Tô Mạc Phi giữ chặt tay tôi không buông, tôi cũng đỏ mặt nhưng không có vùng ra.
Hồng Diệp thấy thế, che miệng nhịn cười ho nhẹ hai tiếng: “Ta đi sắc thuốc, Đường Tự, ngươi tới giúp Tiểu Mạc xoa bóp các huyệt vị trên đùi. Ấn chỗ nào, Tiểu Mạc đều biết nói.” Nói xong xoay người ra phòng, còn cẩn thận giúp chúng tôi đóng cửa lại.
Tôi hiểu ý của bà, cho nên xấu hổ đến cái lỗ tai cũng nóng rực lên, khi nhìn lên Tô Mạc Phi trước mắt, mặt còn đỏ ửng hơn cả tôi, kìm không được cười khúc khích cười ra tiếng.
Tôi hỏi Tô Mạc Phi phải ấn những huyệt vị nào, Tô Mạc Phi ửng hồng nghiêm mặt nói mấy tên, tôi ngồi xổm người xuống, nghiêm túc xoa ấn : “Nặng nhẹ như vậy có thích hợp không? So với lúc Hồng Diệp tiền bối xoa ấn có khác biệt lắm không?” Tô Mạc Phi gật đầu, trong ánh mắt dịu dàng, có gợn sóng nước lưu chuyển.
Vì thế tôi mải miết tiếp tục. Dưới tay ấn xoa liện tục, để tránh cho Tô Mạc Phi cảm thấy buồn, tôi vừa ấn vừa xoa vừa ở bện cạnh nói chuyện phiếm: “Mạc Phi, Hồng Diệp tiền bối làm sao tới đây, bà ấy không phải ở Cô Tuyết Phong sao?” Tô Mạc Phi cười mỉm chi trả lời: “Thường Dữ đã nghĩ ta đi tới Cô Tuyết Phong đón nàng, cho nên hắn xuống núi tìm ta liền đi thẳng tới nơi đó. Tiền bối biết chuyện của ta, lo lắng ta ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn mới xuống núi.”
Tôi “À” một tiếng, lại hỏi: “Sau khi huynh rời khỏi đã xảy ra chuyện gì? Làm sao cùng bọn Thường Dữ gặp gỡ vậy?” Nói hơi ngừng một chút, “Lâu Tập Nguyệt phái người đi làm khó dễ huynh phải không?” Tô Mạc Phi không có trả lời ngay. Trong lòng tôi cũng hiểu, cũng không muốn nói thêm nữa, giương mắt áy náy nhìn anh, “Thực xin lỗi, muội lúc ấy thật sự nghĩ Lâu Tập Nguyệt sẽ bỏ qua huynh, cho nên muội mới nói. . . . . .”
“Cùng nàng không can hệ” Tô Mạc Phi cắt ngay lời tôi, giọng điệu vẫn hoà nhã như lúc ban đầu, “Nàng không cần tự trách. Ta cùng Lâu Tập Nguyệt là chính tà bất dung, vì sư môn, ta cũng sớm hay muộn cũng cùng hắn địch.”
Trái tim khẽ rung lên, tôi có chút hít thở không thông..
Tôi ngừng động tác trên tay, hai tay ôm lấy anh, ngửa đầu nhìn anh: “Tô Mạc Phi, nhất định phải như vậy sao?” Nhất định phải hai người đối đầu một sống một chết, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng?”
Tô Mạc Phi cương cứng sau một lúc lâu, nhìn tôi ưu sầu mà nở nụ cười: “Nàng đừng lo lắng, ta tự biết bây giờ chưa phải đối thủ của hắn, ta sẽ còn luyện. . . . . .”
“Không có Tử Kim Hoàn.” Tôi cắt ngang lời anh, khoảng khắc vẻ măt anh đờ đẫn tôi trầm giọng nói tiếp: “Mạc Phi, không có Tử Kim Hoàn, huynh làm sao luyện Tử Hà bí kíp?” Tôi ôm anh càng chặt, nhìn thẳng vào tận sâu trong đáy mắt anh, nói : “Mạc Phi, võ công Lâu Tập Nguyệt thâm sâu không lường được, huynh cứ liều mạng tiếp tục đi luyện, có thể thắng được hắn không?”
Tôi nói rõ ràng như vậy, sẽ khiến cho Tô Mạc Phi chán nản đau lòng, đối với tôi không thể không nói. Tôi không thể trơ mắt nhìn anh đi vào ngõ cụt, tự huỷ chính mình..
Tô Mạc Phi trong ánh mắt toát ra ánh sáng, sau một hồi nghiêm túc mở miệng nói: “Ta không phải luyện vì bản thân mình”
“Muội biết, muội hiểu được” ta không phải không có chút tức giận nói: “Huynh là vì võ lâm chính nghĩa, vì bảo hộ người huynh quan tâm, chưởng môn sư phụ huynh, còn có các sư huynh đệ. Cho nên ngay cả mạng đều có thể từ bỏ, có thể bất kể hậu quả.”
Tôi hoàn toàn không để ý thấy trong lời nói mình có chút chua, nhịn không được nói một mạch. Tô Mạc Phi trợn mắt nhìn tôi, đột nhiên gương mặt giãn ra nở nụ cười, tươi cười ấm áp như gió xuân phớt qua mặt tôi: “Đường Tự, nàng đang lo lắng cho ta, sợ ta lại bị Lâu Tập Nguyệt làm tổn thương?”
Biết rõ còn cố hỏi.
Trong lòng tôi khẽ nói thầm, nhéo thật mạnh một cái lên đầu gối anh, sau đó Tô Mạc Phi bất ngờ không kịp phòng tránh đau rên ra tiếng, khiến tôi đau lòng vội vàng giúp anh xoa xoa.
Tôi vội la lên: “Làm sao vậy, có phải muội đã làm huynh bị thương?”
Nói còn chưa dứt lời, tay bỗng nhiên bị nắm chặt.
“Ta không sao.” Tô Mạc Phi ửng hồng hai má, cầm tay tôi gằn từng tiếng nói: “Đường Tự, người ta muốn bảo vệ, ngoài trừ chưởng môn cùng sư huynh đệ, còn có, nàng.”
***
Rồi sau đó, tôi liền ở tại Tử Thần phái, giúp đỡ Hồng Diệp chăm sóc Tô Mạc Phi. Bởi vì thân phận tôi đặc biệt, giờ phút này xuất hiện ở Tử Thần phái thật sự không thích hợp, vì thế tôi cũng rất tự giác mỗi ngày chỉ đi lại ở trong viện nơi Tô Mạc Phi tĩnh dưỡng.
Khi tôi đến chào Thanh Viễn chưởng môn. Chưởng môn hoàn toàn như trước đây hiền lành hòa ái, không hề vì tôi là đồ đệ Lâu Tập Nguyệt mà đối xử khác biệt. Như vậy qua nửa tháng, đệ tử Tử Thần phái cũng từ từ không giống như trước kia đề phòng tôi.
Mỗi ngày Thường Dữ đều đến mấy lần, sau khi vào liền cùng Tô Mạc Phi nói cười vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy mặt tôi liền trở mặt. Tô Mạc Phi chỉ phải thở dài, rồi sau đó đợi cậu ta đi rồi, nắm chặt tay tôi an ủi vài câu, nói tôi chịu uất ức rồi.
Tôi lắc đầu phản đối nói “Muội không ngại Thường Dữ như vậy, thật sự.” Bởi vì phải so với người mỏ nhọn miệng nói lời độc, cậu ta so không bằng Bạch Khiêm; phải so với ngọn núi băng đùa giỡn lãnh khốc, Thường Dữ bì không kịp Triệu Đan. Tôi cần phải để ý cái gì??
Nhưng Tô Mạc Phi cho rằng tôi vì anh mà chịu ấm ức, đối với tôi càng điềm đạm quan tâm săn sóc. Có đôi khi tôi kìm không được nói với anh, nếu anh còn đối tốt với tôi như vậy, tôi sẽ được chiều hoá hư kiêu căng bắt nạt huynh. Tô Mạc Phi chỉ cười cười không nói lời nào, nhưng là bàn tay nắm chặt tay tôi rất ấm, ấm đến độ ngay cả lòng tôi cũng nóng lên.
Cảm giác ấm áp vây quanh, chỉ có Tô Mạc Phi cho tôi mà thôi.
Hôm nay, Thường Dữ khi đến còn dẫn theo một người.
Tôi nhìn La Thanh ở phía sau đang đi vào phòng, âm thầm kinh ngạc. Từ khi Tô Mạc Phi bị bệnh về sau, La Thanh rất ít khi đến nơi đây, khi đến hẳn rất vội vàng. Tôi bỏ chén thuốc trong tay nói với Tô Mạc Phi nói: “Đại sư huynh và huynh có thể có chuyện quan trọng muốn nói, muội lui xuống trước.” Rồi sau đó, cùng La Thanh gật đầu chào hỏi, trong ánh mắt Thường Dữ nhìn không chớp mắt rời khỏi phòng.
Tôi đóng lại cửa phòng, nghe thấy có tiếng vang, nhìn sang phòng thuốc bên cạnh. Chỉ thấy Hồng Diệp đang mang một ít liệu thuốc ra ngoài phơi nắng, tôi vội đi qua giúp. Mãi đến khi trên trán ra một lớp mồ hôi, Thường Dữ cùng La Thanh cũng đang ra khỏi phòng, hai người đến gần cáo biệt Hồng Diệp sau đó rời khỏi.
“Vào đi thôi.”
Tôi nghe vậy ngẩn ra. Hồng Diệp không có nhìn tôi, khóe miệng vểnh lên mang theo một nụ cười mỉm nhợt nhạt nói: “Tiểu Mạc một mình ở trong phòng, ngươi đi đi.”
Tôi mặt ửng đỏ hết lên, nhưng cũng có chút lo lắng đã xảy ra chuyện gì, vì thế phơi thuốc xong xuôi, vội vàng bước nhanh vào phòng.
Tô Mạc Phi ngồi ở bên giường, ánh mắt có chút đăm đăm, chờ tôi đi đến trước mặt anh, đồng tử anh khẽ run lên mới phục hồi lại tinh thần.
“Làm sao vậy, Mạc Phi?” Tôi hỏi anh. Tô Mạc Phi nhấp môi, nói: “Đường Tự, nếu ta cả đời đều chỉ có thể như vậy, không thể trở thành đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, muội có để ý không?” Tôi không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Đương nhiên sẽ không. Mạc Phi, rốt cuộc làm sao vậy?”
Tô Mạc Phi nhìn vào mắt tôi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Đại sư huynh đến nói cho ta biết, chưởng môn định sắp tới tuyển người tiếp nhận chức vụ, sau đó bế quan tự mình truyền thụ hắn Tử Hà bí kíp.”
Vẻ mặt tôi cứng đờ. Nhớ rõ Hồng Diệp từng nói qua, chưởng môn Tử Thần phái không thể cưới vợ sinh con, tuy rằng tôi không biết vì sao, nhưng là đây là môn quy mấy trăm năm ở Tử Thần phái. Nếu, Tô Mạc Phi anh. . . . . . Bỗng nhiên nhớ tới anh mới vừa hỏi, tôi giật mình một lúc, sau vội vàng bước lên ôm lấy anh.
Cánh tay vòng ôm lấy eo anh, nhè nhẹ run rẩy .
Tô Mạc Phi đã trả lời rồi. Anh lựa chọn tôi, bỏ chức vị chưởng môn.
“Mạc Phi, Mạc Phi, huynh đối với muội thật tốt.” Tôi cảm động đến độ làm nũng vùi đầu vào lòng anh, dụi dụi, Tô Mạc Phi cương cứng thân mình, sau một lúc lâu mới nâng lên tay vuốt tóc dài của tôi.
“Ta vẫn còn phải ở lại Tử Thần phái.” Anh thẳng thắn nói với tôi “Chưởng môn ân tình sâu nặng với ta, ta không thể vào lúc này rời đi. Nhưng mà muốn nàng cũng ở lại, ta. . . . . .” Tôi vội vàng gật đầu nói: “Không sao Tô Mạc Phi, huynh ở đâu, muội ở đó.”
Tiếng nói vừa rơi xuống, Tô Mạc Phi cùng tôi đều ngây người.
Tôi lập tức ý thức bản thân nói có thẳng quá, hơi có xấu hổ ho khan vài tiếng, buông anh ra nói: “Tô Mạc Phi, muội. . . . . .” Thân mình còn chưa đứng thẳng, đầu tôi choáng váng, trước mắt trắng bệch ngã quỵ về phía trước, ở trong tiếng kinh hô hoảng hốt mà ngất đi..
Không biết ngủ bao lâu, khi tôi mở mắt ra, phòng trong đã có ánh nến.
Tô Mạc Phi nhìn thấy tôi mở mắt, sau khi sửng sốt một cái, bỗng nhiên rất nhanh cầm hai tay tôi, hỏi tôi: “Nàng cảm thấy như thế nào? Nếu còn khó chịu, ta sẽ đi mời tiền bối đến.”
