“Vậy sư phụ muốn cái gì?” Tôi hỏi, vẻ mặt rất ngoan ngoãn.
Lâu Tập Nguyệt cúi người khẽ chạm lên môi tôi, động tác dịu dàng khiến lòng tôi cũng run lên. Hắn nói “Ngươi biết mà Tiểu Tự.”
Tôi lắc đầu: “Tâm tư sư phụ, con cho tới bây giờ không hiểu nổi.” Mỗi lần tôi cảm thấy hiểu được đoán được, kết quả cuối cùng chứng minh cho tôi biết, tôi sai lầm nhiều lắm.
Lâu Tập Nguyệt tay đặt lên ngực tôi, tôi bắt đầu hoảng sợ, nghĩ đến chuyện hắn thực sự ở chổ này muốn tôi, sợ tới mức thân hình cương cứng lại. Cũng may hắn không tiếp tục, chỉ đặt tại nơi đó, giống như cảm nhận được trong lòng tôi đang run rẩy.
“Ta muốn nơi này chỉ có ta”, hắn nói với tôi: “Ta muốn Tiểu Tự, trong lòng chỉ có ta.”
Lúc này, trong lòng tựa như bị kim châm đâm mạnh, tôi đau đến độ đẩy tay hắn ra, đỏ hồng vành mắt nhìn về phía hắn hét lên: “Không có khả năng, ta không phải Đường Tự tám năm trước kia” Trong mắt Đường Tự lúc đó, hắn sư phụ chính là trời, là thần minh, là của nàng hết thảy. Tôi không quay về được Đường Tự đó .
“Ngươi có thể, Tiểu Tự.” giọng điệu nhẹ nhàng.
Tôi ra sức lắc đầu, nắm lấy quần áo trước ngực hắn run giọng nói : “Lâu Tập Nguyệt, ta đem mạng cho ngươi, còn chưa đủ sao?”
“Không đủ, ta muốn có toàn bộ, từ người lẫn tâm.”
Tôi nghe thấy hắn nói xong, cảm xúc liền không khống chế được, không hề để ý kiêng kị quát lên: “Lâu Tập Nguyệt, ngươi sẽ giết ta luyện Thiên Nhất thần công không phải sao? Dù sao cuối cùng cũng là chết, ngươi cần gì muốn trong lòng ta có ngươi? Là muốn bức điên ta rồi, ngươi mới vui phải không? Mới được xem là trả thù hoàn thành? Ngươi không phải là muốn chế giễu mẹ ta, nhìn xem, con gái bà thật là tiện, biết rõ sẽ chết trong tay ta, còn chẳng biết xấu hổ . . . . .”
Tiếng nói sau đó, đều bị môi hôn áp chế ngược vào miệng.
Nụ hôn trăn trở xâm nhập, khiến cho tôi hô hấp cũng khó khăn. Eo bị nắm siết chặt kéo vào lòng hắn, như xiềng xích, tôi không thoát ra được chút nào. Hoặc là, mặc kệ không vùng quẫy
Hôn hắn chậm rãi dời xuống, dừng trên xương quai xanh cùng cổ, liếm hôn rồi cắn, thô bạo để lại nhiều dấu vết trên người tôi.
Tôi nhìn trời không sắc xanh lam chói lọi trên đỉnh đầu, trước mắt một hồi biến thành màu đen, không chỉ có thân thể, ngay cả tim cũng đều co quắp. Thân thể tôi giống như chìm trong thuỷ lao lạnh như băng, Lâu Tập Nguyệt ấn tôi ngã trên mặt đất, ở trước mặt Tô Mạc Phi đem tự tôn duy nhất còn lại xé rách dập nát.
Hé miệng lớn, lại hít không được không khi nào. Một chút cũng không có. Nghẹt thở cảm thấy ở ngực lan tràn ra khắp nơi.
Khi tôi gần ngất đi, Lâu Tập Nguyệt mới nhận thấy tôi khác thường. Hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn tôi, miệng đóng mở tựa hồ đang gọi cái gì, tôi đã không thể nghe thấy.
