăn mặt cẩn thận lau, sau đó giống ngày đó bảo tôi ‘hiếu kính’ hắn. Tôi nghe hắn nói như vậy, đầu óc lại ‘ầm’ một tiếng, lồng ngực như có con thỏ nhỏ nhảy thình thịch, trong lúc nhất thời ngay cả câu hắn nói đầy tàn khốc lạnh lùng như nãy tôi cũng quên mất.

Tôi giơ lên tay, run rẩy sờ lên gương mặt, cằm hình cung đẹp, lại hướng lên trên là bờ môi ấm mềm mại. Tôi nhẹ nhàng chạm vào cánh môi, trong tay cầm chén trà đưa đến bên môi hắn. Khi hắn cúi đầu uống nước, hơi thở ấm áp phả lên tay tôi, toàn thân tôi liền mềm nhũn ngay cả cái chén cũng cầm không được.

Lâu Tập Nguyệt nợ máu chỉ sợ xuống mười tám tầng địa ngục cũng chưa đủ, mấy năm này thỉnh thoảng có người tới cốc tìm hắn trả thù, cuối cùng chẳng ai không chết dưới kiếm của hắn. Người bị giết trong chớp mắt, lấy mạng người như chuyện vặt, trong mắt danh môn chính phái giang hồ đại hiệp hắn là ma đầu tội ác tày trời. Nhưng hắn là đại ma đầu thì sao? vào lúc tôi sợ hãi bất lực, người làm bạn chăm sóc tôi năm năm chính là hắn, hơn nữa bây giờ…. . . . .

Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên nâng cằm tôi lên, đôi môi hạ xuống, như lông chim nhẹ nhàng đáp xuống hôn môi tôi. Nháy mắt, hương trà nhẹ nhàng tràn ngập trong khoảng môi.

Tôi mở to hai mắt nhìn, cả người cương cứng vẫn không nhúc nhích, tất cả xúc giác đều tụ tập tới chổ hai môi dán vào nhau. Nơi đó nhất định là lửa, cho nên khi Lâu Tập Nguyệt dùng đầu lưỡi ướt át liếm liếm, tận trong lòng tôi không tự chủ được tham lam muốn nhiều hơn.

Từng chút từng chút, từng chút nhưng sâu sắc, nhưng vào lúc môi răng va chạm, rõ ràng lại rút lui khỏi.

Nhất thời, người tôi mềm yếu hết sức, chỉ có thể miệng thở dốc, hoàn toàn quên mất phản ứng của mình. Mà Lâu Tập Nguyệt kéo tay tôi đặt lên môi hắn, hơi thở hắn cũng có chút gì đó không xong, tiếng nói chuyện khàn khàn hơn rất nhiều lúc bình thường: “Tiểu Tự, về sau vi sư không có nói, ngươi không được giống như lần này tự ý quyết định.” Tôi vừa nghe, bỗng nhiên nhớ tới đêm đó hắn cùng cô gái kia nói chuyện, ngọn lửa trong lòng phút chốc bị nước lạnh dập tắt.

Lâu Tập Nguyệt nói xong, thấy tôi thật lâu cũng không có đáp lời, tay cầm lấy tay tôi khẽ siết chặt, tôi đau khẽ rên, đôi mắt đầy tủi thân nhìn hắn. Người mang tôi đi ra ngoài chính là hắn, muốn dùng Tam Sinh hoa khiến người cô nương kia vui vẻ cũng là hắn, bây giờ hắn lại trách tôi ‘tự ý quyết định’

Là bởi vì tôi không có thể mang về Tam Sinh hoa ?

