Cha Tiểu Tiền ra ngoài rước người vào, Long Thiên nói tạm biệt với người lớn, liền ra bến xe bus, ngồi bus về nhà.
Dựa theo bộ dáng mà người bình thường ai cũng có, Long Thiên tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc rồi nằm dài trên giường.
"Bây giờ là mười giờ." Âm thanh nhắc nhở của Chủ Thần vang lên trong đầu, "Là thời gian giải trí của thanh niên."
"Ừm." Nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, Long Thiên móc trái bóng Chủ Thần từ trong túi áo ngủ ra, ném qua một bên, "Không có người, đừng nói chuyện trong đầu tôi."
Quả bóng màu trắng nhẹ nhàng xoay một cái, bay đến giữa không trung, trong quả cầu phát ra âm thanh: "Người luân hồi cần có hoạt động giải trí."
Long Thiên nhìn chằm chằm Chủ Thần một lúc, nghĩ nghĩ, nói rằng: "Xem phim bộ."
Ti vi trong phòng tự động lóe lên, tự động mở, sau đó bắt đầu tiết mục chiếu phim truyền hình máu chó.
Long Thiên cảm thấy bản thân mình không cần phải có cái gọi là giải trí, trong vòng luân hồi tàn khốc, rất nhiều lúc xả hơi là lúc phải chết, mà nếu Chủ Thần nói đây là điều cần thiết của một người bình thường, thế thì hắn cứ theo biểu hiện của một người bình thường mà làm thôi.
Phim máu chó chiếu xong, Long Thiên nhìn đồng hồ, mời một giờ, đây là lúc hắn có thể đi ngủ.
Long Thiên nhắm mắt, thu lại tinh thần lực, để mình rơi vào trạng thái ngủ say.
Lại một tuần mới, tiết một tiết hai vẫn là môn toán của hắn, Long Thiên ôm giáo án bước vào phòng học, lần này hắn đứng trên bục giảng, đột nhiên có hơi sốt sắng.
Bài giảng lần này hoàn toàn là do hắn tự chuẩn bị, không hề có tư liệu giảng dạy mà Chủ Thần tìm cho, cũng không dùng giáo án của Chủ Thần.
Long Thiên mà căng thẳng thì không bao giờ thể hiện ra mặt, hắn vẫn cứ mỉm cười như trước, vô cùng tự tin mở miệng: "Xin chào các trò, ngày hôm nay chúng ta học hàm số bậc hai."
Hắn vừa nói xong, cửa lớp học đột nhiên bị gõ vang, thầy chủ nhiệm khối Địa Trung Hải lại xuất hiện, thấy là tiết của Long Thiên, mặt đen lại trong nháy mắt.
Long Thiên liếc nhìn ông ta, nói với các bạn học chờ một chút, sau đó đi mở cửa.
Lý Phúc Hùng đứng bên ngoài, mặt đen như đáy nồi, lạnh lùng nói: "Tổng giám đốc tập đoàn Kim Vũ tìm Từ Du Du lớp cậu, để con bé ra ngoài bây giờ đi."
Long Thiên vẫn cứ mỉm cười như trước: "Không được."
"Hừ." Lý Phúc Hùng phun khí qua mũi, "Đừng có mà ra vẻ, lần trước là cậu may mắn thôi, để tôi xem lần này cậu còn kéo dài được bao lâu."
Nói xong, Lý Phúc Hùng quay người đi mất, vừa đi vừa gọi điện thoại, "Đúng, chính là thầy giáo họ Long lần trước, hắn không cho học sinh ra ngoài, hắn đang dạy, còn nhốt tôi ở ngoài cửa, tôi không còn cách nào khác."
Hai tiết toán vừa trôi qua, thừa dịp nghỉ ra chơi, Long Thiên gọi Từ Du Du vào văn phòng.
Đột nhiên bị gọi lên phòng giáo viên, Từ Du Du có chút thấp thỏm, không dám nhìn thẳng vào mắt Long Thiên, tâm trạng bồn chồn nhìn chúi vào mũi chân.
"Mặt em là sao đây?" Long Thiên đi thẳng vào vấn đề, biết rõ còn hỏi.
Từ Du Du theo bản năng mà bưng kín mặt mình, lắc đầu: "Không sao ạ, gặp mấy con điếm thôi."
Cô vừa nói ra câu kia, phòng giáo viên im lặng tuyệt đối.
Cố Tống bàn bên nhíu chặt mày, giáo huấn: "Từ Du Du, con gái con đứa đừng đem cái từ con điếm treo trên miệng."