Nước mắt vẫn là không chịu thua kém chảy xuống dưới.
Lâu Tập Nguyệt, ta biết yêu thương ngươi, là ta không biết tự lượng sức mình. Bây giờ ta buông tay, không thương, còn không được sao?
Khi tỉnh lại, tôi mơ mơ màng màng cảm thấy bản thân mình được quấn chặt trong chăn bông được người ôm chặt. Mí mắt rung động vài cái, mở ra, đầu tiên rơi vào trong mí mắt tôi chính là khuôn mặt từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của tôi.
Ngũ quan tuấn tú đến độ mị hoặc lòng người, còn có đôi mắt thâm thuý người ta vừa nhìn tới khiến người ta không dứt ra được.
Mà giờ phút này, đôi mắt đó dừng trên người tôi, bên trong toát ra lo lắng cùng bất an.
Bị ôm và nhìn như vậy, trong lòng nhất thời không yên, tôi chuyển tầm mắt không hề nhìn hắn, thoáng giật giật thân thể muốn tránh ra một chút.
“Tiểu Tự, ta lúc ấy là giận điên rồi.” Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên cất tiếng nói, trong giọng nói có một tia đau đớn ẩn sâu không dễ phát hiện: “Ta tưởng tượng đến Tô Mạc Phi cũng chạm qua ngươi, liền hận không thể lập tức đem toàn bộ dấu vết này xoá sạch hết thảy, cho nên nhất thời giận quá mê muội. . . . . .” Tôi gật đầu nói: “Sư phụ không cần giải thích với Tiểu Tự, sư phụ làm cái gì đều là đúng.”
Tôi lại khôi phục dáng vẻ thuận theo nghe lời. Phản ứng này như là một cái tát đánh vào mặt Lâu Tập Nguyệt, hắn lập tức dừng lại lời nói.
Khi tôi nghĩ hắn sẽ tức giận cho tôi một bạt tai, hoặc là đứng dậy phất tay áo rời đi, hắn đột nhiên ôm tôi từ phía sau. Hơi thở hắn trở nên dồn dập nóng bỏng, thậm chí đem mặt vùi vào sau lưng tôi, sau đó giống như ra sức cố nén cái gì đó, ngay cả cánh tay cũng lạnh rung run rẩy.
Tôi không biết hắn vì sao bất thình lình trở thành như vậy, trong lòng âm thầm kinh ngạc, muốn quay đầu lại xem hắn cuối cùng vẫn kìm chế xuống. Mãi đến khi qua một lúc lâu sau, hắn rốt cục bình phục lại, cánh tay buông lỏng tôi ra, yên lặng đứng lên đi ra ngoài..
Tôi cứ như vậy mặt hướng vào vách tường, cắn chặt môi không dám quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái. Bởi vì tôi nghe thấy hắn sau khi mở ra cửa nói: ‘Đưa Diệp Linh đến ’
Tam Sinh hoa, giải độc tình cổ.
Lâu Tập Nguyệt quyết định không hề dây dưa nữa.
Đêm nay, trắng đêm chưa ngủ.
Lâu Tập Nguyệt sau khi rời khỏi đây rồi không quay lại, cũng như ngày hôm sau không thấy bóng hắn.
Ngày thứ ba, tôi cũng như mọi ngày, đêm đến nằm trên giường, mí mắt sâu thâm quầng nhưng lại không thể nào ngủ được. Tưởng tượng đến Lâu Tập Nguyệt đang giải độc tình cổ, sau khi cởi bỏ cổ độc, đi ra tôi nhìn mặt hắn lần cuối cùng.
Tôi sớm biết rằng sẽ có một ngày như vậy, cũng không cảm thấy sợ hãi lắm. Nhưng đầu óc không thể khống chế hồi tưởng đến chuyện trước kia, rất nhiều việc nhỏ vụn vặt, chỉ sợ Lâu Tập Nguyệt đã sớm quên, nhưng tôi lại còn nhớ rõ ràng rành mạch. Cho dù tôi bây giờ hồi tưởng tới, cũng là chua xót đau đớn khó nhịn được.
Tầm mắt dừng lại trên hộp kẹo ở trên bàn, tôi xoay người xuống giường, chần chờ một chút đi đến bên cạnh bàn.
. . . . . .”Sư phụ, loại kẹo Hoa Quế này ăn ngon nhất, Tiểu Tự để lại một cái cho người.”
. . . . . .”Tiểu Tự thì ra thích loại này, vậy về sau hàng năm vi sư đều tặng cái đó.”
. . . . . .”Sư phụ, Tiểu Tự có thể không cần kẹo, chỉ cần về sau từng sinh nhật đều có người ở cùng.”
. . . . . .”Cả đời?”
Trên mặt lạnh lạnh, tôi bỗng nhiên bừng tỉnh lại, nâng tay vội vàng lau khô nước mắt.
Không đáng, lời nói dối nghĩ một đằng nói một nẻo không đáng để tôi khóc.
Tôi thở sâu, ngón tay duỗi về phía hộp kẹo, xoay người đi trở về bên giường ngồi.
Tô Mạc Phi hẳn là đã trở về Tử Thần phái rồi.
Trong đầu một đoạn dây yếu ớt mỏng manh chưa đứt vẫn còn buộc chặt, tôi hai ngày hai đêm không có chợp mắt, rốt cục chịu không nổi nữa. Nhìn thấy hộp kẹo trên bàn, tôi dựa vào đầu giường mơ mơ màng màng thiếp đi.
Bên tai xa xa vang lên một giọng nói, dịu dàng quen thuộc: “Đường Tự, muội theo ta quay về Tử Thần phái đi, ngay lúc này đây”
Trí não hơi tỉnh tỉnh, tôi đứng giữa đám sương mù dày đặc, nhận không được nơi nào phát ra tiếng nói.
“Tô Mạc Phi!”
Tôi chạy về phía trước, muốn gạt hết sương mù chắn tầm mắt tôi, “Tô Mạc Phi, huynh ở đâu?”
“Đường Tự, muội theo ta quay về Tử Thần phái đi, ngay lúc này đây.”
Tiếng nói ở không trung vẫn còn nhắc lại, một lần lại một lần, tôi nghe thấy mà tâm hoảng ý loạn, bỗng nhiên nhớ lại, đây là câu nói khi Tô Mạc Phi trước khi rời khỏi Cô Tuyết Phong.
Khi đó tôi đồng ý nghe theo lời anh, thì những chuyện sau này sẽ không có xảy ra? Tử Yên sẽ không chết, Tô Mạc Phi sẽ không bị Lâu Tập Nguyệt bắt lấy phế bỏ võ công, rồi một hồi ‘trừng phạt’ khiến cho tôi xấu hổ và giận dữ muốn chết cũng sẽ không xảy ra…
Nếu có thể có nếu mà, thật là tốt biết bao.
Tôi sẽ dứt khoát cắt bỏ tình cảm dành cho Lâu Tập Nguyệt, không hề vương vấn do dự đi theo Tô Mạc Phi rời khỏi, ít nhất trong lòng còn có thể giữ lại phần kí ức tốt đẹp.
Hiện tại, tất cả tốt đẹp kí ức đều bị đánh nát rồi.
Là do tôi sai, tôi không nên sau khi chọn Tô Mạc Phi, trong lòng còn cất giữ hình bóng Lâu Tập Nguyệt, còn lòng tham không đáy không muốn buông tha cho quá khứ trước kia.
“Tô Mạc Phi, Mạc Phi. . . . . .”
Tôi la lên gọi tên Tô Mạc Phi, ở trong đám sương mù dày đặc tìm kiếm chung quanh, bỗng nhiên, tay bắt được một cánh tay người. Tôi cúi đầu, nhìn thấy ống tay áo màu xanh, mừng rỡ như điên nhào lên ôm lấy anh, khi tôi cúi xuống, động tác cứng đờ.
