Sau năm ngày, khi tôi nóng vội sải bước cuối cùng lên bậc thang, chân còn chưa đứng vững, mấy bóng người từ trên trời nhảy xuống.
“Đứng lại! Người nào tự ý xông vào bổn phái?”
Một người hiện thân lớn tiếng quát tôi, ngăn tôi ở trước cửa lớn Tử Thần phái. Tôi cất bước tiến lên, cũng bất chấp tất cả, gấp giọng hỏi gã ta: “Tô Mạc Phi, Tô Mạc Phi trở về chưa?”
Người nọ rõ ràng sửng sốt, giây lát sau trả lời: “Ngươi là ai? Tìm nhị sư huynh có chuyện gì?” Hắn vừa mới dứt lời, một gã đệ tử đứng ở bên cạnh gã sắc mặt ngưng trọng kéo gã qua một bên, kề miệng nói nhỏ to vài câu, khoảng khắc đó, hai người còn quay đầu nhìn về phía tôi ánh mắt cũng có thay đổi.
Người nọ đi trở về tới, dưới tay ý thức địa sờ chuôi kiếm dắt trên thắt lưng, giọng điệu cảnh giác nói với tôi: “Nhị sư huynh không tiện gặp khách, cô nương mời trở về đi.”
“Tô Mạc Phi ở Tử Thần phái? Hắn có khỏe không?” Tôi nghe thấy ý gã nói Tô Mạc Phi đã muốn trở về, nhịn không được vui sướng truy hỏi tiếp nữa.
Người nọ cứng rắn đáp lời tôi, giọng điệu không tốt lắm: “Nhị sư huynh như thế nào, cô nương hẳn đã biết rất rõ ràng.” Tôi nhất thời bị hỏi khiến nói không ra lời. Gã ta đã biết tôi là đệ tử Lâu Tập Nguyệt, tôi nếu có nói thêm nhiều lời nữa hoàn toàn không phù hợp. Ngẫm lại suy nghĩ, cũng may Tô Mạc Phi đã về tới Tử Thần phái, có đồng môn anh ta chăm sóc, tôi cũng không còn lo lắng nữa..
Tinh thần hồi hộp mấy ngày qua cuối cùng cũng buông lỏng xuống, tôi thở dài ra một hơi, ngực cũng thấy chẳng còn bị đè nén khó chịu. Tôi nói tiếng cảm ơn với người nọ, xoay người đang định đi xuống chân núi, bỗng nhiên bị một tiếng nói trong trẻo gọi ở phía sau.
“Này, ngươi đứng lại.”
Tôi bỗng nhiên dứng bước chân, giọng nói có chút quen thuộc. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Thường Dữ bước nhanh từ trong cửa vọt ra, hé ra khuôn mặt lạnh nói với tôi: “Tiền bối muốn gặp ngươi, ngươi theo ta đi đến đây.” Nói xong, không đợi tôi tỏ thái độ, đã đi về phía trước.
Tôi đứng tại chổ chần chờ một lát, dưới chân vô ý thức liền đi theo.
Bất kể tôi trấn an bản thân mình như thế nào, từ đầu đến cuối tôi vẫn lo lắng cho Tô Mạc Phi, muốn tận mắt nhìn thấy mặt anh một lần.
Thường Dữ ở phía trước đi rất nhanh, hoàn toàn không để ý tôi ở phía sau có thể theo cùng hay không. Tôi thấy vậy, đi nhanh vài bước đến bên cạnh hắn hỏi: “Thường Dữ, là vị tiền bối nào muốn gặp ta?”
Thường Dữ mím chặt môi không nói lời nào, tôi hậm hực lùi về sau. Ngay tại lúc tôi nghĩ cậu ta sẽ im lặng không nói, thì bỗng nhiên cậu ta dừng bước quay đầu nhìn về phía tôi, trong ánh mắt tất cả đều là oán hận cùng tức giận: “Yêu nữ, ngươi còn ở đây vờ vĩnh cái gì? Là tới nhìn xem nhị sư huynh bị thầy trò các ngươi làm hại thảm thế nào sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, ta chỉ là tới xác định. . . . . .”