Trong lòng khó chịu đau đớn, tôi nghẹn giọng nói với hắn: “Sư phụ, là Tiểu Tự vô dụng, phạt thế nào người muốn đều được.” Lâu Tập Nguyệt không có lên tiếng. Lòng tôi càng đau hơn, giọng nói cũng đã run rẩy: “Sư phụ, người không cần tìm người chữa bệnh cho con. Đây sự trừng phạt Tiểu Tự nên chịu, con không thành toàn việc sư phụ giao.” Cái này khiến Lâu Tập Nguyệt phải nói chuyện, giọng nói mang theo chút nghi hoặc: “Vi sư giao cho nhiệm vụ sao?” Tôi gật gật đầu: “Tiểu Tự nghe thấy, ở ngoài cửa, người cùng vị Diệp cô nương kia nói, bảo con đi hái Tam Sinh. . . . . .” Một cái đầu ngón tay kí lên đầu tôi, đau đến mức hoảng sợ. Tiếp theo nghe thấy tiếng buồn cười của Lâu Tập Nguyệt

“Tiểu Tự ngốc.” Hắn ôm lấy tôi, môi dán vào lỗ tai tôi, thấp giọng bảo: “Nếu muốn ngươi đi, sư phụ làm gì cho Triệu Đan cũng xuất cốc.” Tôi ngây như phỗng. Bỗng nhiên nhớ lại ngày ra ngoài, hắn nói Triệu Đan cũng phải đi. Lòng tôi chấn động, ngơ ngác lặp lại: “Sư phụ không muốn con đi?” Lâu Tập Nguyệt lại dùng chiếc đũa gắp một miếng măng đút cho tôi, xem tôi ăn hắn mới nói: “Thân Tam Sinh hoa có kịch độc, sư phụ làm sao cam lòng cho Tiểu Tự đi mạo hiểm như vậy.” động tác nhai nuốt của tôi bỗng dưng ngừng lại.

Hắn lưu luyến tôi, cho nên cam lòng cho Triệu Đan đi tìm chết? !

Ý niệm này bỗng nhiên hiện lên trong đầu, khiến tôi nhịn không được sợ run cả người.

“Sao vậy, Tiểu Tự lạnh?” Lâu Tập Nguyệt nói xong ôm tôi càng chặt chút. Ngực ấm kề sát tôi, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng và mạnh mẽ của hắn, giống như người bình thường vậy. Nhưng chủ nhân trái tim này, làm sao có thể lạnh lùng đưa đệ tử mình lên con đường chết chứ?

Lâu Tập Nguyệt như bình thường tiếp tục đút cho tôi ăn này nọ, tôi sững sờ càng lâu, hắn càng đút cho tôi nhanh. Đến cuối cùng miệng tôi nhét không hết, vội vàng che miệng lại, nghẹn đến mức nước mắt cũng chảy ra. Suy nghĩ miên man trong đầu thoáng cái đã bị vứt lên chính tầng mây .

Đúng lúc này, Lâu Tập Nguyệt lại gõ vào trán tôi một cái, cùng một vị trí, so với lần trước lực còn lớn hơn nữa. Tôi che chổ nóng lên vì đau, thật vất vả mới đem gì đó trong miệng nuốt hết xuống, mở miệng nhút nhát kháng nghị: “Sư phụ, mẹ con trước kia có nói qua, đầu trẻ nhỏ là không thể đánh bậy nha, gõ sẽ bị biến thành ngốc”

Lâu Tập Nguyệt nghe thấy, cười khúc khích nở nụ cười, có ý khác đưa môi dán tới lỗ tai tôi: “Tiểu Tự đã mười bốn, không phải trẻ con. Huống hồ. . . . . .” Hắn cố ý dùng cánh môi ma sát vành tai tôi, đọc nhấn rõ từng chữ càng nhẹ càng dịu dàng “Huống hồ Tiểu Tự có ngốc, cũng là đồ đệ cưng của sư phụ, sư phụ sẽ không ghét bỏ đâu.”

