Tôi tựa vào đầu giường, nâng mắt nhìn lên bắt gặp thân ảnh cao thẳng tắp kia, trên mặt hơi hơi nóng lên, giống như sáng sớm mấy ngày trước đây, nhìn chén trong tay anh, mất tự nhiên chỉ cười cười. Tô Mạc Phi đi thẳng đến trước giường tôi, đưa chén trong tay cho tôi, giọng dịu dàng nói : “Lần này không phải thuốc.”
Không phải uống thuốc lòng tôi tất nhiên tốt hẳn, cười tủm tỉm cụp mắt nhìn về phía chén nhỏ kia, trong mũi bỗng nhiên ngửi thấy được một mùi thịt nhẹ, nghi hoặc hỏi han: “Đây là. . . . . . ?”
“Canh thịt thỏ.” Tô Mạc Phi trên mặt nổi vệt ửng hồng, trả lời: “Hồng Diệp tiền bối nói muội ăn kiêng chua cay, ta chỉ có thể đem thịt thỏ nấu thành canh, muội nếm thử, có vừa miệng không.”
Nấu canh?? Cho tôi? !
Tôi kinh ngạc trợn to mắt nhìn anh. Tô Mạc Phi bị tôi nhìn chằm chằm khiến có chút không được tự nhiên hẳn, không biết cư xử nói gì, sau đó, miệng lẩm bẩm nói: “Việc này, nếu muội không thích, ta. . . . . .” Tôi thấy dáng vẻ anh chuẩn bị xoay người đi, cuống quýt vươn tay giữ chặt anh, “ôi”, đoạt cái chén trong tay anh, cầm chắc trong lòng bàn tay.
“Ai nói muội không thích chứ?” Tôi trừng mắt nhìn về phía anh ta, cúi đầu nhìn thoáng qua chén canh nóng hôi hổi, chỉ cảm thấy dòng nước ấm từ lòng bàn tay thấm chảy thẳng vào đáy lòng, cả người mỗi một chổ đều ấm áp dễ chịu.
Loại cảm động ấm áp mà an tâm, tôi dường như chưa từng có lần nào.
“Cám ơn huynh, Tô. . . . . . Mạc Phi.” Tôi cười nói. Tô Mạc Phi vội vàng trả lời tôi: “Không cần cảm tạ Đường cô nương.” Tôi nghe thấy lời anh nói, cái chén đưa đến bên mép bỗng dừng lại,ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, tuỳ ý nói: “Về sau, gọi muội Đường Tự là được rồi.” Tô Mạc Phi trong đáy mắt tô nhiễm tươi cười, gật gật đầu.
Tôi từng ngụm uống sạch sẽ chén canh, trong miệng còn lưu luyến hương thơm, cùng mỹ vị. Sau đó, tôi giống như còn luyến tiếc buông chén, tận trong đáy lòng khen: “Tô Mạc Phi, canh uống ngon lắm, thật sự.”
Tô Mạc Phi nghe vậy, con ngươi sáng ngời, cười ấm áp: “Được. Vậy mấy ngày nay, ta mỗi ngày nấu cho muội.” Tôi vừa nghe, cười khúc khích cười ra tiếng, nhịn không được vươn tay nắm tay Tô Mạc Phi: “Tô Mạc Phi, huynh thật tốt. Muội không sánh bằng” Tô Mạc Phi vội vàng lắc đầu phủ định, vội la lên: “Không, muội tốt lắm, muội. . . . . .”
“Tô Mạc Phi” tôi cắt ngang lời anh ta nói, kéo anh hướng về phía giường gần một ít, cánh tay vòng ra sau ôm cả eo anh ta, đem mặt vùi vào người anh ta, thấp giọng hỏi: “Tô Mạc Phi, cùng muội chung một chỗ, huynh phải buông chức vị chưởng môn Tử Thần phái, huynh nguyện ý sao??” Nói xong tôi nâng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng ấy
Tô Mạc Phi nhìn tôi không hề né tránh, trong đồng tử trong suốt tựa như mặt trời hạ xuống mặt hồ, mở miệng đáp lại lời tôi: “Đường Tự, cùng với ta, muội phải vứt bỏ đoạn quá khứ cùng Lâu Tập Nguyệt kia, muội có nguyện ý không?”
Thân hình tôi cứng đờ, Tô Mạc Phi vươn tay sờ hai má tôi, ngón tay run rẩy rất nhỏ, lặp lại câu hỏi: “Muội có thể không?”
Im lặng tựa như trôi cả một đời dài. Cuối cùng, tôi nói ra tiếng đánh vỡ không khí trầm ngưng trong phòng: “Tô Mạc Phi, nếu huynh tin tưởng muội, muội có thể.” Tôi sẽ đem tình cảm đối với Lâu Tập Nguyệt, từng cái một rút bỏ nhổ sạch, toàn bộ chôn vào đáy lòng.
Tô Mạc Phi sửng sốt, dùng sức kéo tôi vào trong lòng ngực.
Nương tựa vào vòm ngực ấm áp của anh, tôi nghe từng tiếng tim đập dồn dập bên tai, tựa như ngay cả tâm tôi cũng có chút đập loạn như vậy.
Sau cái ôm này, Tô Mạc Phi cùng tôi trong lúc đó không còn có thêm hành động thân thiết nào, nhưng mà chỉ cần ánh mắt giao nhau, hai người sẽ kìm lòng không đặng mà lộ ra tươi cười, một kiểu ăn ý không thể nói thành lời.
Mà dưới sự khám và chữa bệnh của Hồng Diệp cùng quan tâm chăm sóc cẩn thận của Tô Mạc Phi, thân thể của tôi rất nhanh có khởi sắc. Nửa tháng sau, tôi đã có thể ra ngoài tự do vận động, khi vận khí điều tức ngực cũng không còn cảm thấy khó thở, ức nghẹn.
Nhưng mà khi thân thể chuyển biến tốt, Thường Dữ cũng bắt đầu càng ngày không ngừng thúc giục Tô Mạc Phi trở về Tử Thần phái. Như sáng nay, Thường Dữ ngăn Tô Mạc Phi ở cửa.
Hai người nói vài câu, Thường Dữ dùng giọng nói đầy tức giận chất vấn: “Nhị sư huynh, cho dù huynh thực cùng yêu. . . . . .” “Thường Dữ!” Tô Mạc Phi như sợ đánh thức tôi, đè nặng giọng quát lớn một tiếng.
“Được được,” Thường Dữ giọng điệu có mềm mỏng xuống chút, ngừng một lát sau tiếp tục nói: “Cho dù nhị sư huynh cùng Đường cô nương ‘ tình đầu ý hợp ’, cũng không có thể ở suốt nơi này không đi. Nhị sư huynh, huynh đã quên chưởng môn cùng các sư huynh đệ khác . . . . .”
“Ta không quên.” Tô Mạc Phi tiếng nói chuyện có chút ngượng gập, nói tiếp: “Tám năm hẹn ước còn có một tháng, ta sẽ đúng giờ chạy trở về.”
“Chỉ sợ huynh đến lúc đó, tâm hồn mê muội, bị nàng dùng mê hồn dược cái gì cũng đều buông tay mặc kệ.” Thường Dữ nói thầm.
“Làm sao có thể!” Tô Mạc Phi nói chuyện đều sinh ra chút tức giận: “Thường Dữ, Tô Mạc Phi ta là cái loại này người sao?”
Tôi ở trong phòng nghe lén, bỗng kéo chặt đệm chặn, hai tay để bên cạnh sườn nắm chặt.
Đợi Thường Dữ tránh ra, Tô Mạc Phi bước vào bên trong cánh cửa, tôi cũng không có giả bộ ngủ, mở to mắt nhìn về phía anh ta, ngồi dậy. Sắc mặt Tô Mạc Phi không tốt lắm, bước chân suy sụp, nói xin lỗi với tôi: “Đánh thức muội sao?” Tôi cười lắc lắc đầu, rất bình tĩnh nói: “Tô Mạc Phi, huynh quay về đi. Muội biết huynh không yên lòng sư môn.”
Tô Mạc Phi thân hình cương cứng ở tại chỗ, “Đường Tự, muội không trách ta sao?”
“Không có.” Tôi giữ chặt tay hắn. Đứng ngoài cửa ở giữa trời, ngón tay Tô Mạc Phi đều bị lạnh run, tôi dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp cho ấm áp, nhướng mắt nhìn anh cười nói: “Việc này không phải còn có hơn nửa tháng. Huynh về trước Tử Thần phái xem thế nào….. . . Lâu Tập Nguyệt có hành động gì, chờ thân thể muội khoẻ hẳn toàn bộ, muội sẽ đi Minh Chủ Lâm chờ huynh”
Tô Mạc Phi mở miệng muốn nói gì đó, bị tôi cướp lời: “Sau đó, bất kể có thể có được Tử Kim Hoàn hay không, muội cùng huynh quay về gặp Thanh Viễn chưởng môn.” Tôi thay đổi tay kia của anh, hà hơi tiếp tục xoa xoa, anh đang lơ là bỗng nhiên cương cứng cả người, mới phản ứng lại nói tiếp: “Ông ấy yêu quý đệ tử nhất là ta, vì ta không thể kế thừa chức chưởng môn, ta nên tự mình giải thích với ông ấy.”
Tay đang xoa bóp bỗng nhiên trở lại bị nắm lấy. Ngón tay thon dài, lòng bàn tay có một tầng vết chai, ấm áp mạnh mẽ bao trọn tay tôi..
“Đường Tự, muội theo ta quay về Tử Thần phái đi, ngay lúc này đây.”
Lòng tôi như bị nhéo một cái, cảm giác bị tôi cưỡng chế dưới đáy lòng bỗng nhiên trào lên mạnh mẽ, giống như tràn ngập người tôi, khiến cho tay chân tôi luống cuống —-
Nếu Lâu Tập Nguyệt thực sự ra tay với Tử Thần phái, tôi nên làm cái gì bây giờ?
Giúp đỡ Tô Mạc Phi đối phó hắn?
Hay là khoanh tay đứng nhìn?
Bây giờ, tôi còn chưa có quyết định được. Tôi còn không có thể đem thân ảnh Lâu Tập Nguyệt chiếm cứ lòng tôi tám năm, hoàn toàn hủy diệt. Tôi không thể chính mắt nhìn cảnh tượng đối mặt hắn cùng Tô Mạc Phi đối địch, cho nên. . . . . . Tôi chỉ có thể yếu đuối đối Tô Mạc Phi nói: “Mạc Phi, bất kể như thế nào, huynh đừng lấy sinh mệnh ra đánh cược. Nhớ kỹ muội đang đợi huynh.”
Khi nói những lời này, tôi đối với Tô Mạc Phi có vô số lo lắng, lo lắng cho anh ở trong trận chiến chánh tà này tránh không khỏi bị thương tổn. Với hiểu biết của tôi, Lâu Tập Nguyệt chính là không thể chiến thắng được. Hắn vẫn hùng mạnh như vậy, theo ý mình khiến những người khác cạnh hắn chết, thế cho nên tôi cho tới bây giờ không nghĩ tới hắn cũng sẽ bị thương, sẽ thất bại, sẽ lâm vào cảnh khốn khó, sẽ bất lực.
Mới sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mạc Phi cùng Thường Dữ chuẩn bị rời khỏi Cô Tuyết Phong.
Trước khi đi, anh đến cáo từ Hồng Diệp tiền bối, sau đó lo lắng kéo tôi đến một bên, nhìn tôi một hồi lâu rồi dặn dò: “Sau khi xuống núi muội đi thẳng đến Minh Chủ Lâm, trên đường đừng lưu lại ở nhiều nơi khác. Nơi đó là an toàn, Thiên Nhất giáo có hung hăng càn quấy thế nào, cũng không dám cùng lúc đối phó Tử Thần phái cùng Minh Chủ Lâm. Còn có, ở đây có một miếng lệnh bài, khi vào thành là có thể cần dùng.”.
Tôi đón nhận miếng thiết bài có khắc chữ “Thần” trong tay anh, gật gật đầu. Tô Mạc Phi bỗng nhiên vươn tay nhẹ nhàng kéo tôi đi một chút, lập tức lại sắc mặt đỏ lên buông ra, thấp giọng nói: “Ta biết, muội là không đành lòng cùng Lâu Tập Nguyệt đối địch, hắn trước sau là sư phụ muội. Cho nên ta không bắt buộc.” Đôi mắt nhìn tôi, trong suốt sáng ngời.
Lòng tôi đầy rung động, nhào tới ôm chặt anh, cánh tay bám vào bả vài dày rộng, càng không ngừng nhỏ giọng gọi tên: “Tô Mạc Phi, Mạc Phi. . . . . .” vốn có chút xao động bấn an trong lòng, giống như mưa xuân xoa dịu, dần dần bình yên phẳng lặng..
Có thể có được tình cảm này của anh, là trời ban cho ngươi đó Đường Tự. Tô Mạc Phi thật là tốt, đáng giá ngươi dùng toàn bộ quá khứ bỏ đi để yêu. Ngươi nếu còn lưỡng lự giữa anh và Lâu Tập Nguyệt không chọn, xứng đáng cô độc sống quãng đời còn lại, đau khổ một đời.