“Ngươi là đến xác định nhị sư huynh chết hay chưa chết phải không?” Thường Dữ cười lạnh nói: “Thật đáng tiếc, nhị sư huynh đại nạn không chết. Các ngươi Thiên Nhất giáo một đám khốn nạn, thừa dịp nhị sư huynh võ công mất hết còn muốn hại chết hắn!Phi! Thật sự là đê tiện. Nếu không. . . . . .”
“Thường Dữ, cho ngươi đón người, mà còn nhiều lời làm gì.” Một nữ âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết đột nhiên từ phía trước truyền đến. Lời nói Thường Dữ cùng bị chặt dứt, bỗng nhiên im bặt. Rồi sau đó, cậu ta có căm giận trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, chạy tới gần người nọ làm cái lễ, bỏ lại tôi rồi nhanh rời khỏi.
Tôi cả người đứng thẳng bất động ở tại chỗ, tay chân lạnh lẻo.
Quả nhiên, Lâu Tập Nguyệt còn phái người đi, hắn không có giữ lời buông tha Tô Mạc Phi.
Tôi còn ngốc hồ đồ nói tiếng cảm ơn hắn, ở lại bên người hắn chờ chết.
Tư vị trong lòng nảy lên chóp mũi, một cơn chua xót khó chịu.
“Ngươi tới gặp Tiểu Mạc?”
Đi tới trước người tôi, Hồng Diệp mở miệng hỏi. Tôi vội vàng cúi đầu, không cho bà ấy nhìn thấy nước mắt của tôi, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Một giọng nói không thể không nghe thấy tiếng thở dài trong miệng bà vang lên “Đáng tiếc nha, ” Hồng Diệp thở dài: “Tiểu Mạc cũng không thể tự mình tới đón ngươi.” Tôi hoài nghi liếc mắt nhìn bà một cái, nghe thấy bà nói tiếp: “Tiểu Mạc bị phế bỏ võ công còn giam trong thuỷ lao, hàn độc xâm lấn, gân mạch trọng thương, có thể giữ lại mệnh chính là may mắn. Quãng đời còn lại của hắn chỉ có thể triền miên trên giường bệnh, hơn nữa hai chân có bị thương nặng, ngay cả dựa vào bản thân mình đứng lên, đều là hy vọng xa vời.”
Trước mắt tôi hoá thành trắng bệch, thân mình lay động , chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.
“Không, không có khả năng, hắn lúc ấy rõ ràng đứng. . . . . .”
Hồng Diệp cắt ngang tôi nói vô nghĩa, bình thản nói: “Đó là bởi vì có ngươi ở đó.” Đón nhận ánh mắt tôi run rẩy, bà gằn từng tiếng tăng thêm giọng điệu, : “Hắn cố nén rời đi, chỉ vì không muốn ngươi khổ sở.”
Nước mắt rơi lã chã, rơi xuống mặt đất dưới chân tôi, nhẹ đến độ không phát ra một âm thanh nào, rồi lại nặng đến độ tôi không thể thở nổi.
“Tô Mạc Phi, huynh ấy ở đâu?” Tôi nhào tới giữ chặt Hồng Diệp, chảy nước mắt nói, “Cầu người dẫn con đi gặp hắn.” Đột nhiên nhớ tới cái gì, tôi vội vàng bổ sung thêm một câu: “Nếu hắn không muốn gặp con, con chỉ đứng ngoài cửa liếc mắt nhìn hắn là được rồi, sẽ không cho hắn biết.”
Hồng Diệp nhìn tôi trong mắt thâm trầm mà bình thản, “Đường Tự, ” bà nói với tôi: “Tiểu Mạc ở trong lòng ngươi, thực sự có chút nào thua kém Lâu Tập Nguyệt không?”
***
Hồng Diệp đẩy cửa ra, dùng ánh mắt ý bảo tôi đi vào, tôi đứng ở cửa do dự một chút, cất bước đi vào trong phòng.
Mới vừa vào cửa, một mùi thuốc đông y xộc thẳng vào mũi. Tôi cố nén hốc mắt trướng đau, đi từng bước một lén lút đến trước giường kia.