Tôi đầu óc còn mơ hồ, phản ứng không được, chỉ chăm chăm nhìn anh, hơn nữa ngày mới chế giễu mình, nở nụ cười nói: “Mạc Phi, muội còn nói huynh ‘ốm yếu’, cuối cùng ngay cả bản thân mình cũng té xỉu.” Nhận thấy bản thân mình vậy mà đã chiếm giường của anh, tôi dùng khuỷa tay muốn chống đỡ ngồi dậy, động tác ngay lúc này bị thanh âm ngoài cửa truyền tới khiến cho dừng lại.
“Ngươi muốn giữ lại đứa nhỏ trong bụng, phải ngoan ngoãn nằm đừng nhúc nhích.”
Đồng tử co rút, thân thể tôi như kéo căng, mất lực ngã xuống giường, tầm mắt rung động hỗn độn không chịu nổi .”Người, người nói con. . . . . .” Dùng hết sức toàn thân cũng chỉ có thể nói như vậy vài chữ.
Hồng Diệp sắc mặt trắng như tuyết mang theo chút lạnh, nhìn chăm chú vào tôi nói: “Ngươi có thai hơn một tháng.”
Hơn một tháng. . . . . .
“Tiểu Tự, Tô Mạc Phi có bao nhiêu tốt, ngươi nói cho ta biết. Có thể khiến cho ngươi nhớ mãi không quên, ôm ta gọi tên của hắn.”
“Tô Mạc Phi giống như vậy ôm qua ngươi, đúng không?”
“Đây là trừng phạt, Tiểu Tự.”
. . . . . . . . . . . .
“A. . . . . .”
Tôi ôm lấy đầu, gắt gao nắm tóc, đau đớn mà kêu la, âm thanh lại nghẹn trong họng nói không ra tiếng.
Khi cảm thấy sắp nghẹn chết vì thở không nổi.
“Đường Tự, đừng như vậy! Đường Tự!”
Bên cạnh có người dùng sức kéo tay tôi ra, cúi người dùng sức ôm tôi vào trong lòng. Vòm ngực nóng bỏng như vậy, tựa như bàn ủi dán lên trên người tôi, đau đến độ khiến lòng tôi cũng nhanh bị đốt thành tro tàn.
Vốn cho rằng, tôi còn có thể lựa chọn lại một lần. Nhưng ý trời, không cho tôi chọn lựa.
Tôi xụi lơ ở trong ngực anh, khí lực cả người như bị rút đi, thất hồn lạc phách mở miệng nói: “Tô Mạc Phi, huynh buông đi. . . . . .” Tô Mạc Phi ôm lấy tôi không nhúc nhích. Tôi càng thêm sầu thảm cười cười: “Tô Mạc Phi, huynh còn không hiểu sao? Muội có thai , phải . . . . .”
“Là con của chúng ta.” Tô Mạc Phi thốt lên cắt ngang lời tôi. Trong ánh mắt tôi đầy kinh ngạc, anh cúi đầu mong mỏi nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc nói: “Chỉ cần muội bằng lòng, nó chính là con của chúng ta.”
Dần dần, trước mắt che phủ bởi làn nước.
Ngón tay tôi run rẩy sờ hai má anh. Tô Mạc Phi nắm tay ép sát vào da mặt của chính mình, nói với tôi: “Đường Tự, chúng ta thành thân. Ta sẽ cố gắng làm một người cha tốt” Thấy tôi kinh ngạc không có phản ứng, Tô Mạc Phi cúi người lại dùng lực bế ôm tôi, chợt nói: “Ta đi nói với chưởng môn”
Khoảng khắc anh xoay người, tôi vươn tay túm lấy anh, cổ họng lại không nói ra tiếng gì.
Tô Mạc Phi vỗ vỗ tay lưng tôi, giọng điệu dịu dàng trấn an nói: “Chờ ta.”
Sau một thời gian dài, khi Tô Mạc Phi quay lại, dĩ nhiên trên mặt mang theo sắc mặt vui mừng khó nén.
Anh ngồi ở bên giường, vén sợi tóc tôi bị rối tung nói với tôi: “Chưởng môn đồng ý rồi, còn nói muốn đích thân lại đây xem nàng.” Tôi nhất thời căng thẳng, nắm chặt tay anh, đáy lòng thấp thỏm lo âu có cảm giác như con dâu xấu đi gặp cha me. Tô Mạc Phi lại nói: “Cuối cùng được đại sư huynh khuyên. Đại sư huynh đề nghị nói thật lâu chưa từng có việc vui, phải chọn ngày nào tốt chúc mừng một phen. Mười ngày sau, nàng thấy được không?”
Sự việc tiến triển quá nhanh, đầu óc tôi xoay chuyển không kịp, da đầu căng run lên, ngây ngô nói: “Tô Mạc Phi, huynh hiểu rõ rồi chứ ? Đứa nhỏ. . . . . .”
Tô Mạc Phi lấy tay bưng kín miệng tôi, không cho tôi nói tiếp: “Đường Tự, chỉ cần là cốt nhục của nàng, ta đều toàn tâm yêu thương.”
***
Từ khi Tô Mạc Phi nói muốn cùng tôi thành thân, cả Tử Thần phái đều náo nhiệt hẳn lên, mọi người vui sướng bắt đầu bố trí chuẩn bị. Tô Mạc Phi cũng thuyết phục những người khác, khiến bọn họ tin tưởng tôi cùng Lâu Tập Nguyệt đã không còn quan hệ. Mà Hồng Diệp là người duy nhất biết tôi có thai, lúc đầu bà có vẻ không vui, tôi cũng thấy chột dạ, không dám cùng bà ta nói nhiều lời .
Đêm trước ngày thành thân, bất ngờ, Hồng Diệp tới gõ cửa phòng tôi, cầm một hỉ khăn đưa cho tôi, lãnh nghiêm mặt nói: “Một đám đàn ông, cái này cũng đều quên.” Thoáng nhìn tôi kìm không được lộ ra tươi cười, bà còn quát lên: “Ngươi cũng chẳng vừa gì. Thế này không chu đáo, ta làm sao yên tâm đem Tiểu Mạc giao cho ngươi.” Tôi vội vàng thu lại nụ cười, cụp mi mắt ngoan ngoãn nghe bà dạy bảo. Hồng Diệp lại không nói nữa, cuối cùng, một tiếng thở dài.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt bà nhìn tôi cũng nhu hoà hẳn, nói: “Đường Tự, Tiểu Mạc có bao nhiêu tốt ngươi cũng biết, không được cô phụ hắn.”
Tôi dứt khoát gật đầu. Như thế nào sẽ cô phụ. Từ nay về sau, Tô Mạc Phi chính là tất cả của Đường Tự.
Giờ Thìn ngày hôm sau, Hồng Diệp tự mình đưa tôi ra khỏi gian phòng đưa đến trong tay Tô Mạc Phi. Hỉ khăn che lấp tầm mắt tôi, tôi chỉ có thể theo bước chân Tô Mạc Phi bước về phía trước.
Trong đầu hồi hộp tim đập thình thịch, cũng may bàn tay nắm chặt vẫn như trước đây ấm áp mạnh mẽ.
“Phía trước là cánh cửa, cẩn thận một chút.”
Bên tai truyền đến tiếng Tô Mạc Phi cẩn thận nhắc nhở. Tôi chỉ cảm thấy trong cơ thể giống như có gió mát thổi qua, thể xác và tinh thần thoải mái ấm áp. Tôi theo lời nâng lên chân bước, sau đó được anh kéo về phía trước mặt Thanh Viễn chưởng môn đang ngồi.
Ngay vào lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói êm tai khiến chấn động tâm thần.
“Đường Tự, ngươi náo loạn đủ chưa?”
Giọng nói đó như hung hăng đập vào tôi, tôi bỗng nhiên cứng đờ bước chân.
Sau đó tiếng rút kiếm leng keng xung quanh, cũng không lấn át được âm giọng người nọ mềm nhẹ. Hắn từng bước một dẫm nát lòng tôi, từ từ đi đến trước mặt tôi.
“Đừng náo loạn, Tiểu Tự, cùng vi sư trở về.”
Lâu Tập Nguyệt nói với tôi, tiếng nói réo rắt động lòng người, ngữ điệu nhẹ nhàng giống như chắc chắc tôi sẽ không cự tuyệt.
Cùng vi sư trở về. . . . . .
Sau đó đâu?
Chúng tôi còn có sau đó không?
Trong lúc nhất thời các loại suy nghĩ trào dâng lao tới, trái tim phát lên từng trận đau đớn, khiến cho tôi cơ hồ không còn sức đón nhận.
Tôi run rẩy nâng lên tay, dưới ánh mắt chăm chú nhìn của mọi người, từ từ kéo hỉ khăn xuống dưới.