Màu máu đỏ sẫm chảy ra từ tứ chi, giống như từng đoá hoa yêu dã nở trên quần áo xanh. Tôi trừng mắt nhìn, nhìn thấy máu bắn tung toá sũng nước thấm vào tôi, anh ở trong lòng tôi..
“Đường Tự, ta không che chở được cho muội, xin lỗi. . . . . .”
Tôi sợ hãi ngẩng đầu.
Tô Mạc Phi đang khóc, nước mắt là màu đỏ.
“Tô Mạc Phi, huynh làm sao vậy? Tô Mạc Phi? !”
Ánh mắt anh bi thương thấu xương, trong cơ thể máu tươi trào ra dính vào người tôi, không ngừng nói xin lỗi với tôi.
Thực xin lỗi, Đường Tự, ta bảo vệ muội không được. Thực xin lỗi, Đường Tự, ta bảo vệ muội không được. . . . . .
“Tô Mạc Phi –!”
Tôi khóc thét kêu gọi bừng tỉnh trong mồ hôi lạnh ứa ra. Bị vây trong ác mộng quá sâu, lúc đầu mở to mắt tôi cũng nhìn không thấy đồ vật này nọ, mãi đến khi có người ôm lấy thắt lưng tôi, miệng lo lắng gọi tôi: “Làm sao vậy, Tiểu Tự? thấy ác mộng ?” Tôi mới chấn động cả người, ánh mắt loạng choạng nhìn về phía phía trước.
Lâu Tập Nguyệt nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt có chút khác thường. Hắn lấy tay xoa xoa tóc tôi, dịu dàng cười nói: “Tiểu Tự ngốc, cũng không nằm xuống ngủ. . . . . .”
“Ngươi thật sự thả Tô Mạc Phi quay trở về?” Tiếng nói tôi vội vàng cắt ngang lời hắn.
Lâu Tập Nguyệt tay đang vươn ra cương cứ ở giữa không trung, trong mắt có ánh sáng vỡ vụn
Tôi nắm lấy tay hắn, vội hỏi: “Độc tình cổ của ngươi đã giải rồi phải không?? Dù sao ta cũng sắp chết, ngươi đừng gạt ta.” Tôi nghĩ tới Lục Triển Bằng, nhớ tới lần đó khi rời khỏi Tử Thần phái Lâu Tập Nguyệt có nói: sư phụ sẽ khiến cho Tô Mạc Phi ‘ đắc đạo thành tiên ’ trước, chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Lâu Tập Nguyệt đôi mắt rung rung, mắt sắc đầy thâm trầm.”Đường Tự”, hắn gọi ta, “Nếu ta nói, không có độc tình cổ, ngươi tin không?”
Tôi không hề nghĩ ngợi gật đầu liên tục, “Tin, tin, ta tin. Ngươi nói cho ta biết, Tô Mạc Phi thật sự quay về Tử Thần phái phải không? Thật vậy chăng?” Tôi truy vấn hỏi, trong lòng bị cảm giác sợ hãi gắt gao vây kín tràn ngập trong đầu, đầu óc tôi hoàn toàn không thể suy nghĩ theo Lâu Tập Nguyệt nói gì đó, thậm chí gần như không có nghe rõ ràng hắn nói gì.
Lâu Tập Nguyệt bình tĩnh nhìn tôi, sau một lúc lâu, nâng tay vuốt ve hai má tôi. Đầu ngón tay lạnh lẽo kích thích khiến tôi run run, bỗng nhiên bình tĩnh xuống dưới, lại bị ánh mắt kịch liệt của hắn khiến cho tôi ngây ngẩn cả người.
“Tiểu Tự, ” Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên thu liễm ánh sáng trong đồng tử, vô cùng ôn hoà nói với tôi, “Hãy quên Tô Mạc Phi, được không? Ta sẽ đối với ngươi tôi, chỉ tốt với ngươi, dùng tất cả đến bồi thường, cho ngươi quên đi những chuyện không vui”
Tôi kinh ngạc không có đáp lại lời hắn. Khi Lâu Tập Nguyệt kéo người tôi ôm chặt, ở ta bên tai mê hoặc nói nhỏ: “Tin tưởng ta, Tiểu Tự, đây là một lần cuối cùng”
Trước mắt như có tầng nước, tôi ra sức trừng mắt nhìn, lắc đầu nói: “Lâu Tập Nguyệt, ta đem mệnh cho ngươi. Ngươi sau khi luyện thành Thiên Nhất thần công, có thể thiên hạ vô địch.” Lâu Tập Nguyệt siết chặt eo, nghe tôi nói từng chữ tiếp “Chúng ta ân ân oán oán trong lúc đó, ta cũng không so đo, chỉ cầu ngươi buông tha Tô Mạc Phi.”
Nói xong, tôi hoàn toàn không dám nhìn tới vẻ mặt của hắn. Tôi nhắm mắt lại, nói: “Ngươi động thủ đi.”
Trong lòng thực bình tĩnh, không có oán hận.
Chuyện sớm hay muộn, kéo dài tới hôm nay, đã là muộn rồi.
Trong phòng một hồi lặng yên đầy áp lực.
Hồi lâu trôi quá, cánh tay ôm qua eo tôi từ từ buông xuống, sau đó tiếng bước chân mềm nhẹ lui về sau mấy bước.
“Ngươi đi đi, Đường Tự.”
Giống như tiếng sét đánh xuống, chấn động tôi mở mắt ra, không dám tin nhìn Lâu Tập Nguyệt phía trước người.
Lâu Tập Nguyệt đứng thẳng ngược chiều ánh sáng, ánh sáng lần lượt xoay chuyển, vẻ mặt có chút mơ hồ không thấy rõ. Hắn tuỳ ý phất tay đối với tôi, “Thừa dịp ta không thay đổi chủ ý, đi tìm Tô Mạc Phi của ngươi đi.”
Tôi hai chân cứng ngắc đứng lên, ý thức còn có chút trống rỗng, mờ mịt mà cất bước về phía cửa. Khi sắp ra ngoài, có một giọng nói nghẹn ngào gọi tôi
“Đường Tự, còn những viên kẹo này thì sao?”
Tôi quay trở lại thấy hắn cầm hộp kẹo trong tay, trầm mặc không có trả lời.
“Ngươi ngay cả mở ra xem, cũng không có sao.” Lâu Tập Nguyệt nói, giọng nói không hề phập phồng.
Ngực như bị một đao đâm trúng, đau đến độ tôi khó thở. Tôi cố gắng nói câu “Thực xin lỗi”, quay người chạy ra khỏi phòng.
Tôi không biết, Lâu Tập Nguyệt lần này chợt có ý nghĩ muốn buông tha cho tôi. Tôi chỉ nghĩ muốn đi xác định Tô Mạc Phi có phải đã an toàn rồi hay không, thậm chí không định gặp mặt anh, chỉ là đi xác định thôi, sau đó để cho bản thân mình yên tâm, cũng chết tâm
Tôi hoàn toàn như chạy trốn về phía trước, không phân biệt con đường phía trước, cố nén không cho bản thân mình quay đầu lại.
Chỉ sợ quay đầu lại nhìn một cái, tôi sẽ không thể bước đi được nữa.
. . . . . .
Mãi về sau, khi mọi chuyện đã xảy ra, không nên xảy ra đều trở thành sự thật, tôi mới biết được, nếu tôi đem ‘hộp kẹo’ Lâu Tập Nguyệt tặng cho mở ra, có lẽ sẽ không lựa chọn rời đi –
Lâu Tập Nguyệt hoàn toàn không trúng độc tình cổ.
Hắn đem đoá Tam Sinh hoa đặt ở trong hộp kẹo, tự tay đưa cho tôi. Tôi lại chỉ nhớ Tô Mạc Phi, ngay cả một lần cũng chưa từng mở ra xem..