Lúc vén lên sa trướng, khi thấy khuôn mặt người nọ ngủ say, tôi chỉ có thể sống chết che miệng lại mới khiến cho bản thân mình không khóc ra tiếng.
Tô Mạc Phi gầy ốm đi thiệt nhiều, thân mình gầy yếu ở dưới chăn thật doạ người, hai má lại tái nhợt như tờ giấy, tóc như đêm đen dày đặc xoã tung bên gối.
Khi tôi còn chưa phản ứng hết, tay tôi đã muốn run rẩy sờ soạng về phía anh, còn không đến nửa tấc chạm vào hai gò má anh, khó khăn lắm dừng lại.
Tay cương cứng ở giữa không trung, càng không ngừng run rẩy .
Thực xin lỗi, Tô Mạc Phi. Nếu không có gặp muội, huynh sẽ không thành thế này. Thực xin lỗi. . . . . .
Tô Mạc Phi nhắm mắt, hàng lông mi dài bỗng nhiên run lên rất nhỏ, tựa giống như một con dao nhỏ sắc bén cắt vào lòng tôi một cái, tôi bỗng nhiên không kịp nghĩ gì, xoay người muốn chạy trốn ra ngoài. Ngay vào lúc này, bị người kéo lại ống tay áo.
Người nọ động tác kéo tôi rất nhẹ, chỉ cần tôi hơi chút dùng sức có thể vùng ra, đối với tôi lại cảm giác như bị làm chú định thân, ngay cả khí lực nhấc chân cũng không có.
Tôi cứ như vậy cương cứng thân mình, toàn thân không thể động.
“Đường Tự. . . . . . ?”
Giọng nói khàn khàn, mang theo một chút vui mừng..
Gọi tôi một tiếng sau đó hồi lâu chẳng lên tiếng nữa, không khí trong phòng giống như đều trầm ngưng.
Thật lâu sau, cánh tay giữ chặt ống tay áo tôi mới chậm rãi buông rũ xuống, Tô Mạc Phi giọng nói có chút khàn khàn nói tiếp: “Thật thế này, nhất định lại là nằm mơ .”
Nhất thời tôi rốt cuộc nhịn không được, toàn thân bổ nhào vào trước ngực Tô Mạc Phi, ôm lấy anh gào khóc: “Thực xin lỗi, Tô Mạc Phi. Là muội hại huynh biến thành như vậy” Tôi nghẹn ngào vươn tay sờ về phía hai chân anh, càng khóc to hơn “Chân của huynh không thể đi được nữa sao? Còn có cảm giác gì không?? Muội động vào huynh. . . . .” Tô Mạc Phi nhẹ rít một hơi, vội vàng chụp nắm lấy tay tôi đang xoa đoạn chân anh, lại như sợ tôi chạy mất, dùng sức rất mạnh
“Là muội thật?” giọng điệu không hề che giấu niềm vui.
Tôi nức nở hỏi anh: “Tô Mạc Phi, chân của huynh. . . . . .”
“Chân của ta không có gì nha” Tô Mạc Phi vội vàng đáp lời tôi, sắc mặt thản nhiên có chút đỏ ửng. Anh vì chứng thật bản thân mình không có việc gì, còn xốc lên chăn, hai chân giẫm xuống đất trong khi vẻ mặt tôi đang trợn mắt há hốc mồm mà chậm rãi đứng lên.
Tôi ngơ ngác nhìn anh trước mặt, bỗng nhiên ý thức được cái gì, quay đầu lại đối với Hồng Diệp ở cạnh cửa trừng mắt nhìn nói: “Người là cố ý. . . . . .” Hồng Diệp mặt không biến sắc cắt ngang lời tôi nói, “Ai kêu ngươi không nghe hết. Cũng may Tiểu Mạc chỉ ở trong nước có bảy ngày, nếu ngâm nhiều thêm mấy ngày, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”
Tôi trừng mắt nhìn bà ngực phập phồng kịch liệt, tức giận rất nhiều, vẫn là may mắn nhiều hơn. May mắn chuyện này không có đến mức không thể xoay chuyển tình trạng.