Nghe hắn nói ra những lời như vậy, hơi thở ấm của hắn phả vào tai tôi, giống như có cọng lông nhẹ phớt qua, một đường chạy thẳng vào tim, cả người không còn khí lực, hoàn toàn yếu đuối trong ngực hắn. Người này luôn như vậy, mỗi lần tôi nói cái gì, hắn tránh chuyện quan trọng lảng sang chuyện khác, trái lại một hai câu nói khiến cho tôi càng thêm xấu hổ. Tôi hiểu hắn nói ý này là chọc tôi, trong lòng hắn thích chính là vị Diệp cô nương kia, hắn đoạt từ trong hỉ đường về, hắn vì nàng dâng hết tất cả…. trong lòng chua xót khó chịu

Lâu Tập Nguyệt ngay cả Tử Yên tỷ tỷ xinh đẹp cũng chưa để tâm, làm sao có cảm tình gì khác với tôi chứ? ? Tôi cứ như vậy tự nói với chính mình. Nhưng mà về sau này trong rất nhiều đêm, cho dù tôi biết những lời hắn nói xong đều quên, nhưng tôi cứ nhớ mãi. Nhớ lại mỗi lần hắn nhả ra từng chữ, mỗi một ngữ điệu, nhớ lại hắn dịu dàng ôm tôi khó phân biệt đâu thật đâu giả, biết rõ sự dịu dàng của Lâu Tập Nguyệt có độc, lại vẫn đắm mình.

Cứ giày vò như vậy, tôi ăn chút cơm cũng mất nửa ngày, cuối cùng Lâu Tập Nguyệt lại dùng khăn mặt giúp tôi lau sạch khóe miệng, sau đó sờ sờ hai má tôi nói: “Sau viện có suối nước nóng, Tiểu Tự muốn đi không?” Tôi cũng biết bản thân mình nên tắm rửa thay một thân quần áo, vì thế đáp lời “Dạ muốn”, hắn liền đứng lên ôm tôi đi ra ngoài.

Tôi nhất thời hoảng sợ, nắm lấy vạt áo của hắn lắp bắp nói: “Sư, sư phụ, không cần phiền người, con, con có thể tự mình . . . . . .” “Làm sao” Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên nhận ra thờ ơ đáp: “Tiểu Tự muốn Bạch Khiêm ôm ngươi đi.” Tôi nào dám có ý niệm này trong đầu!! Bạch Khiêm nhìn đến tôi cùng hắn như thế này, về sau không biết sẽ lăng mạ tôi ra sao nữa! Sợ hắn gọi Bạch Khiêm đến, tôi vội vàng kéo quần áo hắn, đầu lắc càng nhanh nói: “Không, không cần cậu ta.”

Lâu Tập Nguyệt thở dài: “Tiểu Tự lớn rồi, không muốn gần gũi sư phụ” lòng tôi giật nảy, cơ hồ cổ họng cũng bị nghẹn, kích động bật thốt ra phủ định: “Không phải! tâm ý Tiểu Tự đối sư phụ cũng như trước kia, cho tới bây giờ không thay đổi qua!” Lúc này đây, Lâu Tập Nguyệt không đáp lời ngay. Bỗng nhiên trầm mặc khiến cho tôi càng thêm nơm nớp lo sợ, trong đầu như một dây cung giương hết.

Giống như qua thật lâu, tiếng nói dễ nghe của Lâu Tập Nguyệt thản nhiên vang lên, như nước suối chậm rãi chảy xuôi vào tai tôi: “Tiểu Tự, nếu sư phụ muốn, không phải chỉ như vậy đâu?”

***

Trong không khí hơi ấm càng ngày càng đậm, chỉ chốc lát, tôi đã có thể cảm giác suối nước nóng gần trong gang tấc. Lâu Tập Nguyệt ôm tôi ngồi ở bên suối, sau đó rất tự nhiên sờ đai lưng của tôi, tôi hoảng kinh nắm lấy tay hắn, trong hơi nước cũng không sợ hắn nhìn thấy mặt tôi đỏ ửng, ấp úng nói: “Đồ nhi tự mình, tự mình làm.” Lâu Tập Nguyệt thoáng như không nghe thấy, tay rõ ràng cởi áo ngoài của tôi ra, sau đó ôm tôi ngây ngô bước vào trong nước.

Nước suối ấm áp ngâm thân thể, tôi giống một con ếch đang bị nấu từ từ trong nồi nước, toàn thân từng tấc từng tấc nóng lên. Quần áo ướt đẫm dính sát vào người, cách làn áo mỏng dính vào làn da kề sát Lâu Tập Nguyệt, rõ ràng tôi cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng vẫn ngại ngùng nhắm mắt cúi đầu.