Cô là giáo viên môn ngữ văn lớp Từ Du Du, dạy được một tuần, cũng nhớ được gần hết các bạn trong lớp, cơ bản là có thể gọi được hết tên.
Long Thiên vẫn bình tĩnh ôn hòa như cũ, "Sao em không nói với thầy?"
Từ Du Du bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Nói cho thầy thì có ích gì chứ, không chắc còn tưởng em đánh nhau ẩu đả."
"Em quên thầy nói gì rồi à?" Long Thiên cười, "Bị bắt nạt thì mách thầy, thầy phân xử cho các em, em là học sinh của thầy, bị bắt nạt thì thầy chắc chắn sẽ tin em rồi."
"Thầy Long." Cô Tống không đồng ý, "Phải tùy tình huống nữa, học sinh Từ Du Du này lúc thường không chăm học, lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài..."
Long Thiên liếc nhẹ cô Tống một cái, cô Tống thấy ánh mắt kia có chút lạnh, không tự chủ được run lập cập, câu tiếp theo có làm cách nào cũng không nói ra được. Vì để che giấu sự thất thố của mình, cô uống nhanh một hớp nước, cúi đầu chuẩn bị bài.
Tại sao thầy Long lúc nào cũng dịu dàng ôn hòa lại có ánh mắt dọa người như thế, không không không, nhất định là cô nhìn lầm mà thôi.
"Nói đi, xảy ra chuyện gì" Long Thiên dùng ánh mắt cổ vũ cô nhóc.
Từ Du Du đưa mắt nhìn một vòng các giáo viên khác trong phòng giáo viên, Long Thiên cười cười: "Được rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Trên ban công nhỏ nơi cuối hành lang, Từ Du Du kể lại chuyện tối hôm qua, nói mình bị bắt phải đưa tiền bảo kê, hơn nữa còn ném thẻ lại vào mặt chủ nhân của cái thẻ, nói xong, cô cố gắng nở một nụ cười: "Thầy thấy em có ngầu không."
Long Thiên lắc đầu cười nói: "Em thiếu tiền, không nên ném tiền lại."
Từ Du Du đã quen vị giáo viên này của cô không đi theo lẽ thường, biểu cảm trên khuôn mặt có chút tủi thân: "Cơ mà bọn chúng nói em... Là..."
"Thế em có phải là vậy không?" Long Thiên hỏi ngược lại.
Từ Du Du cắn môi lắc đầu: "Tuy em học tập chẳng ra sao, lại thích đánh nhau, ở trong mắt người khác em chính là một đứa con gái không ra gì, mà chuyện như kia chắc chắn em sẽ không làm."
"Vậy là được rồi." Long Thiên cùng cô nhóc ngắm cảnh trường học, "Khí phách không phải thứ quan trọng nhất, em thiếu tiền, có người đưa tiền cho thì đừng trả, em cứ nhận lấy. Người khác nói em là kỹ nữ, em không phải, thì em cần gì phải quan tâm bọn họ nói thế nào."
"Nhưng mà miệng đời đáng sợ." Từ Du Du rốt cục cũng sử dụng não.
Long Thiên nở nụ cười: "Em vẫn muốn đi cùng cái đám kia, sau này trở thành người như bọn họ? Miệng đời đáng sợ cũng phải xem là ai nói, lời của mấy tên côn đồ thì ai sẽ tin?"
Từ Du Du cảm thấy hắn nói không đúng, nhưng cô cũng không phản bác.
"Thực ra thì còn một cách nữa." Long Thiên nói, "Chỉ cần em mạnh hơn bọn họ, để cho họ không dám chọc đến em, tự nhiên sẽ không nói gì em nữa."
"Nhưng mà bọn chúng có nhiều người..." Từ Du Du chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy giáo viên của cô hình như đang cổ vũ cô đi đánh nhau?
"Đánh nhau với mấy kẻ này, không phải xem ai nhiều người hơn." Long Thiên chậm rãi nói: "Mà là xem bên nào ác hơn, không sợ chết hơn, người hiền thì dễ bị bắt nạt, em chỉ cần tỏ ra hung hãn một chút, tất nhiên là sẽ không có ai có thể bắt nạt được em."
Từ Du Du hiểu mà như không hiểu gật đầu.
"Có muốn học kỹ năng cận chiến không?" lr quay đầu hỏi cô nhóc.
Ánh mắt Từ Du Du sáng ngời, "Thầy biết sao?"
*Edit cái truyện này tôi nhớ những ngày tháng ngồi mòn mông trên ghế nhà trường quá các cô ạ...