Sau đó, tôi nhận thấy tay mình còn bị Tô Mạc Phi nắm chặt, cảm thấy có chút không được tự nhiên, bình phục lại tâm tư, tôi ngẩng đầu nói với Tô Mạc Phi: “Huynh buông tay đi” Tô Mạc Phi nghe vậy, không có buông tay. Tôi nhìn về phía anh cười cười: “Tô Mạc Phi, xảy ra chuyện kia, chúng ta không có khả năng nữa rồi.”
Lâu Tập Nguyệt làm trò nhục nhã tôi trước mặt anh như vậy, chính là muốn đâm vào lòng dạ tôi và anh. Cho dù về sau tôi cùng Tô Mạc Phi ở cùng một chổ, chuyện đó sẽ là bóng ma cả đời, đi theo cả đời tôi, như bóng với hình.
Nghe tôi nói như vậy, tay Tô Mạc Phi phát run, lại mảy may không có buông ra.
Mảy may không có.
Tôi kinh ngạc không hiểu nhìn vào mắt anh, chỉ thấy trong đôi đồng tử trong suốt có một ánh sáng khác thường loé ra.
Tô Mạc Phi nâng tay lên sờ hai má tôi, trong đầu tôi lùm bùm. Lòng bàn tay anh chạm vào nước mắt chưa khô, nói: “Ta không nghĩ tới, ngươi sẽ khóc vì ta.”
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, mở miệng nói: “Muội khóc có cái gì ngạc nhiên đâu. Huynh buông tay trước đi.” Tô Mạc Phi vẫn là không hề động đậy. Tôi thở sâu, giọng nói cất cao vút: “Tô Mạc Phi, muội chỉ là tới nhìn xem thương thế của huynh, nếu không trở ngại, muội phải đi.”
Tô Mạc Phi bướng bỉnh nắm lấy tay tôi nói: “Ta sẽ không thả muội quay về bên người hắn nữa đâu. Đường Tự, nội công Tử Thần phái chúng ta là riêng. Lâu Tập Nguyệt cũng không dễ phế bỏ toàn bộ võ công của ta, chỉ cần ta đều dưỡng một thời gian, ta có thể tốt hẳn lên. Về sau ta cũng sẽ cẩn thận gấp đôi, không hề dễ tin người khác giống như trúng kế lần này.”
Tôi đứng thẳng tắp nhìn Tô Mạc Phi thần thái nghiêm túc, cảm xúc mênh mông.
Người này, đối với tôi tất cả đều là thực, anh rõ ràng có thể giống người khác giả bệnh giả đáng thương như vậy, chỉ cần vậy tôi ý chí sắt đá cũng không nhẫn tâm rời khỏi anh. Nhưng anh không có, anh đem tất cả sự thật đều nói cho tôi, thản nhiên thẳng thắn muốn tôi ở lại.
Nhưng mà. . . . . .
Tôi khó khăn mở miệng: “Tô Mạc Phi, không ai có thể chịu nổi đoạn ký ức đó.”
Người yêu của mình, ở trước mặt mình bị người khác cưỡng bức, ai có thể chịu được?
“Ta có thể.”
Tô Mạc Phi trước ánh mắt sửng sốt của tôi, mắt không hề chớp, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng nói, “Ta có thể. Đường Tự, muội chỉ cần trả lời ta một vấn đề. . . . . . chẳng qua đó là giận dỗi phải không?”
Tầm mắt chạm nhau, trong ánh mắt anh toát ra vẻ trầm ổn ôn hoà, khiến cho tâm tình của tôi dần dần bình ổn xuống.
Trầm mặc nửa ngày, tôi lắc lắc đầu, giống như dùng hết khí sức toàn thân. Ngay sau đó, liền bị gắng sức kéo vào một cái ôm ấp ấm áp như mùa xuân.
Tiếng tim đập hoà lẫn nhau, ở trong lồng ngực hai người đồng thời thình thịch nhanh hơn.
Tôi vùi vào sự bao dung ôn hoà của anh mang tới, cảm động muốn khóc.
Khoảng khắc đó, tôi rốt cục bắt đầu tin tưởng, ôm ấp này có thể khiến cho tôi quên hết đoạn quá khứ kia.