Lâu Tập Nguyệt tháo bỏ đồ cộc tóc tôi, khiến cho tôi run rẩy, sau đó hắn múc nước xối lên đỉnh tóc tôi, tiếp theo tôi cũng run rẩy, sau hắn dùng tay xoa nhẹ bả vai tôi, xuống tới chổ quần áo ướt sũng, trong chớp mắt này, trong đầu tôi chớt loé lên quầng sáng, bỗng nhiên không run rẩy nữa .

Lâu Tập Nguyệt làm như vậy, là coi tôi thành người nào?

Tử Yên, hay vẫn là. . . . . . Diệp cô nương?

Lòng tôi bị ý nghĩ này bao phủ, tôi giãy dụa, miệng vội la lên: “Sư phụ, để đồ nhi tự mình làm.” động tác trên tay Lâu Tập Nguyệt dừng lại, ngón tay xoa bả vai tôi bấu chặt, trong khoảng khắc tôi nghĩ hắn sẽ cáu giận, hắn bình thản buông ra tôi: “Được rồi.”

“Ùm –”

Tôi không hề chuẩn bị bị rơi vào trong nước, nước suốt chảy vào khoang mũi tôi.. Muốn đứng lên, lúc này mới phát giác hai chân hoàn toàn không chạm được mặt suối!! Tôi hơi luống cuống, tôi không biết bơi, nước suối lại quá sâu, hoàn toàn qua khỏi đầu tôi. Sợ hãi, tôi vươn tay kịch liệt đập nước, trước mắt là một mảnh tối đen, bên tai là tiếng nước ào ào, tôi cảm thấy rằng bản thân mình sắp chết đuối, sợ tới mức vẫn gọi tên hắn “Sư phụ. . . . . . sư, phụ. . . . . .”

Lâu Tập Nguyệt không có đáp lại.

Hắn ngay tại bên cạnh, nhìn thấy tôi liều mạng giãy dụa như thế. Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, chẳng lẽ đây là trừng phạt của Lâu Tập Nguyệt đối với tôi? …………Hắn muốn tôi chết? !

Trong nháy mắt giữa sống và chết, cánh tay của tôi bị kéo mạnh, lập tức cả người được đưa ra khỏi mặt nước. Tứ chi tôi cuốn lấy người nọ, hé miệng từng ngụm hít lấy không khí không có bấy lâu

“Về sau, Tiểu Tự còn muốn sư phụ buông ra không?” giọng nói hắn mang theo vẻ trêu tức hỏi tôi. Tôi ra sức lắc đầu, một bên vừa ho khan vừa đáp ngắt quãng “Không, không được. . . . . .” lời còn chưa nói hết, môi đã bị ngăn chặn.

Lúc này đây, không phải lướt qua rồi dừng lại, Lâu Tập Nguyệt thô lỗ cắn môi tôi, giống muốn nuốt sống tôi, không có diụ dàng dây dưa, đầu lưỡi đi thẳng khêu mở khớp hàm thần tốc tiến vào. Môi lưỡi quấn nhau kịch liệt, khiến tôi không thể thừa nhận, trước mắt một mảnh sáng hiện ra, linh hồn như đã thoát ra đang phiêu đãng giữa không trung

Khi nụ hôn này chấm dứt, tôi đã bất tri bất giác quấn lấy cổ hắn, đưa bản thân mình vào tay hắn. Hắn mạnh mẽ siết tôi vào trong ngực, cánh tay gần như muốn siết đứt eo tôi. Tôi không biết hắn vì sao phải như vậy, hoảng sợ trừng mắt nhìn ánh sáng mờ mịt, sau đó nghe thấy hắn nói:

“Ta thật nên cho ngươi chết ở trong trận đại hoả kia.” Cắn răng, giọng điệu đầy hung ác. Có thể nói hết, hắn lại cúi đầu hôn lên tóc tôi, thở dài một hơi xa xăm: “Đỡ phải bây giờ khiến ta lưu luyến .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK